Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 420: Mời Thương Nhân Sở Quốc Dự Tiệc

Chương 420: Mời Thương Nhân Sở Quốc Dự Tiệc

=== oOo ===


Ngoại trừ chuyện ở Nguyễn Quốc, thì việc còn lại là pha lê.

Nói đúng ra là bức tượng chân dung Hoàng đế Sở Quốc được chế tác bằng pha lê.

Dưới sự chứng kiến của quần chúng, khi bức tượng pha lê này lần đầu tiên xuất hiện trước mắt quân thần Sở Quốc, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Bao gồm cả Hoàng đế Sở Quốc Hùng Mẫn Nột, hắn kích động đến mức môi run lên, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Phảng phất đang nhìn thấy một người anh em sinh đôi, đứng ở trước mặt mình.

Bất kể ngoại hình, hay là thần thái, tất cả đều giống y như thật.

Lập tức quần thần đồng thanh hô vang lời chúc mừng như sơn hô biển gầm, khiến cho Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột rất phấn khích, lần đầu tiên hắn cảm giác rằng bản thân mình chính là người được trời cao lựa chọn.

Hắn không hề hoài nghi, sau ngày hôm nay, lực kiểm soát của hắn đối với toàn bộ Sở Quốc sẽ đề thăng lên một nấc thang mới, cho dù là mấy thế tộc lớn nhất, ở thời điểm muốn làm trái ý chỉ của hắn, cũng phải cân nhắc một chút xem có bị trời cao trừng phạt hay không.

Cho tới tầng lớp dân đen ngu muội kia, cũng sẽ coi hắn như một vị thần linh, giống như Hoàng đế Thương Quốc vậy.

Ngay lập tức, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột hạ lệnh, đem bức tượng pha lê này cung phụng ở trước sảnh Hoàng cung hướng cửa chính, cho triều thần chiêm ngưỡng.

Ngoài ra, đề bạt sứ giả thường trú ở Thương Quốc là Đàm Phi Hồng trở thành Thiếu khanh của Đại Hồng Lư tự, thưởng ngàn lạng vàng, sắc phong thành Hầu tước.

Một bước lên trời!

Khi tin tức được truyền ra, các quốc gia đều chấn kinh, dồn dập tìm hiểu xem tin tức có phải là thật hay không.

Điều đáng nói tới chính là nguồn gốc của bức tượng pha lê này, các nước cũng không biết là sản xuất từ Thương Quốc, vì vậy càng tăng thêm vô hạn sắc thái thần bí.

Ngay khi chuyện này vẫn còn đang lên men, lúc này ở các triều đình và dân chúng đều nhiệt tình bàn tán sôi sùng sục, bỗng một tin tức động trời truyền ra từ Thương Quốc.

Thương Quốc muốn tổ chức một lần đại hội.

Đại hội giám thưởng sản phẩm mỹ nghệ bằng pha lê!

Pha lê?

Chính là cùng loại với bức tượng Hoàng đế Sở Quốc kia sao?

Sau một phen dò hỏi, lúc này mọi người mới hiểu được, hóa ra bức tượng Hoàng đế Sở Quốc là đến từ Thương Quốc, loại đồ vật thần kỳ kia được sản xuất từ thành Công nghiệp ở Thương Quốc!

Vậy pha lê là được làm ra từ trong nhà xưởng của Thương Quốc ư?

Không có điều gì bùng nổ hơn so với chuyện này! Bởi vì so với pha lê, Lưu ly vốn được mọi người coi như báu vật trong quá khứ, quả thực giống như một khối đá bình thường bên đường, bày ra ở trước mặt một khối ngọc thạch quý hiếm.

Có thể nói ở thế giới này, pha lê đã trở thành mặt hàng tối xa xỉ bị mọi người truy đuổi.

Hoàng đế Sở Quốc dựa vào đó mà thu được bao nhiêu danh vọng, mọi người đều đã thấy rõ.

Đàm Phi Hồng dựa vào đó, nhân cơ hội lập đại công, rồi đạt được chỗ tốt gì, ai cũng rõ ràng.

Ở trong tất cả các quốc gia, bất kể Hoàng Đế hay là thần tử, bất kể thế gia quý tộc hay là đội buôn dân thường, mọi người đều rất chờ mong.

Bởi vì, dựa theo phong cách nhất quán trước sau như một của Thương Quốc, đồ vật được sản xuất ra từ thành Công nghiệp, khẳng định là dùng để bán. Bây giờ mở ra đại hội giám thưởng gì đó, không phải là cho mọi người cùng chiêm ngưỡng, sau đó công khai niêm yết giá cả để bán sao?

Vì vậy, vào đầu tháng 9, Thương Thành trở nên náo nhiệt gấp đôi so với ngày thường, mơ hồ có sự rầm rộ như khoảng thời gian Hội minh trước kia.

Chủ yếu vẫn là những đội buôn, bọn họ xuất hiện đông gấp đôi so với ngày bình thường.

Trong số đó, có rất nhiều người là quan viên được các nước phái tới làm phát ngôn viên, cho dù không thể mua về bức tượng chân dung Hoàng đế quốc gia mình, cũng không thể để cho nước đối địch mua được.

Theo thời gian đến gần từng ngày, Thương thành càng ngày càng náo nhiệt hẳn lên, mấy trăm kiện sản phẩm chế tác bằng pha lê cất chứa ở trong mỗi chiếc rương, được trông giữ như là bảo bối, nhiều đội vệ sĩ tuần tra qua lại, khiến cho người ở bên ngoài nhìn thấy, càng cảm thấy thần bí hơn.

Trên thực tế, đây chính là một loại thủ đoạn tuyên truyền, nhằm tạo ra tính khan hiếm của sản phẩm.

Thứ gì càng quý hiếm, những quý tộc kia sẽ càng đổ xô tới tranh đoạt.

Ngay khi tất cả đám thương nhân đều tha thiết mong chờ đại hội giảm thưởng bắt đầu, Thượng thư Bộ Công thương Tần Trường Phong cho mời mười mấy vị thương nhân giàu có của Sở Quốc đến, tham gia một bữa tiệc riêng tư.

Mọi người cùng thưởng thức ca múa nhạc, cơm no rượu say.

Tần Trường Phong là người đứng đầu Bộ Công thương, đương nhiên được săn đón nhiệt tình, từng người lại từng người thi nhau nịnh nọt.

Bộp! Bộp! Bộp!

Tần Trường Phong vỗ tay mấy cái, một nữ nhân xinh đẹp bước ra từ sau tấm bình phong, trong tay nâng một mâm được trùm bởi một tấm vải đỏ.

Đây là?

Đám thương nhân hai mặt nhìn nhau, trong lòng dường như hiểu ra điều gì. Mọi người đều là lão hồ ly trên thương trường, ngày hôm nay Tần Trường Phong với thân phận như vậy, lại đặc biệt mời riêng giới thương nhân Sở Quốc tập trung ở chỗ này, đây chính là cho thể diện lớn.

Lẽ tất nhiên, thể diện này không phải vô duyên vô cớ mà cho.

Hiện giờ đã đến chủ đề chính.

Tần Trường Phong vạch trần tấm vải đỏ, bên trong hiện ra một vật thể sáng lấp lánh, đủ loại màu sắc.

Trên gương mặt mọi người đều biểu hiện vẻ sững sờ, sau đó lập tức trợn tròn đôi mắt.

Chỉ thấy ở trong chiếc mâm có từng vật thể hình cầu to bằng long nhãn, bên trong màu sắc sặc sỡ, tỏa ra ánh sáng lung linh, viên nào cũng đều rất đáng yêu.

Ai nấy đều cảm giác suýt nữa thì bị màu sắc tràn ra từ trong mâm làm mù mắt.

Viên cầu pha lê, mỗi viên cầu pha lê mang màu sắc không giống nhau!

Lúc này, một thương nhân bỗng lên tiếng, run rẩy nói:

- Ta nghe nói pha lê có màu trắng tinh khiết, tại sao lại có ánh sáng muôn màu muôn vẻ như vậy, tại sao đồ vật có thể phát sáng lóa mắt, chẳng lẽ là hồng trên trời?

Hồng, chính là cầu vồng.

Đúng vậy, ở trên thế giới này, thứ duy nhất có màu sắc rực rỡ, cũng chỉ có cầu vồng.

Mấy chục viên cầu pha lê muôn màu muôn vẻ đặt ở cùng một chỗ, không giống như cầu vồng trên bầu trời bị trộn lẫn với nhau sao?

Tần Trường Phong không hề trả lời, mà cười hỏi:

- Mời chư vị đánh giá xem, những viên pha lê châu màu sắc rực rỡ này, có giá trị bao nhiêu?

Lúc này, một thương nhân Sở Quốc lắc lắc đầu, nói rằng:

- Pha lê lần đầu xuất hiện, vốn có giá trị liên thành, vật ấy lại đặc biệt như vậy, một khi mang ra thị trường, e là sẽ bị vô số người tranh đoạt, giá trị thực sự của nó thật không dễ ước tính.

- Tại hạ lại cho rằng, vật ấy mỗi một viên, tối thiểu có giá một vạn ngân lượng.

Một vạn lượng bạc chính là một triệu Đại Thương tệ.

- Một vạn lượng một viên,Tưởng gia ta đồng ý mua lại toàn bộ.

- Ba vạn lượng một viên, tại hạ mua một bộ.

Một bộ, chính là bảy loại màu sắc khác nhau. Nói cách khác, bảy viên có thể bán với giá hai mươi mốt vạn lượng bạc.

- Xin hỏi đại nhân, loại cầu pha lê này... Còn có bao nhiêu?

Tần Trường Phong không trả lời, hỏi lần nữa:

- Các vị cảm thấy, những viên cầu pha lê này có thể đáng giá bao nhiêu tiền?

Mọi người sững sờ, liếc nhìn nhau một chút, rồi một người lên tiếng:

- Vật càng hiếm thì càng quý giá, dù cho là bảo vật tốt đi chăng nữa, số lượng có quá nhiều thì giá trị càng bị giảm đi. Nếu như những viên cầu pha lê này cùng được bán một lượt, vậy thì nhất định nó sẽ mất đi giá trị rất nhiều.

Tần Trường Phong gật đầu mỉm cười, rồi lấy ra bảy viên từ trong một chiếc hộp, đặt ở trong tay áng chừng một chút.

Đùng!

Hắn buông bàn tay ra, một viên cầu pha lê rơi xuống mặt đất, vỡ tan.

Sắc mặt mọi người thay đổi, vội vàng đứng hết lên.

Đây là có ý gì?

Đồ vật có giá trị liên thành như vậy, sao lại phá hỏng như thế?

Phá gia chi tử!

Hay là, Bộ Công thương của Thương Quốc đã giàu có đến mức, mấy chục vạn lượng bạc có thể nói vứt liền vứt?

Tần Trường Phong nhìn quét qua mọi người một chút, mở miệng nói:

- Mời các vị đánh giá xem, trong tay bản quan cũng chỉ có bảy viên.

Mọi người đương nhiên sẽ không tin rằng, ngoại trừ viên cầu pha lê này thì không còn những viên khác, chỉ sợ là vì tạo cho mọi người sự coi trọng, nên mới cố ý làm như vậy.

- Xin hỏi đại nhân, loại cầu pha lê này còn có bao nhiêu viên?

Tần Trường Phong mỉm cười, nói rằng:

- Sản lượng không nhiều, vẫn là ai tới trước được trước đi, dù sao thì chi phí sản xuất vẫn quá cao. Thực không dám giấu giếm, sau khi viên pha lê này vỡ nát, trong lòng bản quan rất khó chịu, đến giờ vẫn còn hơi kích động.


Bạn cần đăng nhập để bình luận