Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 546

Chương 546

=== oOo ===


________________
Trăm vạn đại quân!
Một khi quân đội đạt đến trăm vạn, lượng kiến sẽ dẫn đến chất biến.
Coi như có Hồng Y đại pháo trợ uy, nhưng trăm vạn đại quân phân tán khắp nơi, vẫn có thể cho quân đoàn Huyền Vũ một đòn thật
mạnh.
Hơn nữa, hai đường quân đội còn lại. Thương Quốc có thể chịu đựng được hay không là một vấn đề rất lớn.
Nhưng bây giờ đã không giống, mặc dù Nguyễn Quốc có để năm mươi vạn đại quân đến đây, nhiều lắm cũng chỉ là khôi phục lại như trước, ưu thế binh lực không còn sót lại chút gì.
Sau đó, chính là thủ đoạn ở trên triều.
Dương Mộc để Bộ Ngoại giao chuẩn bị sẵn sàng, phòng chứng chỉ qua mấy ngày nữa, sẽ có sứ thần các quốc gia đến đây.
Mục đích tự nhiên là đàm luận để kéo dài thời gian một chút, giúp các quốc gia có thời gian chuẩn bị chiến sự.
Dù sao, triệu tập đại quân và chuẩn bị hậu cần là một chuyện cực kỳ phiền phức và chậm chạp.
Chuyện đến nước này, Thương Quốc và các quốc gia khác đã đến mức không thể điều hòa, đây là cuộc chiến tranh giành quyền lợi trụ cột, là chiến tranh quyết định tương lai đất nước, tranh đấu quyết định tồn vong. Có thể nghị hòa trong một thời gian ngắn, thế nhưng về lâu về dài, chỉ cần một ngày Thương Quốc vẫn còn dã tâm nhất thống thiên hạ, thì không thể có một ngày hòa bình thật sự.
Đại chiến Kỳ Thủy, thiên hạ chấn động.
Tựa như một hồi địa chấn, để các nước choáng váng.
Tám mươi vạn đại quân, lại thất bại?
Thiên Lôi?
Tuy rằng cuối cùng tất cả mọi người đều hiểu, cái gọi là Thiên Lôi chỉ là một loại vũ khí kiểu mới của Thượng Quốc. Thế nhưng như vậy,
làm cho các quốc gia càng thêm khủng hoảng.
Nắm giữ Thần khí như thế, quân Thương chẳng phải sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi sao?
Vì sao Thương Quốc lại có nhiều đồ vật kỳ quái như vậy, tại sao mỗi lần đều có vũ khí mới xuất hiện!
Điều này làm cho các quốc gia rất tuyệt vọng!
Khác với trọng kỵ binh lúc trước, Hồng Y đại pháo ở trong quân bắn ra, tới đích cũng chỉ là một phát đạn pháo nổ tung, có thể nói là vô cùng xa lạ với các nước, cũng không biết cái gì gọi là tầm bắn, hoàn toàn để cho quân Thương thích làm gì thì làm.
Khi Nữ Đế Nguyễn Quốc nghe đến tin tức này, sắc mặt đen lại.
Sắc mặt Hoàng Để Ngụy Quốc và Hoàng Đế Tấn Quốc, cũng gần như thế.
Thậm chí là, Hoàng Đế Mãng Quốc trực tiếp ngã khỏi long ỷ, run rẩy tới mức không ngồi nổi nữa.
Đúng là, hoàn toàn ngoài ý muốn!
Khoảng thời gian này, đại quân Mãng Quốc vẫn đang đối kháng với quân đoàn Thanh Long, hai bên giằng co không ngừng, Hoàng Đế Mãng Quốc vẫn luôn ngóng trông đại quân ba nước có thể đánh bại quân đoàn Huyền Vũ, để cho quân đoàn Thanh Long quay về. Nhưng không nghĩ tới, trận chiến này quân đoàn Huyền Vũ lại đại thắng, đánh bại liên quân ba nước!
Ngay cả Nguyễn Phú Ninh cũng bị bắt giữ!
Cứ như vậy, chẳng phải là lấy lực lượng một mình Mãng Quốc đi đối phó với cả quân đoàn Thanh Long kia sao?
Phải biết, từ sau khi Vân Quốc đầu hàng, ba mươi vạn quân trợ giúp của quân đoàn Thanh Long đã trở về hội hợp cùng bản bộ. Mấy tháng qua, tuy quân đoàn Thanh Long cũng bị tổn thất, thế nhưng vẫn luôn được bổ sung lính mới liên tục từ trong nước, hiện tại trên căn bản là trạng thái đủ biên.
Sáu mươi vạn quân Thanh Long hầu như đều đang tiến công Mãng Quốc, điều này làm cho áp lực ở biên cảnh Mãng Quốc tăng mạnh, chỉ có thể gắt gao chống đỡ, khóc không ra nước mắt.
Nếu như đến thời điểm, quân đoàn Thanh Long cũng trang bị loại vũ khí kiểu mới khủng bố kia, Mãng Quốc làm sao còn có sức chống
cự?
Mãng Quốc, ngàn cân treo sợi tóc!
Ngay lập tức, Hoàng Đế Mãng Quốc phải ra sứ thần, đi tới Thương Quốc cầu hoà!
Trong các nước còn lại, cũng nhấc lên một luồng khủng hoảng to lớn, vương công quý tộc đều dồn dập hỏi thăm.
Ngày mùng 7 tháng 11, sứ thần Nguyễn Quốc Nguyễn Phụ Đoan, cũng chính là Đoan Vương, đã đến Thương Quốc.
Từ Nguyễn Quốc đi tới Thương Quốc, nếu là đi bằng đường thủy, kỳ thực cũng không cần tiêu hao quá nhiều thời gian. Chỉ có điều, khoảng thời gian này hai nước đại chiến, Đại Vận Hà năm trong trạng thái phong tỏa. Nhưng bây giờ là một Vương gia đi sứ Thương Quốc, hắn tự nhiên có thể hưởng thụ được quyền lợi đi thuyền.
Có quốc thư trong tay, hắn vẫn tính là có chút niềm tin.
Dù sao, Nguyễn Quốc cũng là một trong hai đại quốc hiện nay.
Tuy rằng không mạnh mẽ như Thương Quốc, thế nhưng dù sao thứ Thương Quốc phải đối diện bây giờ, chính là ngũ quốc cộng phạt.
Tướng sĩ tiền tuyến bại trong tay thứ vũ khí mới nào đó, hắn cũng có nghe thấy. Thế nhưng, coi như người khác miêu tả lợi hại đến mức nào đi nữa, thổi cho uy lực của đại pháo bay lên tận trời cao, hắn cũng không tin.
Ở trong lòng của hắn, vẫn tin tưởng mắt thấy là thật.
Lúc trước, không phải cũng thổi trọng kỵ binh lên tận trời sao?
Bây giờ xem ra, cũng chỉ thường thôi mà.
Thông qua Đại Vận Hà, vẻn vẹn chừng mười ngày hắn liền tiến vào cảnh nội Thương Quốc, đồng thời cũng gặp phải đội tàu Thương
Quốc phong tỏa mặt sông.
Tạm thời thì Thương Quốc cũng không có thủy quân chân chính. Nói là thuỷ quân, chẳng bằng nói là nhân viên quản lý thu xếp thuỷ vận
trên thuyền, chủ yếu chỉ phụ trách kiểm tra đội tàu lui tới có bí mật mang theo vật cấm hay không, thuận tiện cũng phòng ngừa buôn
lậu.
Lúc phát sinh chiến tranh, thuận tiện canh phòng xem có thuỷ quân phe địch tập kích hay không.
Chính bởi vì cũng không phải là thủy quân chân chính, bởi vậy những con thuyền này của Thương Quốc cũng không có gì đặc biệt, để trong lòng Nguyễn Phụ Đoàn yên tâm hơn một chút. Dù sao trước đây hắn cũng nghe nói qua chuyện thuyền vận binh, bây giờ xem ra, Thương Quốc cũng chỉ có một ít thuyền vận binh tốc độ nhanh mà thôi.
Nghe
Đoan Vương đang đứng lải nhải đánh giá Thương Quốc, trong lòng Phó sứ Tôn Thúc Ngang khó tránh khỏi có chút lúng túng.
Cũng rất muốn khuyên một chút.
Lẽ nào nhánh thủy quân này của Thượng Quốc, cũng giống như bề ngoài thôi sao?
Đây chính là thực lực thuỷ quân của Thương Quốc sao?
Làm sao có khả năng!
Chẳng lẽ những khung liên nó sáng loáng gắn trên thuyền kia chỉ là vật dùng để trang trí thôi à?
Tuy rằng, bề ngoài những chiến thuyền này của Thương Quốc không có chỗ đặc biệt gì, thế nhưng không thể phủ nhận một điều, nếu như để cho thuỷ quân Nguyễn Quốc đụng độ với thuỷ quân Thương Quốc, hai chiếc chiến thuyền giao chiến, cuối cùng có thể thắng khẳng định là Thương Quốc.
Từng chiếc liên nó ở trên đó, không phải ngồi không!
Tôn Thúc Ngang nhiều lần đi sứ Thương Quốc, nên rất rõ ràng đối với những điều này.
Chỉ tiếc, Đoan Vương không hiểu.
Hắn cảm thấy, Đoan Vương quanh năm quen sống trong nhung lụa, có chút không coi ai ra gì.
Thương Quốc mạnh mẽ, cũng không phải chỉ nhờ vào mấy quân đoàn, càng quan trọng hơn chính là quốc lực tăng lên trên toàn phương diện.
Đáng tiếc, Đoan Vương không hề có chú ý tới điểm này.
Sau khi kiểm tra xong, đội tàu Nguyễn Phụ Đoan được thuỷ quân Thương Quốc cho đi. Sau đó lại đi ba ngày đường thủy, đến đại cảng lớn nhất thiên hạ – Cảnh Tân Thương.
Không thể không nói, cảng Tân Thương là trung tâm kênh đào của toàn bộ thiên hạ, nó thực sự quá to lớn, mấy trăm chiếc thuyền cỡ lớn neo đậu ở đây mà không hề có cảm giác chen chúc, bây giờ cũng đã là địa danh nổi tiếng nhất Thương Quốc, là nơi phồn hoa nhất ngoài Tân Thương Thành.
Cho dù Đoan Vương đã nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, nhưng trong khoảnh khắc đội tàu lái vào cảng, tâm tình cũng không khỏi sốt sắng lên.
Bởi vì thực sự nó quá khổng lồ, giống như một con cự thú hùng cứ ở đây. Mà những chiếc thuyền lui tới nơi này, giống như đang bơi ra bơi vào miệng cự thú.
Thì ra, Thương Quốc đã cường thịnh tới như vậy, phồn vinh tới như vậy sao?
Vào lúc này, cho dù là Đoan Vương cũng không thể không thu hồi sự khinh thường và bình thản lúc trước, ở trong lòng thầm giật mình.
Những năm gần đây, Thương Quốc quật khởi mạnh mẽ, thế nhưng muốn nói tỉ mỉ Thương Quốc đến tột cùng đã cường thịnh đến mức nào, hắn lại không nói ra được.
Ngày hôm nay là lần thứ nhất hắn đặt chân lên đất Thương Quốc, lần thứ nhất thấy được cảng sông cả thiên hạ đều nghe tên này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận