Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 252: Sửa Đường Và Quân Lương

Chương 252: Sửa Đường Và Quân Lương

=== oOo ===


Nói tới sửa đường, đó là một chuyện bắt buộc phải làm.

Có câu nói thường nghe, nếu muốn phát triển trước tiên phải sửa đường. Đây là một câu danh ngôn nổi tiếng của Trung Quốc, đặt ở thế giới này cũng có ý nghĩa tương tự.

Chỉ là, ở trong hoàn cảnh các nước đều ưu tiên cho quân sự, mùi vị của nó có chút thay đổi.

Ví dụ như Thương Quốc, hai năm trước đây sửa đường đều chủ yếu là quan đạo, mục đích chính cũng không phải vì để bách tính giàu có, mà là để cho các đội buôn di chuyển đến dễ dàng hơn, bán đi những thứ đó của Bộ Công thương. Tiếp sau đó chính là lúc hành quân đánh trận không đến nỗi để con đường lầy lội, không cách nào thông hành.

Thế nhưng, cũng ngừng ở đây.

Hiện tại lãnh thổ Thương Quốc rộng lớn, biên giới cách hoàng đô quá xa, tình báo ngoài tiền tuyến thường thường phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể truyền tới trong cung, thực sự là quá chậm.

Cũng bởi vậy, làm cho các thương đội lớn phải gia tăng không ít chi phí.

Phóng tầm mắt khắp lịch sử, vị trí Đô thành liên quan mật thiết đến an nguy của một quốc gia, đồng thời vì tăng cường lực khống chế với các khu vực lớn, ví dụ như "Lạc ấp" Tây Chu, "Nam Kinh" triều Minh, có một số chính là vì chống đỡ xâm lược, ví dụ như "Bắc Kinh" triều Minh.

Những nơi này, đều xuất hiện khi các con đường không phát triển lắm.

Vào thời kỳ Thanh mạt, một phần quan trọng của phong trào Tây phương hóa, chính là xây dựng giao thông đường bộ và truyền tải tin tức. Ví dụ như xây dựng đường sắt, dựng trạm cáp điện báo, đều là sau khi Mãn Thanh ăn thiệt thòi trước tốc độ nhanh như tia chớp của người nước ngoài, vùng dậy sau khi nuốt xuống nhiệt lệ.

Sau đó, Tôn Trung Sơn càng thêm quyết tâm muốn xây dựng tuyến đường sắt dài mười vạn dặm.

Tuy rằng không quá cụ thể, có chút khuếch đại, thế nhưng vừa vặn nói rõ vấn đề giao thông nhanh chóng và truyền tải tin tức có tầm quan trọng thế nào đối với một quốc gia.

Thời kì chiến tranh kháng Nhật, đánh du kích thường thường dùng một chiêu gì? Không phải là phá hủy các tuyến đường sắt và mạng lưới điện báo của quân địch sao. Chẳng hạn như đại chiến Bách Đoàn, chính là ví dụ điển hình trong số đó.

Vì thế, ở trước đây thật lâu, Dương Mộc đã nhắc tới việc muốn cải tạo mạng lưới giao thông ở Thương Quốc.

Bất đắc dĩ, một mặt không có kỹ thuật và vật liệu, mặt khác không dư thừa bao nhiêu tiền tài, nên không thực hiện ngay được.

Hiện tại, bên trong quốc khố chất đầy bạc, lại có liên hệ thông thương với các quốc gia, cũng không sợ lượng bạc lớn chảy ra dẫn đến lạm phát, vì thế tâm tư liền động.

Ngược lại, bạc cứ đặt ở bên trong quốc khố, bày đặt cũng là bày đặt, chẳng lẽ còn chờ mốc meo?

Vì thế, trong khoảng thời gian này Bộ Khoa học kỹ thuật trở nên bận bịu.

Bọn họ muốn nghiên cứu chế tạo ra một loại thứ, gọi là xi măng.

Dương Mộc cho bọn họ phương pháp phối chế, là phương pháp luyện chế xi măng vượt trước thời đại, sử dụng đá vôi và đất sét làm nguyên liệu, sau khi trộn theo tỉ lệ nhất định, vật liệu thành thục được nung trong lò nung thẳng đứng tương tự như nung vôi, sau đó nghiền thành xi măng.

Đối với đá vôi và đất sét, việc thu được loại vật liệu này rất đơn giản. Khi còn bé Dương Mộc đã nhìn thấy rất nhiều nhà trong thôn nung, chỉ cần có phương pháp, việc nung lên cũng không phải rất khó khăn.

Đương nhiên, sửa đường và nung xi măng là một công trình lớn, không thể giao toàn bộ cho Công Bộ đi làm.

Ở dưới sự nâng đỡ hết mình của Dương Mộc, một số ít quý tộc thiết lập xưởng xi măng, thuê lượng lớn dân chúng làm công nhân. Bên cạnh đường lớn, một toà lại một toà nhà máy nhỏ được xây dựng lên.

Đồng thời, một nhánh đội thi công cũng được thành lập, tổ chức huấn luyện trên quy mô lớn.

Quá đỉnh bốn năm, vào tháng 10.

Sau khi qua ngày mùa, Thương Quốc bắt đầu hừng hực khí thế triển khai một đại công trình —— Sửa đường.

Hạng mục chính thức được thực thi, tổng cộng là ba đầu mối chính, một tuyến theo hướng Tây, một tuyến đi phía Tây Bắc, một tuyến hướng về Thịnh Quốc.

Trong đó, trên ba tuyến chính này lại có rất nhiều chi nhánh khác nhau, phân biệt dẫn về mỗi một cái quận.

Để dễ dàng cho công tác quản lý, cũng vì không bị kẻ địch lợi dụng, vì thế thành lập từng cái từng cái trạm kiểm soát ở dọc tuyến đường, đảm bảo những con đường này vẫn được khống chế vững vàng trong tay triều đình Thương Quốc.

Đương nhiên, những trạm kiểm soát này còn đảm nhiệm một tác dụng khác, đó chính là thu phí.

Một hạng công trình tốn kém như vậy, khẳng định là cần cân nhắc về chi phí thu về, dùng cho công tác bảo trì và mở rộng con đường sau này.

Cụ thể thì đối tượng chịu thu phí không liên quan đến dân chúng bình thường, chủ yếu vẫn là những đội buôn và loại hình xe ngựa quý tộc. Giá cả cũng vẫn tính là hợp lý, dù sao việc đi đường trước đây còn dùng nhiều tiền hơn so với bây giờ.

Mà ở bên cạnh những con đường này còn thiết kế một đoạn trống, cũng làm phiền công nhân bổ khuyết và sửa chữa.

Nơi này là dùng để làm quỹ đạo, tương tự với quỹ đạo xe lửa, đến thời điểm có thể trực tiếp dùng hai chiếc xe ngựa trái phải kéo chạy ở bên cạnh, đạt được hiệu quả tương tự một đầu xe lửa.

Ở trong nửa năm này, quy mô xưởng sắt thép cũng mở rộng hơn gấp ba lần, mỗi ngày đều có vật liệu thép cuồn cuộn không ngừng được sản xuất, sau đó vận chuyển từ trong nhà máy ra. Cũng có nơi hợp tác với Quân khí giám của Công Bộ, trực tiếp dùng khuôn mẫu quy mô lớn, dùng nước thép đúc thành một nhóm phôi đồ sắt, lại trải qua mài nhận xử lý, liền biến thành một thanh binh khí.

Như vậy, dây chuyền sản xuất trở nên chuyên nghiệp, bất kể là về chất lượng hay là về số lượng thì đều sẽ bỏ xa các quốc gia khác ở phía sau.

- Bệ hạ, lính mới nhập ngũ đã được huấn luyện xong xuôi, binh khí rèn đúc cũng sẽ nhanh chóng hoàn thành, tiếp theo đó chúng ta có phải nên chế tạo cho Nguyễn Quốc những binh khí kia?

Trần Hữu hỏi.

- À, bên phía Nguyễn Quốc chờ chút đi, sau một thời gian nữa rồi bàn giao, không thể tỏ vẻ Thương Quốc ta lập tức liền có thể rèn đúc ra lượng binh lớn như vậy.

Dương Mộc nhíu nhíu mày, ngón tay đánh nhịp nói.

Trần Hữu như có điều ngộ ra, lại dâng lên một vài sự vụ vào thời kì sắp tới đưa cho Dương Mộc xem.

Trong quá khứ, những việc nhỏ như hạt vừng đậu xanh này chắc chắn sẽ không đưa cho Hoàng Đế bệ hạ xem. Thế nhưng hiện tại không giống, gần hai năm này có thể cảm giác được Hoàng Đế Bệ hạ càng ngày càng chú trọng đến Công Bộ, nguồn tài chính chi hàng năm cho công bộ là cao nhất, sau đó là Binh Bộ, tiếp theo là Bộ Giáo dục cùng Bộ Khoa học kỹ thuật.

Toàn bộ triều đình Thương Quốc, bộ ngành nào được Hoàng đế quan tâm, cái bộ ngành được sủng ái nhất, cái bộ ngành nào đối với Thương Quốc hữu dụng nhất, vừa xem liền hiểu ngay.

Vì thế, bắt đầu từ đầu năm nay, sự kiện quan trọng nào có quan hệ đến Công Bộ, hắn cũng liệt kê ra một danh sách, mỗi tháng dâng cho Hoàng Đế Bệ hạ xem qua, sau đó sẽ điều chỉnh phương hướng phát triển trong tương lai.

Mặt khác, còn có một chuyện, chính là từ đầu năm này, Binh Bộ cũng bắt đầu tự mình sản xuất được một vài thứ.

Bởi vì trong giai đoạn cất bước, nên chỉ có thể sản sinh một ít thứ đơn giản, ví dụ như các loại mũi tên, giày ủng bàn đạp, cũng coi như đã chính thức phân chia công việc này từ Công Bộ đi ra ngoài. Việc chế tạo các loại binh khí và trang bị thông thường sau đó, đều sẽ do Binh Bộ phụ trách thực hiện theo hướng chuyên môn hóa.

Ngoài ra, Binh Bộ còn chế tác chút đồ vật kỳ kỳ quái quái.

Một loại gọi là mì ăn liền.

Một loại gọi là bánh bích quy nén.

Có trời mới biết làm sao Bệ hạ có thể nghĩ tới những thứ đồ vật này, quả thực là vật phẩm chuẩn bị cho hành quân đánh trận, lập tức giảm nhẹ rất nhiều về vấn đề quân lương nặng nề.

Tuy rằng, thứ này không thích hợp cho bữa ăn chính.

Thế nhưng ở trên chiến trường, hoặc là thời điểm chiến sự giằng co, nó có thể giải quyết vấn đề quân lương.

Có thể tưởng tượng, nếu là một hồi chiến sự kéo dài ba ngày ba đêm, hai phe địch ta ác chiến chính diện, làm sao còn có thời gian giải quyết vấn đề ăn cơm?


Bạn cần đăng nhập để bình luận