Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 186: Tại Sao Phải Làm Vậy?

Chương 186: Tại Sao Phải Làm Vậy?

=== oOo ===


Sau một giây, hắn ngây ra, hai mắt trợn tròn nhìn khuôn mặt trước mắt.

Rất quen!

Người dưới thân chính là yêu nữ Ma Giáo mà hắn vẫn kính nhi viễn chi.

Diệu Hi!

Tái sao lại là nàng?

- Tại sao lại là ngươi? Hoàng Hậu đâu?

Dương Mộc hoảng hốt thất kinh hỏi.

- Ưm ưm… Ưm ưm…

Dưới thân, Diệu Hi cố gắng lắc đầu, chau mày đau khổ. Nàng muốn nói gì đó nhưng vì miệng bị chặn bởi quả cầu nhỏ nên không nói được.

Thấy vậy, Dương Mộc vội tới bỏ ra giúp nàng. Nhưng lúc này lại đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên bên cạnh.

- Thiếp ở đây.

Hoàng Hậu từ bên cạnh đi ra, buồn bã nói:

- Bệ Hạ thứ tội, thần thiếp cũng chỉ bất đắc dĩ.

- Nàng… hai người các nàng đang làm cái trò quỷ gì vậy?

Dương Mộc cực kỳ kinh ngạc. Hắn còn cho rằng đây là thủ đoạn của Diệu Hi, nhưng hiện tại xem ra cả hai nàng đã bàn kỹ về chuyện này.

Hoàng Hậu và Diệu Hi là đối thủ một mất một còn, sao lại đứng chung một phe?

Dương Mộc không hiểu gì, cố gắng gỡ cầu trong miệng Diệu Hi ra.

Khụ khụ…. Khụ khụ khụ…

Bỏ được cầu ra, Diệu Hi ho sặc sụa, nước mắt chảy ròng ròng, sau đó tham lam hít thở không khí, chậm rãi lại sức.

- Lừa đảo! Lừa đảo! Không dễ chịu chút nào! Đau chết người! Hồ Mị Tử, ngươi gạt người!

Vừa mới tỉnh lại Diệu Hi đã chửi ầm lên. Nếu không phải nàng bị trói chặt hai tay trên giường, lại bị đặt bên dưới thân mình, Dương Mộc thực sự nghi ngờ nàng sẽ phát điên mà xông lên đánh nhau với Hoàng Hậu.

- Lần đầu tiên sẽ đau, ta đã nói với ngươi rồi mà.

Hoàng Hậu nhàn nhạt đáp:

- Đây là chủ ý của ngươi, tự gánh hậu quả đi!

- Vậy ta muốn làm Hoàng Hậu!

Diệu Hi không phục:

- Nếu ngươi đã nghe ta, vậy để vị trí Hoàng Hậu cho ta, ngươi có chịu không? Dù sao… Ah…

Diệu Hi vẫn không từ bỏ giấc mộng làm Hoàng Hậu, đang muốn nói gì nữa thì đột nhiên cảm giác có một cái gì đó rất nóng đâm vào cơ thể, la hoảng lên, đau tới muốn ngất đi.

Dương Mộc vận chuyển Trường Xuân Công.

Dường như Hoàng Hậu cũng không đành lòng, ngồi lên giường gỡ hai tay bị trói giúp Diệu Hi không còn quá khó chịu.

Một lát sau, Dương Mộc vỗ vỗ lưng Diệu Hi, hỏi:

- Có phục không?

- Phục… Phục…

Diệu Hi mềm nhũn, vẫn còn sợ hãi, lại tủi thân:

- Các ngươi… các ngươi đều bắt nạt ta…

Dương Mộc thở ra nhẹ nhõm, cảm thấy còn chưa tận hứng, bèn nhìn sang Hoàng Hậu bên cạnh.

Đối mặt với ánh mắt như sói đói, theo bản năng Hoàng Hậu trốn tránh, yếu ớt nói:

- Mấy hôm nay để Bệ Hạ buông lỏng cảnh giác, thần thiếp thực sự quá mệt mỏi rồi… Nếu bệ hạ chưa hết hứng, dù Diệu Hi vừa bị phá nhưng bằng vào nội công tập võ, cũng không có gì đáng ngại.

- Hồ Mị Tử, ngươi… Ah Ah…

Diệu Hi hoảng lên, đang định mắng to thì Hoàng Hậu cầm quả cầu bên cạnh nhét vào miệng nàng.

Dương Mộc im lặng. Không ngờ Hoàng Hậu ra tay cũng hung ác như vậy!

Nhưng hắn cũng không có phản ứng gì. Dù người được lợi là mình, nhưng chẳng ai lại thích bị người khác lừa. Hắn cảm thấy dường như mình mọc ra hai cái tai lừa.

Thế là, Dương Mộc cùng Hoàng Hậu bắt đầu trừng phạt trả thù Diệu Hi bằng một trận mưa to gió lớn.

Ngày hôm sau, sáng sớm Dương Mộc đã rời giường.

Sắp đến hội minh rồi, chuyến đi này sẽ kéo dài ít nhất khoảng một tháng, phải xử lý quốc sự cho tốt, việc gì giao cho ai, dặn ai, đều phải làm cho xong.

Diệu Hi đang ngủ say trên giường. Lúc này, khuôn mặt nàng ửng hồng, dư vị chưa hết, trên thân nơi xanh nơi tím.

Vết thương chồng chất, hơn nửa cơ thể phơi hết ra ngoài, trên đùi vẫn còn vết máu, là dấu lạc hồng của nữ tử.

Thời tiết tháng tư không quá lạnh, nhưng không mặc quần áo mỏng vẫn sẽ bị cảm lạnh.

Dù thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, Diệu Hi đã trở thành nữ nhân của mình, dù trong lòng vẫn hơi khó chịu nhưng đây chính là sự thật không thể chối cãi, không thể để cho nàng bị cảm.

Thế là hắn kéo chăn che thân, rồi vén lại mái tóc rối cho nàng.

Còn tiểu cầu trong miệng và xích trói cổ tay, hắn không động đến.

Nhất định phải để cho nàng nhớ thật lâu!

Nữ nhân này cực kỳ ngang tàng, hoang dã, đến mức dám công nhiên không để hắn vào mắt, nói thẳng ra muốn ngấp nghé ngôi vị Hoàng Hậu.

Có trời mới biết, nàng có thể giống như trước kia đến vô ảnh đi vô tung, coi hoàng cung là công viên, muốn đến là đến muốn đi là đi không.

Thuần hóa!

Nhất định phải thuần hóa!

Dương Mộc phát hiện mình làm Hoàng Đế thời gian dài dần, càng ngày càng có tâm lý muốn áp đặt quản lý, cũng có thể nói là tâm lý của kẻ bề trên, muốn bóp chết nhân tố không ổn định từ khi mới nảy sinh.

Dương Mộc rời tẩm cung. Ở bên ngoài, Lục Nhi và một đám cung nữ bưng chậu rửa mặt đợi sẵn.

Dương Mộc rửa mặt, thấy các cung nữ muốn vào trong dọn dẹp bèn gọi lại, dặn ngoài Hoàng Hậu thì không cho ai đi vào.

Rời tẩm cung, vừa lúc thấy Hoàng hậu đang luyện công trong sân.

- Chậc chậc… Lĩnh ngộ Thái Cực đạo càng ngày càng thấu triệt, đã chạm được tinh túy rồi sao?

Dương Mộc cầm một quả lê gặm một miếng, hỏi.

Hoàng Hậu dừng luyện công, vén tóc đáp:

- Xem như có chút tiểu thành, nhưng vẫn còn kém tinh túy xa lắm, chỉ coi như tương đương với cường giả Tiên Thiên bình thường mà thôi.

- Đúng rồi! Lần trước Diệu Hi có nói nàng đã đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên, có đúng không?

Hoàng Hậu gật gật đầu:

- Vâng! Từ khi phá thân, thần thiếp cảm thấy nội tức tăng nhanh hơn rất nhiều, có nhiều bình cảnh được giải quyết dễ dàng, có ích rất lớn. Trước khi bắc phạt đã đột phá rồi.

Dương Mộc há hốc mồm, không hỏi nữa.

Bởi vì hắn cũng không biết tại sao Hoàng Hậu đột phá rồi mà vẫn không đi báo thù, có lẽ là vì có tình cảm với hắn? Hay chỉ vì thời cơ chưa tới, hay vì chuyện gì khác mà chậm trễ?

- Nàng đâu? Bệ Hạ không đánh thức nàng sao?

Đột nhiên Hoàng Hậu hỏi.

Đương nhiên Dương Mộc biết nàng đang hỏi ai, nhếch miệng cười nói:

- Để nàng ở đó một ngày đi, sẽ biết nghe lời… Ah, đúng rồi! Rốt cuộc hai người các nàng có chuyện gì vậy? Sao phải thiết kế chuyện này? Thực sự trẫm không quen nhìn nàng chủ động câu dẫn như vậy…

Mặt Hoàng Hậu đỏ bừng, nhìn ra được hành vi của hắn rất vô liêm sỉ, bèn sẵng giọng mắng:

- Mới sáng sớm, Bệ Hạ đừng trêu chọc thần thiếp. Những động tác kia là Diệu Hi dạy, còn những lời kia… Tố Nữ Môn các nàng chính là do Hậu phi của Trường Xuân Đại Đế sáng lập, có rất nhiều điển tịch về phương diện này, mà những thứ kia cũng thế…

Quả nhiên là yêu nữ!

Dương Mộc càng khẳng định suy đoán của mình.

- Vì sao các nàng phải làm vậy?


Bạn cần đăng nhập để bình luận