Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 474: Người Có Trọng Kỵ Binh Được Thiên Hạ!

Chương 474: Người Có Trọng Kỵ Binh Được Thiên Hạ!

=== oOo ===


Kế hoạch hùng vĩ, xây dựng thêm Thương Thành mới đã được Dương Mộc chấp thuận.

Thương Quốc quật khởi, làm cho ánh mắt của hắn cũng nâng cao hơn một bước.

Ban đầu, dựa theo thiết kế Thương Thành mới, bình thường sẽ có hai trăm vạn người ở cũng không có vấn đề.

Nhưng đây chỉ là nhân khẩu thường trú, chỉ dựa theo quy hoạch nhà của cư dân cùng với nơi sử dụng cho quan phủ và quân sự.

Bây giờ mỗi ngày có tới mấy chục vạn người từ bên ngoài tới Thương Thành nên có vẻ tương đối chật chội.

Dựa theo tốc độ nhân khẩu tăng trưởng của năm ngoái, mỗi năm sẽ tăng lên hai chữ số, vậy chắc hẳn không cần mấy năm, sẽ kín người hết chỗ.

Xây dựng thêm là vấn đề sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.

Nhưng mà, vấn đề là bây giờ quy hoạch của Thương Thành đã được hình thành, trong đó còn có một tường thành cao hơn mười tầng, chẳng lẽ lại phải phá?

Chỉ có một cách... Thành vệ tinh!

Thành vệ tinh là một khái niệm của Dương Mộc ở kiếp trước.

Nếu ở Vương triều Đại Lễ, có thể gọi là ngoại thành hoặc thành nhỏ càng thích hợp hơn.

Lại nhìn kết cấu xây dựng của Thương Thành, từ cửa thành ra ngoài, Thương Thành mới làm trung tâm, lại xây dựng vài toà thành nhỏ thì hoàn toàn không có vấn đề.

Xét về chỉnh thể lại giống như cách vẽ hoa mai kiếp trước.

Thành vệ tinh giống như từng cánh hoa mai bảo vệ xung quanh thành chính.

Ở trên phương diện chứa nhân khẩu cũng tăng lên gấp mấy lần.

Đồng thời, trong thành và ngoại thành liên kết với nhau, làm cho khả năng phòng ngự của Thương Thành lại càng tăng vọt.

Thương Quốc không thiếu tiền, ngược lại có quá nhiều lao động dư thừa, từ trên góc độ kinh tế, muốn xây dựng ngoại thành thì cũng không có vấn đề gì.

Sau khi quyết định chuyện này, Dương Mộc lại chuyển sự chú ý tới phương diện bang giao.

Trong hai năm qua, lão Thừa Tướng Phạm Hoành Tể đã hoàn toàn rời khỏi triều đình, tất cả công việc và quyền hành của Hữu Thừa Tướng đều giao cho Tằng Thập Tam.

Mà ở trên chức vụ này, Tằng Thập Tam cũng không để cho Dương Mộc phải thất vọng, mấy năm nay giao lưu cùng ngoại bang cũng đặc biệt tích cực.

- Nghe nói, trong khoảng thời gian này Sở Quốc và Vân Quốc bắt đầu ầm ĩ rồi?

Dương Mộc gọi Tằng Thập Tam tới hỏi một câu.

- Đúng vậy, suy đoán của bệ hạ đã thành sự thật.

Tằng Thập Tam gật đầu, nói:

- Mấy năm qua Mãng Quốc, Vân Quốc và Vũ Quốc đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Đại Thương ta, bây giờ đã dần dần hiện ra tác dụng.

- Trên sổ con nói là Vân Quốc gây sự trước?

Dương Mộc nhíu mày nói:

- Khanh làm Thừa Tướng thế nào vậy, chuyện lớn như vậy mà trước đó không nghe được chút tin tức nào. Nếu không phải Bộ Ngoại giao tấu lên, đến khi chiến tranh, người làm Thừa Tướng như khanh mới nhớ tới việc phải huy động hậu cần trong nước à?

- Thần tội đáng chết vạn lần!

Tăng Thập Tam vội vàng quỳ xuống đất, nói:

- Chuyện này nhắc tới cũng gấp. Mấy năm nay Vân Quốc nhờ Đại Thương ta giúp đỡ nên thực lực đột nhiên tăng mạnh, mấy ngày trước đó Hoàng đế Vân Quốc mắc bệnh nặng, vì muốn thử thách hai Hoàng tử, cho nên tạm thời ban bố thánh chỉ cho hai vị Hoàng tử mỗi người dẫn theo hai mươi vạn binh lính, ai thu lại được nhiều đất đã mất hơn thì người đó sẽ đạt được vị trí Thái tử.

- Trẫm tất nhiên biết những chuyện này, đây chỉ là trò vặt của Hoàng đế Vân Quốc mà thôi. Vân Quốc vốn là một quốc gia dựa vào chiếm đoạt để trưởng thành, nào có đất mất gì chứ!

Dương Mộc khẽ nhíu mày, nói:

- Khanh đứng lên trước đi, nói thử xem Đại Thương ta nên làm gì.

- Thần cho rằng Đại Thương ta phải nhân cơ hội này, tiến thêm một bước!

Giọng điệu Tằng Thập Tam kiên định, dừng lại một lát mới nói tiếp:

- Mấy năm nay, Đại Thương ta không tham dự vào tranh đấu ở các nơi, chỉ thông qua một loạt thủ đoạn gây ảnh hưởng cho cả thiên hạ một cách tự nhiên, dần dần có thế của bá chủ, dân trong nước giàu có và đông đúc vượt xa Nguyễn Quốc và Sở Quốc, đã hoàn toàn xứng đáng là đại quốc đứng đầu. Bây giờ, mấy nước chư hầu đều đã ở trong lòng bàn tay Đại Thương ta, Thương Quốc tiến thêm một bước là chuyện nước chảy thành sông.

- Vẫn là sách lược nước chư hầu đánh tiên phong?

- Đúng vậy! Tuy nhiên, lần này sợ rằng còn phải cộng thêm Vân Quốc.

- Vì sao ái khanh không tính tới Mãng Quốc?

- Mãng Quốc lực nhỏ, không dám lỗ mãng, lại có hai lớn Nguyễn - Sở là nước láng giềng, cho dù đồng ý liên kết với Đại Thương ta cũng không có cách nào lâu dài, trợ lực như thế thì không cần cũng được.

Dương Mộc nghe vậy liền khẽ gật đầu.

Đúng vậy, Thương Quốc liên kết với Vân Quốc nhằm vào Sở Quốc hình như càng được bảo đảm hơn, thêm cái sọt Mãng Quốc này, trái lại không quá tốt.

Thương Quốc có năng lực đánh thắng Sở Quốc.

Cái này cũng hợp với ý của Dương Mộc.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ xem có nên dùng binh với Sở Quốc không.

Vừa lúc Vân Quốc chủ động gây chuyện, đã tạo một cơ hội rất tốt cho Thương Quốc.

Thật ra, Vân Quốc cũng là ngắm chuẩn, một khi Vân Quốc và Sở Quốc khai chiến, Mãng Quốc và Thương Quốc không có khả năng thờ ơ đứng nhìn.

Còn chuyện Hoàng đế Vân Quốc bệnh nặng đã sớm có nội ứng chứng minh là giả.

Chẳng qua muốn lấy cớ mà thôi, Vân Quốc cũng không muốn che che giấu giấu quá mức.

Vì vậy, Dương Mộc cho gọi Khổng Thượng Hiền và người đứng đầu các bộ quan trọng như Binh Bộ và Bộ Ngoại giao đến để bàn bạc chuyện phạt Sở.

Cảnh tượng khiến người ta bất ngờ xuất hiện, tất cả mọi người gần như không có ý kiến quá lớn, tất cả đều nhất trí cho rằng việc đầu tiên là nên để cho Vân Quốc và Sở Quốc tiêu hao trước.

Sau đó lại để cho Tường Quốc chọc giận Sở Quốc, tiến tới tìm cớ cho Thương Quốc trực tiếp tấn công Sở Quốc.

Ăn nhịp với nhau!

Có thể nói đây là một lần bạc bạc đại sự ngắn nhất trong lịch sử Thương Quốc.

Chưa từng có sự nhất trí nào như vậy!

Cuối năm Thái Đỉnh mười bảy, Thương Quốc bán cho Vân Quốc mười vạn bộ trang bị trọng kỵ binh.

Mười ngày sau lại bán ra cho Sở Quốc mười vạn bộ trang bị trọng kỵ binh.

Tất cả thuyền hàng lớn nhỏ đều vận chuyển các loại mì gói và đồ hộp quân lương.

Đồng thời, Thương Quốc cũng khởi động nội ứng ẩn nấp nhiều năm, âm thầm cổ động hai vị Hoàng tử của Vân Quốc không ngừng công kích vào phúc địa của Sở Quốc.

Hai nước Vân, Sở xảy ra chiến sự ở biên giới trên quy mô lớn, có người nói tổng số kỵ binh do hai bên điều động đã đạt tới hai mươi vạn người!

Trong đó, trọng kỵ binh lại gần tám vạn!

Đây là một cuộc đại chiến xưa nay chưa từng có.

Chung quy trên số lượng người, hai bên mỗi người khoảng năm mươi vạn người.

Nhưng ở trên quy mô trọng kỵ binh và mức độ đốt tiền lại là có một không hai!

Phải biết rằng, lần trước Thương Quốc đại chiến với Sở Quốc cũng chỉ phái ra một vạn trọng kỵ binh mà thôi!

Một trận va chạm cực lớn giữa giáp sắt đã bạo phát như vậy.

Cuối cùng vẫn là Vân Quốc có ưu thế về trọng kỵ binh đã thắng nhỏ một bậc, không ngừng nỗ lực, cuối cùng thắng liên tiếp hai trận, đoạt được hơn năm mươi thành trì.

Lần này, Sở Quốc bắt đầu hoảng sợ.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Ba năm trước đây bọn họ thua bởi Thương Quốc thì cũng thôi, sao lần này ngay cả Vân Quốc vẫn bị bọn họ đè xuống đất đánh xưng người, bây giờ cũng không đánh thắng là sao!

Trọng kỵ binh!

Lại là trọng kỵ binh!

Thật sự quá đáng giận!

Biết được tin tức từ tiền tuyến gửi về, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột ở trong tẩm cung giận dữ, tóc cũng bị cào rơi từng sợi.

Sau khi tức giận qua đi, hắn lại không thể không hạ thấp tư thế, phái sứ giả đi tới Thương Quốc, ra giá đắt khẩn cầu Thương Quốc sớm vận chuyển mười vạn bộ trang bị trọng kỵ binh mà Sở Quốc đã sớm đặt hàng tới.

Lần này, Bộ Công thương của Thương Quốc ngược lại rất sảng khoái, không có bất kỳ dây dưa nào liền đưa năm vạn bộ trang bị trọng kỵ binh cho Sở Quốc, đồng thời giao hẹn hai tháng sau sẽ lần lượt đưa năm vạn bộ còn lại.

Dựa vào Đại Vận Hà, tất cả trang bị nhanh chóng được chuyển đến Sở Quốc.

Sau khi trải qua thao luyện ngắn ngủi, bọn họ lập tức được đưa lên chiến trường.

Nhưng Sở Quốc không ngờ, cùng lúc đó Vân Quốc đặt hàng mười vạn bộ trang bị đã được giao xong, đồng thời nhanh chóng trang bị cho quân đội!

Hoàn toàn không ngoài suy đoán, Sở Quốc lại một lần nữa thua.

Vân Quốc một nước yếu trước kia đã liên tiếp chiến thắng Sở Quốc!

Một lần tập kích ngược đặc sắc!

Các quốc gia trong thiên hạ nghênh đón một lần chấn động.

Thương Quốc lại một lần nữa trở thành bánh trái thơm ngon bị mọi người tranh cướp.

Người có trọng kỵ binh sẽ giành thắng lợi!

Trọng kỵ binh là tiêu chuẩn của nước mạnh!

Có ví dụ Vân Quốc ở phía trước, đây là một cơ hội tốt để tập kích ngược, thiên hạ có quốc gia nào không động lòng chứ?

Hành động!

Tháng năm năm Thái Đỉnh mười tám, các nước trong thiên hạ lưu truyền một câu nói... Người có trọng kỵ binh được thiên hạ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận