Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 101: Thanh Long Cứu Giá

Chương 101: Thanh Long Cứu Giá

=== oOo ===


Người xấu chết vì nói nhiều…

Dù trước kia chưa từng nghe nói, nhưng đồ đần cũng hiểu lời này có ý gì.

Lúc này, Địch lão hối hận vạn phần, chỉ hận sao mình dông dài như thế. Dù sao cũng đã không quan tâm tới sống chết rồi, cứ thế xuất quân đi lên không phải tốt sao? Sao còn nói lắm thế làm gì!

Nhìn thì thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng trên thực tế, vừa bắt đầu đã thua.

Nhưng… làm sao cam tâm!

Không, vẫn còn hy vọng! Dù là một tia hy vọng cũng không thể từ bỏ!

Địch lão cắn răng quát lớn:

- Các tướng sĩ nghe đây, chúng ta không còn đường lui nữa. Chỉ có giết chết tiểu Hoàng Đế thì mọi người mới có thể sống sót!

Dứt lời, hắn vung tay lên ra hiệu cho tướng sĩ sau lưng tấn công.

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Đội cung tiễn thủ phản ứng đầu tiên, mũi tên bay vèo vèo về phía cấm vệ quân.

Quân sĩ còn lại cũng phản ứng theo, ngay cả năm sáu trăm binh sĩ Thương Quốc cũng chỉ hơi do dự rồi cũng nghe theo.

Một đợt mưa tên chớp mắt đã tới!

- Hô!

Cấm vệ quân rống lớn giơ cao tấm thuẫn xông ra, bảo vệ phía trước cung điện, ngăn cản mũi tên ở bên ngoài.

Dương Mộc bình tĩnh nhìn mưa tên đầy trời, trong lòng chẳng bất ngờ chút nào. Bởi vì trang bị của cấm vệ quân đều là tinh lương đệ nhất Thương Quốc, tấm chắn được làm từ gỗ đã được ngâm trong nước, trên đó còn khảm một lớp da trâu thật dày. Với công nghệ sản xuất mũi tên hiện tại ở các nước, muốn đột phá tầng ngăn cản này thì không thể rồi.

Quả nhiên, sau hai đợt mưa tên, thương vong của cấm vệ quân có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Địch lão cuống lên, vội lệnh cho tất cả quân sĩ xông lên giết, không cầu tiêu diệt cấm vệ quân, chỉ cần có thể lấy mạng tiểu Hoàng Đế thì coi như đã đạt được mục đích!

Đánh giáp lá cà, song phương quấn lấy chém giết.

Về quân số, cấm vệ quân không chiếm được ưu thế, nhưng lại thắng ở chỗ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trang bị tinh lương, lại là phe phòng thủ, cho nên có thể nói thực lực song phương ngang ngửa nhau.

Nhưng cũng không tránh được có một số quân địch ngoại lệ, tranh thủ kẽ hở khi giao chiến giết vào trong Vạn Thọ Cung.

Dương Mộc hơi nhíu mày. Hắn có Hoàng Hậu và hơn trăm thân vệ bảo hộ nên không cần lo đến tính mạng, nhưng vẫn rất chú ý. Dù sao Vạn Thọ Cung cũng là tẩm cung của hắn, dù có giết người ngoài cửa nhưng khi ngủ cũng sợ!

- Các ngươi đi hỗ trợ đi, đừng để quân địch tiến cung.

Lúc này, Hoàng Hậu nói với mấy thân vệ bên cạnh.

Hỗ trợ?

Đám thân vệ khó xử. Nếu người hạ lệnh là một phi tần khác thì bọn họ sẽ lờ đi, nhưng dù sao Hoàng Hậu cũng là nữ chủ nhân một nước, nói ra là ý chỉ… Không thể chống lại mệnh lệnh của nàng.

Nhưng chức trách của mọi người là bảo vệ bên cạnh Hoàng Đế Bệ Hạ. Mới đầu vì cấm vệ quân không đủ nên đã điều đi hơn ba trăm người, hiện giờ nếu lại điều người đi nữa, ai sẽ bảo vệ Hoàng Đế Bệ Hạ? Dù Hoàng Hậu có lợi hại nhưng cũng chỉ là một người, vạn nhất có gì sơ xuất…

- Đi đi, làm theo lời Hoàng Hậu.

Dương Mộc gật đầu. Hắn cũng đồng ý với quan điểm của Hoàng Hậu, chủ động tấn công mới là phòng thủ tốt nhất. Chỉ cần ngăn cản kẻ địch ở ngoài cung, mình còn có nguy hiểm gì nữa chứ? Có một mình Hoàng Hậu bảo vệ bên cạnh là đủ rồi.

- Rõ!

Đám thân vệ nghe vậy lập tức tản đi, ra ngoài cửa Vạn Thọ Cung bày ra đạo phòng tuyến thứ hai.

Song phương chém giết rất kịch liệt. Một bên là cùng đường mạt lộ, liều chết đánh cược một lần. Một bên là ra sức kiên trì chờ viện quân đến, cả hai đều dốc hết khí lực.

Tiếng hô hoán, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Cuối cùng sau nửa khắc đồng hồ, Vệ Trung Toàn suất lĩnh Thanh Long quân đuổi tới, năm ngàn sĩ tốt sĩ khí như hồng hô to khẩu hiệu cứu giá, chia ra ba đường tấn công ba mặt trái, phải, giữa. Tựa như thuỷ triều cuốn tới Vạn Thọ Cung, tiền hậu giáp kích, vây quanh quân địch.

- Đại thế đã mất!

Trong chiến trường, Địch lão không thể làm gì nữa. Khi thấy quân đội phe mình đã bị bao vây, khuôn mặt già nua như tro tàn, cắm trường kiếm xuống đất, ngửa mặt lên trời hét dài.

Hắn tự nhận mưu lược hơn người, lãnh binh đánh trận chưa bao giờ thua, lần này lại bày liên hoàn kế làm cho Thương Quốc nội loạn, có thể nói là kết tinh trí tuệ và kinh nghiệm cả đời người, tại sao thế cục lại phát triển đến bước này?

Trước cái chết, hắn vô cùng tỉnh táo, trong đầu hiện ra từng bước kế hoạch lần này. Đột nhiên phát hiện, ở điểm mấu chốt thì đều thủng lỗ chỗ, dù là Thượng Quan Minh Văn gióng trống khua chiêng tổ chức dạ yến hay là hành động rải lời đồn bên ngoài, đều có vẻ vô cùng ngu xuẩn. Thậm chí cả khi đánh vào hoàng cung rồi, lại dễ dàng tin các cấm vệ cửa cung chủ động đầu hàng…

Mà đối diện với sự sơ sẩy của hắn, Hoàng Đế Thương Quốc bày mưu nghĩ kế, trước nguy cơ bị bức thoái vị lại dễ dàng thay đổi thế cục, tựa như đã bố trí hoàn hảo từ trước.

Chẳng lẽ ông trời cũng chiếu cố Hoàng Đế Thương Quốc?

Trong đầu Địch lão dâng lên cảm giác lạnh lẽo. Trịnh Quốc sao mà bất hạnh, lại tao ngộ một đối thủ kinh khủng thế này. Đừng nói là bá nghiệp thống nhất, chỉ sợ đến cuối cùng cơ nghiệp trăm năm của Trịnh Quốc cũng sẽ bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát!

Đây là cảm giác sợ hãi từ trong nội tâm. Bởi vì đã tận mắt nhìn thấy, từ khi Hoàng Đế Thương Quốc đăng cơ, hai tháng nay hắn đã sáng tạo qua quá nhiều kỳ tích khó mà tin nổi, dù là trị quốc hay chinh chiến cũng đều không giống lãnh tụ thông thường. Dù có rất nhiều chính lệnh khi mới áp dụng còn chưa nhìn thấy hiệu quả trong ngắn hạn, nhưng có thể tưởng tượng được, mấy tháng hoặc là mấy năm sau, Thương Quốc sẽ cường đại đến mức nào!

- Nhìn khắp Trịnh Quốc, cũng chỉ có vị Điện Hạ kia có thể cùng tranh tài…

Ở trong lòng Địch lão dâng lên cảm giác bất lực. Nếu Trịnh Quốc không thay đổi hiện trạng, nhất định vận mệnh tương lai sẽ bị Thương Quốc tiêu diệt.

Địch lão từ bỏ chống cự, bị một binh lính Thanh Long quân đá ngã lăn xuống đất, sau đó nhanh chóng bị bắt lại. Quân địch còn lại cũng mất ý chí chiến đấu, nhao nhao bó tay chịu trói.

Còn Bàn Vương, Trạch Vương, Nghi Vương, Thượng Quan Minh Văn và một đám phản thần thì đều tê liệt ngã xuống đất, mặt mũi tái nhợt giống như một cái xác.

- Thần Vệ Trung Toàn cứu giá chậm trễ, xin Bệ Hạ thứ tội!

- Thần Vệ Trung Toàn cứu giá chậm trễ, xin Bệ Hạ thứ tội!

- Thần Vệ Trung Toàn cứu giá chậm trễ, xin Bệ Hạ thứ tội!

Vệ Trung Toàn quỳ xuống đất dập đầu liên tục ba cái. Quân sĩ Thanh Long quân cũng quỳ xuống, một mảnh đen kịt, cung kính quỳ nghênh Hoàng Đế.

- Chúng tướng sĩ, bình thân!

Dương Mộc từ trong Vạn Thọ Cung đi ra, nhìn thảm trạng đầy đất, trong lòng không thoải mái:

- Truyền ý chỉ của trẫm, Thanh Long quân lập tức xuất cung, kê biên tài sản gia tộc đám phản thần, lệnh cho Lễ Bộ trong đêm truyền chiếu các nơi trấn an dân tâm. Mặt khác, cấm vệ quân ai nấy giữ vững chức trách của mình, hiệp trợ cung nữ thái giám thanh lý vết tích hậu chiến!

- Chúng thần tuân chỉ! Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Hạ lệnh xong, Dương Mộc nhìn đám phản thần hàng tốt rồi nói:

- Còn đám phản thần hàng tốt này, trước áp giải ra ngoài thành trói lại, sáng sớm ngày mai xử lý!

- Rõ!

Vệ Trung Toàn chần chừ một lát, khẽ hỏi:

- Bệ Hạ làm vậy có phải muốn rộng lượng tha thứ cho những kẻ này? Lão thần cho là…

- Không ổn?

- Lão thần tận trung nói thẳng, xin Bệ Hạ thứ tội.

Vệ Trung Toàn khom lưng.

- Không cần câu nệ, trẫm hiểu ý khanh.

Dương Mộc phất phất tay, hỏi:

- Khanh có từng nghe qua hình phạt lăng trì chưa?

- Cái này… chưa từng.

Vệ Trung Toàn sững sờ, mờ mịt lắc đầu.

- Bào cách thì sao?

- Thần… thứ cho thần không biết.

- Ngũ mã phanh thây, lột da thì sao?

- Lão thần cô lậu quả văn, không hiểu ý của Bệ Hạ…

Vệ Trung Toàn ngượng ngùng cúi đầu, chần chừ hỏi:

- Xin hỏi Bệ Hạ, đây đều là… hình phạt sao?

- Khanh nói xem?

Dương Mộc nhìn hắn rồi hỏi:

- Vậy còn chôn sống, dù sao cũng nên nghe nói rồi chứ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận