Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 410: Từ Nhạc Thủy

Chương 410: Từ Nhạc Thủy

=== oOo ===


Ngược lại muốn xem xem, Từ Nhạc Thủy này đến cùng là ai.

Vương Ưng nghĩ trong lòng, bước chân lại nhanh hơn.

Trong lòng hắn, có một dự định khác.

Thương Quốc bây giờ, dưới sự trùng kích của công huân tước và chế độ khoa cử, cựu quý tộc trong quá khứ đã hoàn toàn mất đi ưu thế, gia chủ đã không còn giống với địa vị trong triều đình nữa. Nói cách khác, sau khi hắn từ quan và mất đi vị trí gia chủ, tình cảnh Vương gia sẽ trở nên gian nan.

Nếu như có thể sớm tạo quan hệ với người tâm phúc của Hoàng Đế Bệ hạ, tương lai đến bước ngoặt khẩn yếu, cũng có thể kéo Vương gia một cái.

Đây chính là giao thiệp, cũng là tạo ưu thế cho con cháu Vương gia sau này vào triều làm quan.

Ngay lập tức, sau khi tìm thấy Từ Nhạc Thủy, hắn liền nói thoáng qua về tình huống gặp mặt Hoàng Đế hôm nay một chút, đồng thời căn cứ vào những bản thảo Dương Mộc lưu lại ở nơi đó, làm ra một chút tổng kết, để trong lòng Từ Nhạc Thủy có một cây cân, cho hắn một phương hướng sáng tác.

Sau ba ngày, Vương Ưng dẫn theo toàn bộ những nhân vật có tên trong tờ giấy tới Tử Thần điện.

Trong lòng Từ Nhạc Thủy rất kích động, cũng giống như phần lớn sĩ tử tiến vào hoàng cung gặp vua, trong lòng vừa có kinh hỉ, cũng có kinh hoảng.

Lúc nhìn thấy Dương Mộc, Từ Nhạc Thủy quỳ rạp trên mặt đất, lắp bắp nói.

- Thảo dân Từ Nhạc Thủy, bái kiến bệ hạ! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

- Thảo dân?

Dương Mộc nhìn hắn, tựa như cười mà không phải cười.

Ở Thương Quốc, chỉ cần là người đã từng đọc sách thái học ở Thương Thành, thì coi như đã tham gia khoa cử, ở trên mặt chính trị đã thoát khỏi địa vị bách tính bình thường, có thể xưng là sĩ tử, lúc gặp mặt quan chức tứ phẩm trở xuống thì có thể không quỳ lạy, nhìn thấy Hoàng Đế tất nhiên cũng không cần tự xưng thảo dân.

Giống như vậy, đều là tự xưng học sinh.

Vì sao?

Bởi vì, thái học là Dương Mộc chủ trương khởi đầu, ở mỗi một lễ khai giảng, Dương Mộc đều sẽ đích thân xuất hiện dạy bảo và khuyến khích. Vì thế, nói theo một cách nào đó, học sinh bên trong thái học đều là môn sinh của Hoàng Đế, khi lấy thân phận thứ dân gặp mặt Hoàng Đế, cũng có thể tự xưng học sinh.

Hiển nhiên, Từ Nhạc Thủy cũng ý thức được điểm này, đỏ mặt quỳ trên mặt đất không dám nói lời nào.

Dương Mộc bật cười lắc lắc đầu, giơ tay nói.

- Đứng lên đi!

Từ Nhạc Thủy lúc này mới dám đứng dậy, cầm trong tay bản thảo đã sớm chuẩn bị kỹ càng, giao cho thái giám đưa lên, sau đó khom người mà đứng, không dám thở mạnh.

Trên thực tế, đến hiện tại hắn còn cảm thấy, những thứ mình viết bên trong đó đều là chút học thức cửu lưu, cách nhau rất xa với những thứ dạy trong thái học. Nhiều lắm chính là bên trong cố sự hoang đường đó, có thêm chút trung quân ái quốc và tư tưởng nhân hiếu mà thôi, thực sự không nghĩ ra tại sao Hoàng Đế Bệ hạ lại không muốn những cố sự ngụ ngôn tuyên dương nhân tính mỹ đức kia, mà lại lựa chọn của hắn.

May nhờ bên trong chuyện xưa của hắn, ẩn hàm tư tưởng trung quân ái quốc. Nếu không, e sợ lúc này dũng khí để hắn nói cũng không có.

Ngay lúc Từ Nhạc Thủy lo được lo mất, đã thấy Dương Mộc nhìn bản thảo của hắn một chút, sau đó gật đầu nói.

- Không tồi, thông tục dễ hiểu, không dài không ngắn, khắc hoạ nhân vật cũng rất sâu sắc.

Đây là. . . Đang tán dương?

Thẩm An bên cạnh nghe vậy thì sững sờ, không nhịn được phải dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Từ Nhạc Thủy đang quỳ trong điện.

Phải biết, trong quá khứ, những người mà Hoàng Đế Bệ hạ triệu kiến đến, còn chưa từng ai được tán dương ngay trước mặt như vậy. Mặc dù là lần trước thương thảo sách lược xa thân gần đánh với Tằng Thập Tam, Hoàng Đế Bệ hạ cũng không bởi vì điểm đặc sắc của người nào đó, mà nói ra những từ ca ngợi.

Từ Nhạc Thủy nghe được sự tán dương trong câu nói này, trong lòng cũng vô cùng kích động, đứng ở chỗ cũ không dám nhìn, trong lòng không khỏi có chút kinh hoảng.

Mà lúc này, đã thấy Dương Mộc đầy hứng thú đánh giá hắn, sau đó nói.

- Ngày thường ngươi yêu thích cái gì?

- Bẩm bệ hạ, học sinh trong ngày thường ham muốn xem những loại hình như tam quốc, cũng yêu thích một ít thần thoại chí quái. . .

Từ Nhạc Thủy lắp bắp nói.

Dương Mộc gật gù, lập tức lại hỏi.

- Nghe nói qua sự tích của Tư Mã Hoành chưa?

- Tư Mã Hoành?

Từ Nhạc Thủy ngẩn người, không hiểu tại sao trong lúc Hoàng Đế Bệ hạ triệu kiến hắn, lại hỏi về Tư Mã Hoành.

Tư Mã Hoành là một trong sáu Đại Nguyên soái, vẫn phụng dưỡng bên cạnh bệ hạ từ lúc vừa lên ngôi, từng bước một đi lên, cho tới bây giờ đã thành Đại Nguyên soái thống lĩnh ba mười vạn nhân mã. Nhân sinh của hắn rất nổi tiếng trong Thương Quốc, liền ngay cả đứa nhỏ bảy, tám tuổi cũng có thể thuộc như lòng bàn tay.

Suy nghĩ một chút, Từ Nhạc Thủy nói.

- Đại Nguyên soái quân đoàn Bạch Hổ, tướng quân Tư Mã Hoành. . . Học sinh đúng là nghe nói qua.

- Rất tốt!

Dương Mộc gật gù, cười nói.

- Cuộc chiến phạt Tấn năm ngoái, lúc Đại Nguyên soái Tư Mã Hoành vượt sông, dùng một loại đèn lồng đặc biệt có thể bay trên trời, chỉ huy toàn quân qua sông, đồng thời tập kích bất ngờ quân địch, đánh cho quân Tấn trọng thương. Ngươi có từng nghe nói qua?

- Học sinh nghe nói qua.

Từ Nhạc Thủy gật gật đầu, nói.

Phải biết, chuyện này cho đến ngày nay vẫn luôn là đề tài câu chuyện của dân chúng Thương Quốc sau khi ăn xong. Đặc biệt là loại đèn lồng thần kỳ có thể bay trên trời, càng làm cho dân chúng vô cùng hiếu kỳ, phần lớn đều cho rằng là người nào đó bịa đặt, nghe sai đồn bậy.

- Như vậy, bây giờ trẫm nói cho ngươi, loại đèn lồng có thể bay lên trời thật sự tồn tại. . . À, như vậy đi, ngươi liền lấy kỳ kế qua sông của Tướng quân Tư Mã làm đề, viết cho trẫm một cố sự thú vị. Viết ở ngay đây!

Dương Mộc cười híp mắt nói.

Cố sự như thế?

Ánh mắt Từ Nhạc Thủy sáng lên, viết cố sự gì đó là thứ hắn mạnh nhất mà. Trước đó bởi vì lo lắng viết về đại nhân vật sẽ bị quan phủ chỉ trích, vì thế cố sự hắn viết đều không phải chân thực, đại thể là một ít việc phố phường. Hiện tại Hoàng Đế Bệ hạ để hắn viết một cố sự liên quan tới Đại Nguyên soái Tư Mã Hoành, hơn nữa có nguyên hình để dựa vào, chuyện này quả thật là hạ bút thành văn.

- Tuân mệnh!

Khom mình hành lễ xong, dưới sự dẫn dắt của thái giám, Từ Nhạc Thủy ngồi vào một bàn trà bên cạnh, đề bút trám mực, vung bút viết nhanh trên giấy.

Dương Mộc ở một bên quan sát, không nhịn được thán phục.

Cái người tên Từ Nhạc Thủy này, phảng phất trời sinh chính là vì việc này.

Sau đó hắn lại giảng giải một chút yếu quyết, để Từ Nhạc Thủy tạo dựng hình tượng Tư Mã Hoành thành một Đại Nguyên soái bảo vệ quốc gia, hữu dũng hữu mưu, hình thành sự tương phản với tướng sĩ Tấn Quốc, tất cả đều là hổ lang tàn nhẫn, hung thần ác sát, trợ Trụ vi ngược, không chừa thủ đoạn nào.

- Rất tốt! Rất tốt!

Sau khi nhìn một lát, Dương Mộc vỗ tay than thở, rất thoả mãn với cố sự này. Nó cũng không phải rất dài, tối đa chỉ có thể tính là đoản văn, thế nhưng cố sự đắp nặn rất thành công, hình tượng nhân vật cũng rất tốt, tinh thần diện mạo tướng sĩ quân Thương cũng có ba phần tận xương, loại tâm thái khi lâm chiến, khiến người ta phải thay đổi sắc mặt.

Từ Nhạc Thủy dường như đã sáng tỏ cái gì đó.

Trong lòng không khỏi khâm phục, bệ hạ không hổ là bệ hạ, lại có thể nghĩ tới điểm này, thực sự là quá thần kỳ.

Không cần nghĩ cũng biết, bản cố sự này sẽ bị Lễ Bộ mở rộng trên quy mô lớn. Tin tưởng không bao lâu nữa, sẽ được truyền khắp thiên hạ.

Mà Từ Nhạc Thủy hắn, không chỉ tiếng tăm tăng mạnh theo bản cố sự này, mà còn nhảy một cái trở thành người hữu dụng ở trong mắt Hoàng Đế Bệ hạ, tất nhiên sẽ không bị bạc đãi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận