Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 377: Thành Công Nghiệp

Chương 377: Thành Công Nghiệp

=== oOo ===


Nữ đế Nguyễn Quốc dù có thất vọng cũng không cưỡng ép nữa.

Nhân tài tuy tốt nhưng là nhân tài của Thương Quốc, cho dù nàng có thèm nhỏ dãi cũng chỉ phí công.

Nàng chỉ có thể nghĩ cách khác.

Đại doanh này cũng không phải rất lớn, thường chỉ có khoảng năm sáu nghìn người đóng quân ở đây, bọn họ đi dạo một lát, trên cơ bản đã đi hết.

Thời gian sau đó, Dương Mộc và Nữ đế Nguyễn Quốc cũng không trao đổi nhiều, càng giống như đi ngắm cảnh, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhiên, Dương Mộc lại mơ hồ cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như bề ngoài.

Bởi vì, lần này hắn mời Hoàng đế các nước tham quan đại doanh của cấm quân, cũng là vì thực lực của Thương Quốc không tính là mạnh mẽ, còn đang trong quá trình phát triển. Cho nên, hắn mượn điều này để cho mọi người nhìn thấy được thực lực của Thương Quốc, cũng có một chút phô trương thanh thế.

Hắn tin tưởng vào sự phát triển ở Thương Quốc như vậy, cũng không tin Nữ đế Nguyễn Quốc sẽ thờ ơ.

Các Hoàng đế khác có thể có suy nghĩ gì đặc biệt hay không thì hắn không biết, nhưng với cách làm người của Nữ đế Nguyễn Quốc, thứ không có được thì nhất định sẽ giở thủ đoạn để chiếm lấy.

Dù sao, nàng đã từng có tiền lệ.

Vì vậy, Dương Mộc âm thầm quyết định, đợi lát nữa hắn nhất định phải căn dặn Cẩm Y vệ theo dõi sát từng hành động cử chỉ của sứ đoàn Nguyễn Quốc, nếu bọn họ có ý đồ gì thì nhất định phải bóp chết kế hoạch đó từ trong trứng.

Xế chiều, Hoàng đế các nước cũng đã đi dạo xong, cuộc so tài trên giáo trường cũng kết thúc, mọi người đều chuẩn bị ra khỏi đại doanh.

- Các vị cảm thấy đại doanh Cấm quân của Đại Thương ta so với các nước thế nào?

Dương Mộc vừa chuẩn bị leo lên liễn xa vừa cười nói.

Trong lòng Hoàng đế các nước thầm mắng, nhưng ngoài mặt lại không thể không tươi cười, tất cả đều khen ngợi binh lính Thương Quốc dũng mãnh vô song, trong quân doanh trang hoàng khiến các nước không theo kịp... Đương nhiên, trên thực tế cũng đúng là như vậy.

Nhớ trước đó, Hoàng đế các nước đều lẩm bẩm, dù sao cũng chỉ là một quân doanh mà thôi, không có gì đẹp mà phải tới đây, cũng chỉ là Thương Quốc nhiệt tình mời nên bọn họ mới tới. Nhưng khi chứng kiến qua đại doanh của Cấm quân, tâm tư của bọn họ đều đã thay đổi.

Chênh lệch quá xa!

Đêm đó, Hoàng đế các nước quay về bên trong dịch quán Thương Thành liền sai người ghi chép tỉ mỉ những gì đã thấy và cảm nhận được trong ngày hôm nay, chuẩn bị sau này sẽ về nước chậm rãi bàn bạc. Một vài thứ thèm nhỏ dãi cũng phải xem có thể trao đổi với Hoàng đế Thương Quốc, mang một ít về nước hay không.

Lại thêm lúc so tài có thua có thắng, buổi tối Hoàng đế các nước chậm rãi nghỉ ngơi với tâm trạng khác nhau.

Mà lúc này, Dương Mộc đã trở lại trong hoàng cung, nằm ở trên giường trong Vạn Thọ cung, dường như suy nghĩ tới điều gì đó.

Những điều nên sắp xếp hắn đều đã an bài, sau khi điều động tất cả Cẩm Y vệ ở Thương Thành, cũng sẽ không xảy ra rối loạn gì.

Hắn phải suy tính bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Hôm nay, Thương Quốc đã thể hiện ra sự hùng mạnh của quân đội.

Ngày mai, nên để cho những Hoàng đế kia lĩnh hội được các phương diện mạnh mẽ khác của Thương Quốc.

Dương Mộc trước sau cho rằng, nếu thể hiện ra cơ bắp, như vậy sẽ phải thể hiện ra triệt để một chút. Dù sao tiếp theo có mưu đồ quá nhiều, một nước nhỏ kém phát triển sẽ không thể làm được việc nhất hô bá ứng. Lấy bố cục của thiên hạ ngày nay, nếu như Thương Quốc yên tâm với tình trạng hiện nay, như vậy trong vòng mấy chục năm sẽ không thể xưng bá một phương được.

Trước khi Hội minh diễn ra, hắn muốn cho Hoàng đế các nước ghi nhớ sâu trong lòng về sự cường thịnh của Thương Quốc, không thể nào xuất hiện tâm tư thù địch được.

Cho dù sau này đã đến mức không thể không chiến đấu, Dương Mộc cũng phải in sâu hai chữ kính nể và sợ hãi vào trong lòng bọn họ. Để đến lúc đó, trong lòng bọn họ không có cách nào thoát khỏi sự kiêng kỵ đối với Thương Quốc!

Ngày hôm sau, Dương Mộc lại mở tiệc mời Hoàng đế các nước đến tham dự.

Hành động này ngược lại làm cho Hoàng đế và sứ thần các nước đều nghi ngờ.

Mọi người ngàn dặm xa xôi tới đây là muốn tham gia Hội minh.

Hôm qua, Thương Quốc muốn khoe khoang vũ lực thì cũng thôi, tuy trong lòng mọi người bất mãn nhưng quả thật cũng thấy được sự mạnh mẽ của Thương Quốc, rất có ý nghĩa.

Nhưng liên tiếp mở tiệc, điều này cũng làm bọn họ cảm thấy phiền não.

Thương Quốc rốt cuộc muốn làm chuyện gì thế?

Tuy trong lòng nghi ngờ, đồng thời không mấy tình nguyện, nhưng mọi người vẫn không hẹn mà cùng tới tham dự bữa tiệc.

Cho dù chỉ là một chút chuyện không xác định, nhưng không hề có người nào sẽ bỏ qua.

Vì vậy, vào giữa buổi sáng, Hoàng đế các nước đã tới hoàng cung.

Dương Mộc đã sớm chờ đón ở cửa hoàng cung, đồng thời thẳng thắn nói rõ bữa tiệc ngày hôm nay cũng không phải được tổ chức ở trong cung đình, mà hắn muốn dẫn theo mọi người đi tham quan thành Công Nghiệp của Thương Quốc.

Hắn vừa nói ra lời này, mắt Hoàng đế các nước lập tức sáng lên.

Thành Công Nghiệp sao!

Đây chính là một điểm đặc biệt của Thương Quốc!

Bất luận là giấy trắng hay những quyển sách tinh xảo, hoặc bánh quy nén, xi măng, ô giấy dầu, vải vóc, binh khí mạnh mẽ... Có người nói những thứ này đều được sản xuất ra từ thành Công Nghiệp.

Trước đó, một vài quốc gia đều đã ít nhiều phái ra thân tín lẻn vào thăm dò, hoặc thu mua một vài công nhân với ý định tìm được những công nghệ này, nhưng đều thất bại.

Bây giờ, Thương Quốc muốn mở ra thành Công Nghệp cho Hoàng đế các nước đi vào cùng tham quan, đơn giản chính là cơ hội tốt trời ban!

Trong giây lát, sự oán niệm và bất mãn trong lòng Hoàng đế các nước thoáng cái đã tiêu tan thành mây khói.

Dương Mộc dẫn theo Hoàng đế các nước, trò chuyện vui vẻ ra khỏi thành, đi tới ngoại ô Thương Thành.

Ở đây, bây giờ là thành Công Nghiệp vang danh khắp nơi.

Nó không thuộc sự quản lý của bất kỳ bộ ngành nào, nhưng lại bao hàm mấy bộ ngành nòng cốt quan trọng nhất ở trong đó.

Mấy năm gần đây, mật thám và gian tế của các quốc gia ai ai chả muốn lẻn vào tòa thành trì này để lấy trộm các loại công nghệ và kỹ thuật của Thương Quốc.

Nhưng rất đáng tiếc, thành Công Nghiệp phòng thủ quá mức nghiêm ngặt, không người nào có được thu hoạch gì.

Dương Mộc và Hoàng đế các nước ngồi long liễn, được nhiều đội Cấm Vệ quân bảo vệ, trùng trùng điệp điệp đi tới dưới thành Công Nghiệp.

Đây là một tòa thành có vị trí tương tự với Ủng thành, bên trong chính là một tòa thành trì thu nhỏ, chia ra thành thật nhiều khu vực lớn nhỏ khác nhau, bên trong là các nhà xưởng.

Ở trên tường thành cao tới mười trượng có khắc từng chữ lớn, còn bỏ thêm chu sa.

- Khu vực công nghiệp quan trọng, những người không liên quan miễn tiến vào!

- Người vượt qua giới hạn, đều sẽ bị bắn chết!

- Bên trong có trọng binh canh gác, mời chủ động đưa ra giấy chứng nhận!

Những hàng chữ sắc bén như đao, không chỉ khắc trên tường thành, mà cũng khắc vào trong trái tim của Hoàng đế các nước.

Không trách được từ trước tới nay, những người mà bọn họ phái đi tìm hiểu đều trở về trắng tay, hoặc là hoàn toàn không có tin tức. Hóa ra thành Công Nghiệp phòng ngự nghiêm ngặt như vậy!

Theo đoàn người trùng trung điệp điệp dừng lại ở ngoài thành, Dương Mộc ho nhẹ một tiếng rồi nói với mọi người:

- Đây là trọng địa bí mật của Đại Thương ta, các vị quân chủ theo trẫm tiến vào trong, mỗi người dẫn theo hai ba tâm phúc là được, những người còn lại thì mời dừng bước ở ngoài.

Chỉ dẫn theo hai ba tâm phúc?

Những người còn lại đều phải dừng ở ngoài?

Bình tĩnh mà xem xét thì đây là một yêu cầu rất vô lễ, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua tình huống này, hộ vệ bên cạnh đều phải ở lại bên ngoài, vậy chẳng phải là giao tính mạng của mình vào trong tay Thương Quốc sao?

Mặc dù mọi người đều biết Thương Quốc tuyệt đối không dám gây bất lợi cho mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an.

Thấy vậy, Dương Mộc “tiên phát chế nhân”, mở miệng nói:

- Vì nơi này là khu vực tuyệt mật của Đại Thương ta, có quy định này là điều tất nhiên. Nếu có vị nào không chấp nhận được an bài này, chỉ có thể lập tức quay về hành cung nghỉ ngơi, trẫm tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận