Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 556

Chương 556

=== oOo ===


________________
Trải qua mười mấy năm, trên dưới Tấn Quốc đã sớm không còn tâm thái bá chủ như trước đây, lúc dân chúng nhìn thấy người nước ngoài, cũng không có loại cảm giác ưu việt và ngạo khí trời sinh hơn người kia.
Trái lại, khi nhìn thấy người Thương Quốc còn có một loại cảm giác tự ti phức tạp.
Nguyên nhân có một phần đến từ chính trận chiến năm đó, còn một phần chính vì những năm này Thương Quốc phát triển không ngừng, bất kể là mức độ giàu có của bách tính Thương Quốc hay là trình độ giáo dục, đều muốn cao hơn một bậc so với Tấn Quốc, lúc này mới làm cho trong lòng bách tính Tấn Quốc cảm thấy thấp hơn một đầu so với bách tính Thương Quốc.
Ở dưới loại bối cảnh này, Thương Quốc muốn tuyên chiến với hai nước Tấn Khang, lập tức tạo nên một loại tâm tình khủng hoảng.
Mà lập tức, có tin tức báo quân đoàn Quy Nghĩa xuất hiện di động, càng khiến cho loại tâm tình khủng hoảng này gia tăng lan tràn.
Rất nhiều quý tộc Tấn Quốc bỏ chạy, dân chúng tranh nhau chen lấn đi đổi bạc sang tiền giấy.
Mà địa phương cần đến lưu vong, đương nhiên chính là Thương Quốc.
Tất nhiên, loại bỏ chạy này cũng không phải chỉ mang người nhà chạy, mà hơn hết chính là các loại gia sản, ví dụ như đem số tài sản bên trong gia tộc vận chuyển đến Thương Quốc, đồng thời cũng chuyển đám con cháu hậu bối trong gia tộc đến Thương Quốc.
Đối với chuyện này, Thương Quốc đương nhiên là mở một con mắt nhắm một con mắt. Có điều, vào lúc nhập cảnh vẫn đặc biệt thẩm tra một hồi, không cho phép mang lượng lớn tiền giấy nhập cảnh.
Điều này tương đương với việc, trước đó những quý tộc này dùng lượng lớn vật tư đổi thành tiền giấy, nhưng hiện tại số lượng lớn tiền giấy đó đều bị mất đi hiệu dụng.
Thông qua cơn phong ba nhỏ này, có một số thương nhân cũng từ từ ý thức được, Thương Quốc có khả năng muốn gây chuyện ở phương diện tiền giấy.
Vào cuối tháng mười hai, bầu trời tân Thương Thành nhẹ nhàng rơi xuống lớp tuyết mỏng.
Gần tới dịp Tết đến, thế nhưng so với những năm trước, bầu không khí bên trong tân Thương Thành có chút đặc thù, hương vị năm mới cũng không náo nhiệt như trước.
Trong đó, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do sự thay đổi của nền kinh tế thương mại, làm cho cả thị trường tân Thương Thành đều
năm trong trạng thái trì trệ.
Dương Mộc và Hoàng Hậu sóng vai đi dạo trên đường cái, một người cầm chiếc ô che, một người mặc áo choàng lông cáo, xung quanh là mấy thái giám mặc đồ cải trang và Cẩm Y Vệ đi theo sau phía xa xa.
Ví dụ như Thẩm An, luôn mang theo mười phần cảnh giác.
Tuy rằng bây giờ tu vi cảnh giới của Dương Mộc cũng không thấp, hơn nữa có cao thủ hàng đầu là Hoàng hậu ở bên cạnh, có thể nói đi lại nghênh ngang trong tâm Thương Thành cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng, vẫn khiến cho đám thái giám thiếp thân và Cẩm Y Vệ đều lo lắng cao độ.
- Lần trước, lúc chúng ta đi dạo phố, chắc là vào mùa Hạ?
Đi được một đoạn, Dương Mộc mua hai chuỗi kẹo hồ lô từ tiểu thương bên rìa đường, vừa nói chuyện vừa đưa một chuỗi cho Hoàng
Hậu.
Hoàng Hậu nhận lấy kẹo hồ lô, đặt vào miệng nhỏ liếm liếm một chút, sau đó nhíu mày nhìn nó, rồi chỉ cầm trên tay mà không tiếp tục
ăn.
Tiếp đó, trên đường liền xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Một người thanh niên trẻ tuổi có dáng dấp mi thanh mục tủ, bên người đi theo một nữ tử đẹp như thiên tiên, nam tử tinh tế ăn kẹo hồ lô, trong tay nữ tử vẫn cầm một chuỗi kẹo hồ lô, im lặng không nói một lời, một đôi mắt đẹp thỉnh thoảng nhìn về phía những quán nhỏ
ven đường.
Hoàng Hậu khịt khịt mũi, từ tốn nói.
Dương Mộc cũng cảm giác như vậy. Năm ngoái cũng đại khái vào khoảng thời gian này, hắn mang theo Diệu Hi, Nặc Phi và đám nữ tử trong hậu cung đi dạo một vòng ở trong thành. Vào lúc ấy, trên đường phố có thể nói náo nhiệt hơn nhiều so với hiện tại, khắp nơi bày bán các loại điểm tâm và mặt hàng ngày Tết, cho dù thời tiết rét lạnh cũng không thiếu người thét to.
Mà hôm nay, tuy rằng người đi trên đường vẫn đông, thế nhưng giảm mất một nửa so với năm trước.
Rất rõ ràng, liên quan mật thiết với thế cuộc thiên hạ hiện nay.
Tâm tình do chiến tranh mang đến, hơn nữa bởi vì chiến tranh nên hiện tại những đội buôn của năm nước đều giảm đi rất nhiều. Tuy rằng Thương Quốc đã sớm tuyên bố, chiến tranh không liên quan đến thương ms thế nhưng chiến lược của các quốc gia chính là thông qua thương mại tạo áp lực lên Thương Quốc, tự nhiên không thể lại cho phép các đội buôn lớn đến tiến hành hoạt động thương mại với Thương Quốc.
Vì thế, hiện nay qua lại giao dịch với Thương Quốc, phần lớn đều là buôn lậu.
Đi được một đoạn đường, Dương Mộc chọn một quán rượu tương đối sạch sẽ vào ngồi.
Trong quán rượu cũng không phải có quá nhiều người, ngoài ra vì năm mới đến gần, mọi người càng hạn chế đi ra ngoài uống rượu nói chuyện phiếm, vì thế hầu bàn ngồi ở trước quầy đang ngủ gà ngủ gật.
Trong lúc ăn uống, Dương Mộc gõ gõ bàn gọi hầu bàn tới, thử hỏi dò.
- Vì sao trong cửa hàng này lại vắng khách như vậy?
Hầu bàn thở dài một hơi, nói:
- Ài! Qua nhiều năm như vậy thì năm nay là vắng vẻ nhất, chắc khách quan là người từ xa đến đây phải không? Người đi qua lại trên
đường đều ít đi rất nhiều, không cần bàn cãi.
- Ý của ngươi là tất cả cửa hàng trên con đường này đều lâm vào tình trạng thế sao?
Dương Mộc không chút biến sắc.
- Không phải à?
Hầu bàn lại thở dài một hơi, nói:
- Hiện tại tuy là đêm giao thừa, thế nhưng gia đình nhỏ cũng muốn yên ổn sinh sống, hiện tại tuy rằng quân đội Đại Thương ta liên tiếp thắng
lợi ở tiền tuyến, thế nhưng các lão bách tính ai mà không biết? Năm đó, trong cuộc chiến tranh phạt Tấn, trải qua khoảng thời gian nửa năm ngắn ngủi, giá cả lương thực đã tăng lên vài lần, tầng lớp người nghèo suýt chút nữa thì không có cơm ăn. Hiện tại, đại chiến còn ở phía trước, lại có rất nhiều trai tráng người nhà đang ở quân doanh ngoài tiền tuyến, vậy thì ai có thể an tâm vui vẻ đón Tết?
- Nhiều năm như vậy, dân chúng vẫn không tín nhiệm triều đình sao?
- Không phải là không tín nhiệm!
Tiểu nhị lắc đầu một cái, nói:
- Họa phúc sớm tối của con người cũng không lường trước được, vậy thì việc đánh trận của quốc gia, đâu có thể nói một cách rõ ràng? Đám dân đen chúng ta cũng không phải không tin triều đình, chỉ là không có tâm trạng đón Tết, dù đám dân đen chúng ta không thể kiếm nhiều tiền lời, nhưng chuyện cần tỉnh táo thì vẫn phải tỉnh táo.
Dương Mộc nhất thời hiểu rõ.
Quay sang nhìn Hoàng Hậu một chút, trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra, nguyên nhân hoàn toàn cũng không phải là do thương mại!
Những năm gần đây, Thương Quốc dự trữ rất nhiều hàng hóa, có thể nói việc duy trì nhu cầu cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày của dân chúng là không có bất kỳ vấn đề gì.
Thương Quốc cắt đứt hoạt động thương mại chưa được bao lâu, coi như bị tổn thất, cũng là những ông chủ của đội buôn lớn.
Đối với bách tính mà nói, trong thời gian ngắn như vậy, ảnh hưởng của kinh tế thương mại căn bản không đáng kể.
Sở dĩ xuất hiện tình cảnh dân chúng không náo nhiệt đón Tết, cũng chỉ vì tâm trạng hoảng sợ không xác định đối với tương lai mà thôi.
Tiếp tục hàn huyên thêm một lúc, Dương Mộc liền bỏ lại mấy lượng bạc, tiếp tục cất bước về phía đường phố sầm uất.
Thế nhưng, một chuyện bất ngờ xuất hiện.
Còn chưa đi được mấy bước, Thẩm An dâng lên một tờ giấy nhỏ.
Dương Mộc mở ra xem, lập tức nhíu mày.
- Phạm Hoành Tể từ trần?
Vị nguyên lão hai triều đã lập xuống vô số công lao lớn nhỏ cho Thương Quốc, Phạm Hoành Tể qua đời, Dương Mộc làm Hoàng Đế thì không thể không có biểu hiện.
Lúc này, cũng không quan tâm đến việc dạo phố nữa, trực tiếp thương lượng với Hoàng Hậu vài câu, sau đó mang người đi thẳng đến
Phạm phủ.
Dọc theo đường đi, nhớ lại vị lão Thừa Tướng này, Dương Mộc không nhịn được có chút thổn thức.
Nếu như không có sự xuất hiện của hắn, Phạm Hoành Tể sẽ trở nên như thế nào?
Hay là, từ lâu đã đầu một nơi thân một nẻo.
Hay là, làm một phú ông ở Trịnh Quốc.
Thế nhưng, tuyệt đối không thể có Phạm gia như hiện nay, không thể có danh vọng như bây giờ, đời này cũng không thể có cấp độ vinh dự đặc thù kia.
Đương nhiên, Dương Mộc nghĩ nhiều hơn về ảnh hưởng của Phạm Hoành Tể đối với hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận