Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 590: Vũ Quốc Đầu Hàng (1)

Chương 590: Vũ Quốc Đầu Hàng (1)

=== oOo ===


Chương 590: Vũ Quốc Đầu Hàng (1)

Vào tháng hai, khi xa giá của Tư Mã Hoành rầm rộ tiến vào thành Phúc An, ở dưới hai hàng tướng sĩ cao lớn uy mãnh, Nguyễn Tây Quỳnh dẫn theo tướng sĩ thuộc hạ, sắp xếp thành hàng lối ngăn nắp chỉnh tề ở dưới thành.
Thành Phúc An, trên thực tế là quốc đô của Tào Quốc trước đây, nhưng sau đó bị Nguyễn Quốc thôn tính, thì được đổi tên mà thôi.
Sau khi Nguyễn Thái Nhị dẫn hoàng tộc và quý tộc đến tòa thành này, nơi đây liền trở thành một cứ điểm để đông sơn tái khởi.
Nguyễn Tây Quỳnh chỉ huy đại quân bố trí phòng thủ tại khu vực này, sau khi đầu hàng cũng đồng nghĩa với việc tất cả thành trì trong đất Tào đều quy hàng rồi.
Nguyễn Thải Nhị thề chết không hàng, lại sợ vị Nữ đế này tự sát, vì vậy Nguyễn Tây Quỳnh vẫn cứ chỉ giam lỏng nàng, tự mình thay mặt ôm lấy hộp đồng để ấn, đứng trong gió nghênh đón.
Nguyễn Tây Quỳnh giơ cao đế ấn, cao giọng nói, trình hiến quốc bảo.
Trên xa giá, Tư Mã Hoành nhìn chăm chú Nguyễn Tây Quỳnh đang mặc vương bào, không khỏi cảm thấy chán ghét.
Chiến vương bào này, là triều đình Thương Quốc mang đến cùng với chiếu sắc phong, hiện Nguyễn Tây Quỳnh đang mặc trên người, tuy rằng là có ý thể hiện sự trung tâm, cũng là nể mặt quân Thương. Thế nhưng theo Tư Mã Hoành, nhìn kiểu gì cũng thấy không thuận mắt.
Một kẻ tiểu nhân bán nước, sau khi đầu hàng còn có thể có tước vị ?
Các vị tướng sĩ quân Thương còn mặt mũi nào nữa?
Phải biết rằng, hắn là Đại Nguyên soái, nhưng cũng chỉ là một Hầu tước mà thôi.
Tuy nhiên, sau khi trận chiến này kết thúc, không có gì lạ khi Đại Nguyên soái của lục đại quân đoàn đều có thể phong Công tước, nhưng đó là dùng công lao để đổi lấy, còn Nguyễn Tây Quỳnh có tư cách gì mà ngồi ngang hành với các chư vị Đại Nguyên soái?
Giẫm chân một cái, Tư Mã Hoành chỉ gật đầu, đến ấn tỉ cũng không thèm nhận, liền đánh xe vào trong thành Phúc An.
Ở trước đại điện của thành Phúc An, Tư Mã Hoành trình trọng tuyên đọc chiếu thư của Hoàng đế: Nguyễn Quốc hàng Thương, giam giữ
Thương Thành đợi xử lý, các thế lực tàn dư còn sót lại trên đất Nguyễn, nếu có kẻ nào quy hàng thì đều nhận được sự thương xót, kẻ nào quyết không hàng, bất kể thân phận sang hèn, tất cả xử chết, việc chính sự trị dân đất Nguyễn tạm thời do Nguyễn Tây Quỳnh thống
lĩnh.
Tuyên đọc xong, Tư Mã Hoành liền rời đi
Tuần tra thành Phúc An mất nửa ngày, khi hoàng hôn xuống, Tư Mã Hoành trở về cung điện cũ.
Ngẩng đầu nhìn, cung điện nguy nga rộng lớn như vậy lại vô cùng lạnh lẽo, không phải vì triều định Nguyễn Quốc và quý tộc chạy về phía Tây thì ở đây có lẽ vẫn là một mảng tro bụi. Bởi vì rõ ràng nơi này đâu đâu cũng chỉ là một đống hoang tàn đổ nát, có những chỗ còn chưa kịp sửa chữa, đủ để giải thích được trong một tháng trước đây, quý tộc Nguyễn Quốc chạy trốn không màng những chuyện khác, đến cả chuyện vệ sinh nơi này cũng không được xử lý tử tế.
Bóng dáng đám thị nữ nội thị vội vã dạo quanh và những bước chân trầm trọng của binh sĩ, tòa hoàng cung của Tào Quốc ngày xưa hiện lên sự vắng vẻ thê lương.
- Tào Quốc diệt vong, chuyện đã từ bao lâu rồi?
Tư Mã Hoành ngửa đầu trầm tư, không khỏi than một hơi thật dài. Thương Quốc độc bước thiên hạ, cường địch và đồng minh trước đây từng nước hóa thành bọt nước, vùi lấp trong mây khói của lịch sử. Đại thế của Thương Quốc không thể ngăn cản, quay đầu nghĩ lại, thật sự làm người ta xít xoa không thôi.
Sở Quốc vong rồi, Tấn Quốc vong rồi, Nguyễn Quốc cũng vong nốt, nước có tiềm lực nhất, có khả năng nhất để chống đỡ được hai trận chiến thì đều đã diệt vong rồi.
Vũ Quốc đã thuận theo đại thế, đầu hàng Thương Quốc.
Trong số đại quốc giờ chỉ còn lại Ngụy Quốc.
Ngụy Quốc không mạnh mẽ, một nước bốn bề đều bị bao vây, thì tuyệt đối không thể gây nên sóng gió gì cả.
Quân Thương, nhất thống thiên hạ chỉ trong một hai năm nay.
Theo thế cục càng ngàng rộng mở, rất có khả năng Ngụy Quốc sẽ không đánh mà ngã, bát sứt lại còn mẹ, về cơ bản thì không cần đại chiến cũng có thể lấy được.
Nhưng đây không phải một câu chắc chắn, nhưng là một suy đoán rất chân thực.
Xuýt xoa cảm thán là một chuyện, nhưng Tư Mã Hoành lại không có chút gì cảm thấy thương tiếc. Tham dự vào việc Thương Quốc quật khởi, hắn có rất nhiều thành tựu đóng góp, nhất là trong chuyện Thương Quốc sớm nhất thống thiên hạ, được tăng lên tới cấp độ cực cao, điều này khiến hắn cảm thấy chinh phạt diệt quốc không chỉ là vì nước vì quân, mà hơn thế là vì lo nghĩ cho vạn dân thiên hạ được hạnh phúc ấm no, đó là đang xây dựng cơ nghiệp thái bình.
Một việc rất có ý nghĩa.
Cảm thấy cuộc sống của mình đang được thăng hoa.
- Xem ra đây là chuyện thuận theo ý trời.
Tư Mã Hoành lẩm bẩm tự nhủ, Vương triều Đại Lễ từ lúc phân phong chư quốc, mấy trăm năm nay, to to nhỏ nhỏ tranh giành nhau không dứt. Thương Quốc bước đến ngày hôm nay, các nước lớn đã nhanh chóng lụi bại, giống như ánh nắng chiều phía chân trời.
Nhìn vào ánh nắng chiều ở phía xa, Tư Mã Hoành lần đầu cảm thấy tia nắng tàn của hoàng hôn sao mà đẹp đến thế.
Chập tối, Nguyễn Tây Quỳnh phái một văn sĩ đến mời Tư Mã Hoành tham gia dùng bữa.
Điều này khiến cho Tư Mã Hoành vốn dĩ bất mãn với Nguyễn Tây Quỳnh giờ đây lại càng thêm căm ghét.
Đặc biệt là cái kiểu ca tụng như hôm nay, nghe nói chỉ trong một ngày, Nguyễn Tây Quỳnh đã thăm hỏi tới không dưới mười vị tướng quân, tặng lễ vật cho họ, lại còn chủ động xưng thành huynh đệ.
Đại gian như thế, từ xưa tới nay chưa từng thấy.
- Không đi.
Tư Mã Hoành xua tay nói:
- Cứ nói là bổn soái bôn ba mệt mỏi mấy ngày liền, tối nay muốn nghỉ ngơi sớm.
- Vâng!
Cận vệ vâng lệnh đi ra ngoài, thuật lại như vậy với vị văn sĩ ở phía ngoài.
Tin tức truyền đến trong phủ Nguyễn Tây Quỳnh. Hắn lấy làm kinh ngạc, liền với nghe ngóng.
Bởi vì dựa theo lễ nghi, đây là một bữa đại tiệc, tuy là Nguyễn Tây Quỳnh chiêu đãi, nhưng lại là tiệc rượu khao thưởng công thần hàng Thương, điều này là một trong số những lễ nghi, Tư Mã Hoành là một vị đại soái như thế, không thể nào không hiểu rõ.
Tư Mã Hoành không tới, có chút hiềm nghi vội vàng thủ tiêu ở đây.
Đối diện với một số thuốc hạ tỏ vẻ nghi vấn và lo âu, Nguyễn Tây Quỳnh đành chịu, chỉ biết trấn an mọi người:
- Đại Nguyên soái Tư Mã Hoành gần đây bận rộn việc quân nên rất mệt mỏi, ta đây đã là thần tử cùng một triều, sau này muốn tương tự thì sẽ có nhiều cơ hội, hôm nay không ngại thông cảm thêm một chút.
Như thế, bữa tiệc chúc mừng trở nên mất tự nhiên, sau hơn một canh giờ thì tan tiệc.
Đợi tới tháng ba, một ít thế lực tàn quân còn sót lại trong Nguyễn Quốc hoặc bị diệt trừ, hoặc chủ động quy thuận, đại đa số địa phận Nguyễn Quốc đều quy nạp dưới sự cai quản của quân Thương.
Đối với những phổ binh, Tư Mã Hoành cũng không hề bạc đãi.
Hắn của bây giờ đã sớm khác tên mãng phu năm đó, hiểu sâu sắc việc trấn thủ một nơi, điều then chốt là ở đường lối quản lý, chứ không phải là vũ lực trấn áp, dùng lợi ích để bó buộc và lôi kéo, dùng người Nguyễn Quốc cai trị Nguyễn Quốc, đây mới là cách ổn thỏa nhất.
Trong lúc lãnh thổ Nguyễn Quốc bị quân Thương chiếm giữ, Tư Mã Hoành nhận được một bức mật hàm.
Lúc này, Tư Mã Hoành từ trên ghế đứng dậy.
Phấn khởi!
Vui sướng!
Bất mãn trong lòng cuối cùng cũng bị một cước đá bay!
Thế là tầm chập tối, Tư Mã Hoành mời Nguyễn Tây Quỳnh tới.
Về chuyện này, Nguyễn Tây Quỳnh rất vui sướng. Từ khi quân Thương vào thành tới giờ, hắn biết Tư Mã Hoành rất chán ghét đối với hắn, nhưng hắn vẫn cứ phải vờ như không biết.
Bởi vì hắn biết, chức Vương tước này của hắn quả thật không vẻ vang gì, cái gọi là giản tại để tâm, nếu như trước mặt tiểu tượng thì hắn có thể ra về Vương tước, nhưng trước mặt Tư Mã Hoành, hắn lại không có bất kỳ khí phách nào, cũng biết là mình nên lấy lòng vị Đại Nguyên soái mà Hoàng đế Thương Quốc rất tin tưởng này.
Ban đầu, hắn vẫn luôn tìm kiếm con đường để giải phá tình hình hiện giờ, không biết nên làm thế nào?
Không ngờ rằng, yên ắng hơn một tháng, Tư Mã Hoành lại đích thân mời mình tới.
Đây đúng là một điềm báo tốt!
Nguyễn Tây Quỳnh vội vã hăng hái đi tới phủ của Tư Mã Hoành, bởi vì mời riêng nên cũng không gọi nhiều người theo. Để biểu lộ thành ý, hắn còn đặc biệt đem theo một xe vàng bạc châu báu, tràn đầy mong mỏi đi dự tiệc.
Nguyễn Tây Quỳnh biết ý vị, Tư Mã Hoành kiềm chế sự không vui trong lòng, giả ý khoản đãi.
Đêm đó, chủ khách đều vui vẻ.
Bỏ xuống viên đá nặng trong lòng, Nguyễn Tây Quỳnh liền không tiếc lời tuyên dương, nói chung là thoát khỏi tình cảnh lúng túng với Thương Quốc, xem như bước đầu hòa nhập vào trong thể chế Thương Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận