Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 490: Không Còn Nhiều Thời Gian Cho Bệ Hạ Nữa!

Chương 490: Không Còn Nhiều Thời Gian Cho Bệ Hạ Nữa!

=== oOo ===


Hắn đương nhiên biết buôn bán nô lệ là hoạt động gì, chính là quý tộc Sở Quốc vì cái lợi của bản thân mà tiến hành buôn bán nô lệ.

Hắn cũng từng tham dự trong hoạt động này.

Nhưng lúc này Sở Quốc chỉ có thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng đàm phán, cố gắng lấy lòng vị sứ thần này để giành được lợi ích lớn nhất cho Sở Quốc.

Nếu như có thể không đầu hàng, vẫn giữ lại ngôi vị Hoàng đế của hắn, cho dù là trở thành nước chư hầu của Thương Quốc cũng thật sự không tệ.

- Không cần bệ hạ phải phiền lòng, mấy tháng trước ngoại thần đã bắt đầu điều tra, đồng thời tra rõ một vài chân tướng, tiếp theo chính là bắt từng tên, chính tay đâm chết kẻ thù.

Sở Quỳnh thản nhiên nói.

- Ha ha ha, vậy thì tốt, Khuất mỗ chúc mừng ngài trước.

Khuất Đan cười pha trò, chuyển đề tài:

- Quý sứ ở Thương Quốc có thể ngồi trên địa vị hôm nay cũng coi như đã an ủi phụ lão hương thân trên trời.

- Khuất đại nhân nói vậy, thật ra không sai.

Trên mặt Sở Quỳnh có vẻ đắc ý, nói:

- Thương Quốc là một quốc gia vĩ đại, cho dù là nô lệ cũng sẽ không bị người tùy ý giết chóc, cho nên dù thân là một kẻ đầy tớ cũng có luật pháp bảo vệ. Ta chịu đựng qua khoảng thời gian lúc đầu, trùng hợp gặp được chuyện mở rộng Đại Vận Hà, bởi vô cùng dụng công nên may mắn trở thành nô lệ bốn sao, sau đó lại tham gia cuộc thi của quan phủ và thoát khỏi nô tịch, lúc này mới may mắn bước vào quân đội Thương Quốc, được Tướng quân thưởng thức, một đường leo đến vị trí Tòng quân... Lại nói tiếp, còn không phải nhờ quan phủ giết phụ mẫu ta sao? Ta vẫn nên cảm ơn bọn họ!

Sở Quỳnh nói một hồi, vẻ kiêu ngạo trên mặt càng lúc càng lộ rõ, dường như đang thổn thức chìm đắm trong những hồi ức khi từ nô lệ ở tầng đáy từng bước một leo đến Tòng quân.

Hùng Vũ và Khuất Đan liếc mắt nhìn nhau, ngơ ngác giống như đang nghe chuyện gì đó khó tin.

Tòng quân ở trong quân đoàn Thanh Long chính là tương đương với Vạn Nhân tướng.

Từ một tên đầy tớ lại làm tới chức Vạn Nhân tướng, từ xưa tới nay, trong Sở Quốc là không có khả năng.

Đừng nói Vạn Nhân tướng, từ nô lệ đến bình dân cũng là một chuyện hiếm thấy.

Nhưng mà, người này ở Thương Quốc lại làm được tới cấp tướng lĩnh!

Chỉ có thể nói Thương Quốc sử dụng nhân tài không bám theo khuôn mẫu, bất luận xuất thân, chỉ dùng nhân tài!

Thương Quốc là một quốc gia đầy cơ hội và vô hạn khả năng!

Mấy người lại không mặn không nhạt tán gẫu hai câu, lời không hợp ý.

Bầu không khí có chút xấu hổ.

Nhưng trong lòng Khuất Đan lại vui mừng.

Bởi vì ở trong quá trình nói chuyện, thái độ của Sở Quỳnh đối với hắn rất tốt, vượt xa Hoàng đế Sở Quốc Hùng Vũ.

Lại thêm lúc trước, Sở Quỳnh nói Thương Quốc Bệ hạ đã từng khen hắn, cái này làm cho trái tim hắn rơi xuống.

Cho tới nay, hắn vẫn luôn lo lắng Hoàng đế Thương Quốc qua sông phá cầu, chờ lợi dụng hắn xong sẽ thuận tiện cho diệt khẩu hoặc cho sang một bên chịu sự vắng vẻ.

Nhưng mà, lời nói này của Sở Quỳnh xem như đã loại bỏ nghi ngờ của hắn.

Khen ngợi hắn trước mặt mọi người đã cho thấy đủ thành ý.

- Quý sứ đến đây, chắc là có chuyện gì quan trọng?

Khuất Đan hỏi.

- Không sai, lần này ta tới chính là tới chuyển vài câu nói của Đại Nguyên soái.

Sở Quỳnh nói.

Hùng Vũ lập tức thất vọng, thì thầm nói:

- Chỉ là mấy câu nói của Vệ Trung Toàn thôi sao...

Sở Quỳnh nghe được mấy lời này thì lập tức có chút không vui.

Cái gì mà chỉ là mấy câu nói của Vệ Trung Toàn?

Đây chính là Chủ soái của quân đoàn Thanh Long đó!

Là một vị Đại Nguyên soái có kinh nghiệm và lý lịch lâu đời nhất, danh vọng cao nhất ở Thương Quốc!

Cho dù là Hoàng đế Bệ hạ cũng vô cùng kính trọng lão Nguyên soái này.

Đã từng có một lần hắn được may mắn đi theo Vệ Nguyên soái tới yết kiến bệ hạ, được tận mắt nhìn thấy bệ hạ ban thưởng cho Vệ Nguyên soái ngồi, còn tự mình hỏi thăm tình hình sức khỏe của Đại Nguyên soái giống như một người bằng hữu, dặn các thân vệ phải chiếu cố cho Đại Nguyên soái, bình thường nên chăm sóc thế nào, ăn nhiều trái cây và rau xanh, thậm chí còn trực tiếp ban cho mấy ngự trù đến phủ đệ của Vệ Nguyên soái.

Ở trong lòng Sở Quỳnh, nhân vật như vậy chắc chắn phải khiến người ta ngước mắt nhìn lên.

Nhưng Hoàng đế Sở Quốc lại vẫn thất vọng.

Ngươi là một Hoàng đế sắp mất nước, có tư cách gì khinh thường một Đại Nguyên soái nắm giữ thực quyền?

Thân là Hoàng đế Sở Quốc, ở dưới tình thế hoàn toàn bất lợi lại tỏ thái độ như vậy ở trước mặt sứ thật Thương Quốc, đây là việc một quân vương đạt tiêu chuẩn nên làm à?

Công phu hàm dưỡng quá kém rồi!

Cũng chỉ là xuất thân tốt mà thôi!

Sở Quỳnh lập tức càng thêm chán ghét Hùng Vũ. Nếu một người như vậy sinh ra ở trong nhà dân chúng bình thường thì sẽ chỉ là một khúc gỗ mục, cả đời khó có tiền đồ gì, xách giày cho hắn cũng không xứng.

- Đại Nguyên soái bảo ta chuyển lời với Hoàng đế Sở Quốc, Đại Thương ta chắc chắn phải lấy được Sở Quốc, khuyến cáo Hoàng đế Bệ hạ Sở Quốc suy nghĩ cho dân chúng trong nước, suy nghĩ cho tất cả hoàng tộc mà nhanh chóng đầu hàng Thương Quốc, như vậy còn có một đường sống. Nếu có ý định với bất kỳ nước nào, cho dù quân đội Đại Thương ta truy sát đến chân trời góc biển cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào trong hoàng tộc Sở Quốc.

Hùng Vũ vừa nghe vậy thì vẻ mặt càng lúc càng kém.

Đây đâu phải là tiện thể nhắn nhủ gì chứ?

Đơn giản là uy hiếp!

Ý rất đơn giản, chính là cảnh cáo hắn, Thương Quốc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Sở Quốc, Sở Quốc chỉ có thể đầu hàng Thương Quốc, ngoài ra không có khả năng thứ hai, quốc gia nào dám tiếp nhận Sở Quốc hiến nước đầu hàng chính là đối địch với Thương Quốc.

Dù sao, nếu Hoàng đế Sở Quốc hắn không thuần phục Thương Quốc, như vậy nhất định phải chết.

Trong lòng Hùng Vũ lại vừa sợ hãi vừa giận giữ.

Đường đường là Hoàng đế của một nước, lại bị uy hiếp như vậy ở ngay trong cung điện của mình, đây là sỉ nhục lớn tới mức nào.

Cho dù hắn không phải là Hoàng đế mà chỉ là một Thái tử, cũng không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này.

Nhưng bây giờ hắn không thể không nhịn.

Hắn sợ chết!

Rất sợ!

Nếu nói từng làm Hoàng đế mấy năm, hưởng thụ qua vinh quang do Sở Quốc mang đến cho hắn, hưởng thụ qua cảm giác nắm giữ quyền lực trên vạn người, như vậy bây giờ hắn sẽ có cảm giác hoàn toàn khác.

Nhưng hết lần này tới lần khác, từ sau khi hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hắn vẫn luôn sống trong sự khủng hoảng, không có một ngày nào được hưởng thụ.

Trước kia còn làm Thái tử, tuy phải đấu với các huynh đệ có ý định tranh ngai vàng, nhưng cũng còn thoải mái hơn bây giờ gấp mười gấp trăm lần.

Không có một ngày làm qua Hoàng đế bình thường, muốn hắn vì quốc gia mà hy sinh chịu chết, hắn không có phần trách nhiệm này, cũng không có can đảm này.

Hắn khủng hoảng!

Một Đại Nguyên soái Thương Quốc nói ra những lời như vậy, coi như đã phá hỏng tất cả đường lui của hắn.

Cho dù hắn bằng lòng mạo hiểm đầu hàng Nguyễn Quốc, Nữ đế Nguyễn Quốc cũng không nhất định có thể bảo vệ được hắn.

- Bệ hạ... Bệ hạ... Ngoại thần còn đang chờ câu trả lời.

Sở Quỳnh nhìn Hùng Vũ đổ mồ hôi trán, suy nghĩ xuất thần thì không nhịn được nhắc nhở.

- Ah? Ah... Cái đó, là thế nào... Chuyện này có liên quan trọng đại, một mình trẫm không thể quyết định, vẫn cần phải suy nghĩ cẩn thận, bàn bạc cùng trưởng bối...

Hùng Vũ lo lắng không yên đáp lại.

- Ồ... vậy ngoại thần sẽ chờ ở Thiên điện, để bệ hạ cùng mấy vị Vương gia bàn bạc. Tuy nhiên, Đại Nguyên soái đang đợi ngoại thần trở lại phục mệnh, không có nhiều thời gian cho bệ hạ đâu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận