Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 246: Giải Phóng Áp Lực

Chương 246: Giải Phóng Áp Lực

=== oOo ===


- Ồ? Vị Tướng quân dũng mãnh vô địch của chúng ta còn có việc gì yêu cầu trẫm nữa?

Dương Mộc nở nụ cười trêu ghẹo, cũng đặt ly rượu xuống.

- Vi thần bẩm tấu, tướng sĩ trải qua luân phiên chinh chiến, vô cùng gian khổ, trong thời gian viễn chinh Động Quốc, suýt chút nữa đã xảy ra nguy cơ nổ doanh, kính xin bệ hạ ban ân lệnh, để tướng sĩ được thả lỏng một lần.

Khuất Dũng cúi bái rồi nói.

Nổ doanh?

Đôi mắt Dương Mộc ngưng lại, bầu không khí bên trong quân Thương đã đến mức độ như vậy?

Hoặc là, có ẩn tình gì khác?

- Khanh nói xem, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Dương Mộc hỏi.

Khuất Dũng vốn đang thấp thỏm trong lòng, vừa nghe Dương Mộc hỏi dò, nhất thời vui mừng, liền vội vàng đem sự tình phát sinh vào mấy ngày áp giải tù binh về nước, nói tỉ mỉ lại một lần, đồng thời cũng nói rõ chính mình ở trước mặt các tướng sĩ làm ra chuyện hứa hẹn kia.

Dương Mộc nghe xong, nhìn một chút về phía Vệ Trung Toàn, thấy hắn gật gật đầu xem như chứng minh có chuyện này xảy ra.

- Các tướng sĩ có thỉnh cầu này cũng hợp tình hợp lý. Có điều, chuyện này cũng không phải hiện tượng gì tốt, sau này cần gia tăng thêm nhiều sự chú ý với tình hình trong quân, khai thông tâm tình binh sĩ, không thể để phát sinh tình huống như vậy lần thứ hai!

- Vâng, chúng thần tuân chỉ ——

- Như vậy đi, lần này trong số tù binh có hơn sáu ngàn nữ tử, trẫm sẽ sai người đi thanh tra một phen, đưa những phụ nhân quý tộc đã lấy chồng kia tuyển ra một ngàn người bất kỳ, đồng thời cũng lấy ra một ít Tần phi và Công chúa sung vào giáo phường ti. Có điều, tù binh dù sao cũng là người, khả năng phải tốn thêm một ít thời gian, trẫm sẽ để những người này cam tâm tình nguyện hầu hạ anh hùng binh sĩ Đại Thương ta.

- Tạ ơn Bệ hạ ——

Chúng tướng đều vui mừng tạ ơn. Thứ mà nam nhân ở thế giới này truy đuổi đơn giản chính là quyền lực, của cải, mỹ nữ và danh lợi, bên trong những Tướng quân này đa phần đều là dạng người thô tục, hơn nữa phần lớn có xuất thân là con em nhà nghèo, vừa nghe nói đến không chỉ có nữ nhân để ngủ, mà còn là nữ nhân xuất thân từ trong nhà vương công quý tộc của Động Quốc, nhất thời lửa nóng trong lòng từng người bốc lên hừng hực.

Quý phụ đó!

Phi tần Công chúa đó!

Đây là chuyện trong quá khứ có muốn cũng không dám nghĩ đến.

Cho tới việc Hoàng Đế Bệ hạ nói để những nữ nhân kia cam tâm tình nguyện, mọi người cũng đều không có suy nghĩ nhiều. Từ trước đến giờ Bệ hạ đã nói ra thì đều làm được, người thường không nghĩ tới, bệ hạ cũng có thể nghĩ ra được, nhất định có biện pháp gì đó là được rồi.

Sau khi nói ra chuyện này, trong lòng mấy vị tướng lĩnh cũng vui sướng hơn nhiều, không khỏi uống nhiều thêm mấy chén.

Sau khi kết thúc yến hội, Dương Mộc liền bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này.

Đúng thế, kỷ luật quân đội Thương Quốc quả thật đã rất tốt rồi. Tuy nhiên, nếu quân kỷ quá mức nghiêm túc, vô hình trung khiến cho binh sĩ bị gia tăng áp lực tâm lý rất lớn, một khi không được phóng thích, rất có khả năng sẽ nảy sinh ra các loại dị dạng, cuối cùng sẽ có một ngày diễn biến thành Hồng Thủy Mãnh Thú.

Dù sao lúc này không phải đang trong thời kỳ hòa bình, mỗi ngày binh sĩ đều phải chinh chiến ở bên ngoài, đối mặt với áp lực gấp mấy lần, thậm chí là gấp mấy chục lần so với binh sĩ trong nước.

Nếu đặt ở quân đội ở hậu thế, cũng có một số phương pháp tốt để giảm bớt sức ép, thế nhưng không thích hợp dùng với quân đội Thương Quốc hiện tại.

Đầu tiên, không có điều kiện như vậy.

Thứ hai, dù cho quân đội hậu thế cũng có kỷ luật tốt, thì ở trong chiến tranh cũng sẽ xuất hiện vấn đề như thế này.

Vì thế, biện pháp tốt nhất là khai thông, mà không phải trói buộc.

Xây dựng một loại cơ chế như vậy, là một quá trình mà mỗi quốc gia nhất định phải trải qua.

Trước mắt, hoàn cảnh bên ngoài Thương Quốc rất ác liệt, các quốc gia khác chinh chiến không ngớt, cuối cùng có thể tiếp tục tồn tại khả năng chỉ có vẻn vẹn mấy cái mà thôi. Nếu Thương Quốc không muốn bị các quốc gia khác nuốt chửng, vậy càng phải hợp lý hơn trong công tác trị quốc nuôi quân.

Dùng tù binh nữ của địch quốc cũng là một biện pháp để cho các tướng lĩnh phóng thích áp lực, cũng coi như là một cử động mang tính khen thưởng. Ví dụ như dùng điểm để quy đổi ra số lần trải nghiệm, càng có thể tăng cao tính tích cực trong tầng lớp binh sĩ, càng dễ dàng giúp binh sĩ phóng thích áp lực.

Đây cũng không phải là tàn nhẫn. Trên thực tế, bên trong lịch sử đầy nhân nghĩa đạo đức kia, đều vô cùng thịnh hành phương pháp này. Đến ngay cả Hoàng đế thời kỳ Trinh Quán của triều Đường được tất cả mọi người cho rằng yêu dân như con, nhưng ở mặt đối ngoại, mỗi lần chiến tranh đều hơi một chút là đồ thành, coi bách tính địch quốc là súc sinh giun dế, tùy ý đánh giết.

Huống chi, Thương Quốc cũng không một mực ép buộc đối với những quý phụ và tần phi công chúa này, chỉ là cho những người như bọn họ một sự lựa chọn mà thôi.

Lựa chọn thứ nhất, tiếp tục ở lại bên trong lao ngục tối tăm không ánh sáng mặt trời, mỗi ngày mang còng tay xích chân, làm công việc thủ công nặng nề, thường xuyên mặc quần áo vải thô rách nát, ăn cơm thừa qua bữa mỗi ngày.

Vì vậy, bắt đầu từ buổi tối hôm đó, tất cả tù binh nữ đều bị đình chỉ cung cấp đồ ăn, mỗi người mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa, bị dây thừng trói lại, ngủ ở nơi chật chội âm u. So với trong quá khứ cơm ngon áo đẹp, phương phức sống không ra người này, quả thực là khác nhau một trời một vực.

Nam tử quý tộc bị chấp hành cung hình, tổng cộng có hơn bốn ngàn người, trải qua sinh tử dày vò, người sống sót chỉ còn lại hơn hai ngàn.

Đương nhiên, sau khi mất đi đại thế, bọn họ đã không còn được coi là nam tử nữa, toàn bộ bị áp giải về phía Công Bộ, làm công nhân xây dựng thuỷ lợi và đường xá, không cho phép trở lại, đời này chỉ có thể chết đi trong vô tận nặng nề khổ cực.

Liên tiếp trải qua ba ngày, nơi giam cầm những tù binh nữ kia khắp nơi vọng ra tiếng khóc, lúc lính ngục đi qua kiểm tra, bên tai không ngừng vang lên tiếng cầu xin.

Thậm chí có người, ngay cả lá cây mục cũng có thể ăn say sưa ngon lành.

Trải qua lần tế điển hiến tù binh trước đó, có thể nói không có một người không sợ hãi.

Thái Tử bị lăng trì khi đang còn sống sờ sờ. Loại kêu rên tuyệt vọng đó, từng để cho rất nhiều người đều sợ đến ngất đi, tất cả những người phụ nữ đều trở nên thành thật hơn rất nhiều.

Rốt cuộc, mười ngày sau, cũng chính là gần đến ngày binh sĩ quân đoàn Thanh Long kết thúc kỳ nghỉ, lúc lập tức sẽ phải lao tới tiền tuyến, Dương Mộc hạ chỉ, từ bên trong thanh lâu mời tới một nhóm tú bà, tìm tới những quý nữ kia rồi nói chuyện riêng với từng người.

Nội dung đương nhiên là đưa ra hứa hẹn, sau khi các nàng tiến vào giáo phường ti, cho phép các nàng được tự do thoải mái, đãi ngộ tương đương với những cô nương đứng đầu bảng trong thanh lâu, ở trên khoản ăn mặc các nàng cũng sẽ không chịu thiệt thòi.

Mà các nàng cần trả giá, chính là dùng thân thể mình, tận tâm hầu hạ cho binh sĩ đến mua vui, cho bọn họ phóng thích áp lực.

Lời nói đến một bước này, không có ai không hiểu ý tứ trong đó.

Cho dù đại đa số đều vô cùng bài xích, thậm chí chửi ầm lên, thế nhưng vẫn cứ có một phần nhỏ không chịu được sự khổ sở dằn vặt ở nơi này, thêm vào thân thể cũng có nhu cầu, lâu ngày chưa được mưa móc, vừa nghe có đãi ngộ này, sau một phen giãy dụa trong lòng liền cam nguyện tiến vào giáo phường ti.

Thống kê một lượt, tổng cộng có hơn một ngàn ba trăm người, đa số là một ít tiểu thiếp trong gia đình quý tộc, hoặc là tiểu thiếp phủ Vương gia, trong đó cũng có mấy Công chúa đã xuất giá. Còn lại một số những vị chính thất phu nhân và phi tần kia, khả năng là không thể thả xuống mặt mũi.

Đọc báo cáo của nhân viên đưa đến trên mặt bàn, trên mặt Dương Mộc lộ ra một tia cân nhắc.

Cũng đã thành tù binh, còn có cái gì xấu hổ không thả xuống mặt mũi chứ?

Thoát khỏi sao?

Có thể nói, bên trong những nữ nhân này, ngoại trừ một số ít có thể may mắn trúng cử sung vào trong hậu cung, người còn lại đều sẽ không chạy không thoát khỏi số mệnh bị buôn bán.

Nóng lòng nhất với việc mua những nữ nhân này, đương nhiên không phải thanh lâu thì còn gì khác.

Hà tất phải chịu đựng thêm một quãng thời gian thống khổ?

Xử lý tốt chuyện này, Dương Mộc cũng không có đi quản nữa, tin rằng sau khi tin tức truyền tới quân doanh, đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.

Mười mấy ngày trôi qua, từng đạo từng đạo chính lệnh từ triều đình ban ra, trang giấy giống như hoa tuyết, bay đi khắp các nơi trên Động Quốc, một hồi cải cách thay đổi to lớn bắt đầu được thực hiện.

Ngày 26 tháng 9, làn sóng sứ thần thứ hai của Thịnh Quốc đến Thương thành.


Bạn cần đăng nhập để bình luận