Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 336: Tộc Nghị

Chương 336: Tộc Nghị

=== oOo ===


Chọn người làm Hoàng đế Tấn Quốc đã trở thành một chuyện được mọi người không ngừng bàn tán.

Hưng Vương và Ninh Vương đều là con cháu trực hệ của hoàng tộc, đều có tư cách đăng cơ làm hoàng đế.

Hưng Vương thích hợp với triều chính, Ninh Vương lại là một kẻ ngu ngốc.

Nói tới Ninh Vương, thật ra cũng là một bất ngờ sau khi liên quân đánh chiếm Tấn Thành.

Lúc đầu, ở trong Tấn Thành tổng cộng có hai thu hoạch ngoài ý muốn.

Thứ nhất là người được gọi là Quốc sư, sau khi tra hỏi mới biết được ông ta chỉ là một sĩ tử chán nản mà thôi.

Ông ta vốn dựa vào giả danh lừa bịp để sống qua ngày, không ngờ sau đó gặp cơ duyên trùng hợp lừa gạt được Hoàng đế Tấn Quốc, chuyện xảy ra tiếp theo càng không thể cứu vãn. Sau này, việc Hoàng đế Tấn Quốc kiêu ngạo tự phụ cũng không thoát khỏi quan hệ với sự mê hoặc lâu dài của ông ta, cũng nhờ vậy mà làm cho Hoàng đế Tấn Quốc chết tha hương nơi đất khách quê người, từ đó hóa giải được mối nguy cấp cho liên quân.

Điều thứ hai chính là Ninh Vương.

Lúc đầu Hoàng đế Tấn Quốc di chuyển lên phía bắc, lúc đi quá vội vàng. Mà Ninh Vương là người được nuông chiều từ bé, thì làm sao có thể chịu được cảnh xóc nảy như thế?

Vì vậy, sau khi đoàn người di chuyển lên phía bắc không lâu, hắn đã dẫn đầu một đám người thân cận rời khỏi đội ngũ, cải trang quay trở về, ẩn nấp ở trong mật thất của phủ mình.

Sau đó, khi binh lính của liên quân xông vào trong phủ cướp đoạt tài sản, bảo vật thì mới bắt hắn ra. Sau khi thẩm vấn một lúc, biết được thân phận của hắn liền vừa vặn có thể lợi dụng được.

Tối hôm đó, Dương Mộc ôm Diệu Hi ngủ một giấc thật ngon.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn lại nhận được tin tức Hoa Ôn Kỳ mời Vệ Trung Toàn của quân đoàn Thanh Long và Khuất Quán của Sở Quốc tới bàn bạc công việc.

Hắn không khỏi nảy ra một ý hay.

Sao không làm cho Tấn Quốc nội loạn một thời gian để hai bên phân ra cao thấp chứ?

Phải biết rằng, sở dĩ Nguyễn Quốc kiên trì để cho Hưng Vương đăng cơ, cũng không phải bởi vì Hưng Vương và Nguyễn Quốc có quan hệ mật thiết gì, chỉ là vì Nguyễn Quốc không muốn để cho Ninh Vương đăng cơ mà thôi.

Lúc này, để cho bọn họ nội đấu một thời gian, không những có thể không bị Nguyễn Quốc nắm thóp, còn có thể làm cho thực lực Tấn Quốc bị tiêu hao.

Lúc này, Dương Mộc viết thư cho hoàng đế các nước Sở, Vân để nói rõ kế hoạch tiếp theo, sau đó bắt đầu sắp xếp mọi chuyện.

Đầu tiên, hắn phải bảo đảm đại quân của Trâu Cát tiến vào Tấn Quốc.

Sau đó, lại chỉ thị cho liên quân chuẩn bị rút khỏi Tấn Thành, giao việc phòng ngự cả tòa thành trì cho đại quân của Trâu Cát, đồng thời phái Cẩm Y Vệ luôn ở bên cạnh bảo vệ Ninh Vương.

Kể từ đó, Ninh Vương dẫn đầu tiến vào làm chủ hoàng cung Tấn Quốc, tiếp theo leo lên đế vị, cũng trở thành danh chính ngôn thuận.

Đương nhiên, chỉ mỗi điều này còn chưa đủ.

Hoa Ôn Kỳ và Tần Kham bên kia cũng phải phái người đi thuyết phục, dùng điều kiện lui binh để dụ dỗ, hắn không tin bọn họ không động tâm.

Nếu nói chuyện được với hai vị thống soái nắm thực quyền này, vậy tất cả đều vui mừng.

Nếu không thể đàm phán được, bên phía Trâu Cát phải có hành động.

Sau khi bố trí xong tất cả những điều này, Dương Mộc cảm thấy thoải mái hơn.

Không phải Nữ đế Nguyễn Quốc kia muốn dùng cách lui binh để uy hiếp hắn sao, ngược lại hắn muốn xem thử cuối cùng ai sẽ uy hiếp ai!

Ngày 23 tháng 10, bên ngoài Tấn Thành.

Trong ánh hoàng hôn bao phủ, hoàng tộc Tấn Quốc tập trung ở vùng hoang dã, không khí giương cung bạt kiếm.

Một bên là đội người của Hưng Vương.

Một bên là thân tín của Ninh Vương.

Đám người hoàng tộc còn lại đều đứng nhìn hai phe giằng co, ở bên cạnh xem trò hay.

Lại còn không phải sao?

Phía sau hai vị vương gia đều có quân đội ủng hộ, trong thời gian còn chưa quyết định ai làm hoàng đế, hai người đều có thể đại biểu cho Tấn Quốc.

Bây giờ, hai người tranh đoạt đại vị, ai dám nhảy ra nhận lấy xui xẻo chứ?

- Vương huynh, huynh làm vậy là muốn ngăn cản đại quân ta thu phục Tấn Thành sao?

Vẻ mặt Ninh Vương thâm trầm như nước, nói.

- Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng Vương huynh, chẳng lẽ không biết thứ tự lớn nhỏ sao? Chuyện của Tấn Quốc không cần phiền đến Vương đệ, sau này chuyện trong nước cứ giao cho vi huynh xử lý là được rồi, ngươi cứ yên tâm làm một vương gia tự do tự tại, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

- Vương huynh nói lời này rất hợp với ý ta! Nhưng bây giờ liên quân trong Tấn Thành chỉ đồng ý đàm phán với ta, cho nên ta không đành lòng làm một người nhàn tản, từ đó làm lỡ chuyện nước nhà.

- Ngươi!

Hưng Vương buồn bực, mặt đỏ lên.

Thật ra đây là ưu thế lớn nhất của Ninh Vương, liên quân sớm đã truyền lời ra, có thể thuận theo thiên thời giao Tấn Thành cho Ninh Vương, ít ngày nữa liên quân sẽ rút lui.

Hai ngày trước, sau khi nhận được tin tức, Hưng Vương gấp như kiến bò trên chảo nóng. Hắn quả thật đã vì chuyện này mà bận rộn một thời gian, thế nhưng bất luận hắn có truyền ra ý tốt thế nào, liên quân trong thành cũng không để ý tới hắn.

Điều này làm hắn hoảng sợ!

Hoa Ôn Kỳ ủng hộ có tác dụng gì?

Tần Kham ủng hộ có tác dụng gì?

Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc ủng hộ có tác dụng gì?

Tất cả đều chẳng có tác dụng gì cả!

Lúc này, hai vị Đại Tướng quân vẫn còn ở tiền tuyến không thể phân thân, Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc càng không cần phải nói.

Mà bên phía Ninh Vương, người ủng hộ Trâu Cát tự mình dẫn dắt đại quân cần vương, đại quân lại bố trí ở ngoài trăm dặm nên đã trở thành một đại quân cần vương mạnh nhất.

Vào lúc này, bảo Hưng Vương hắn lấy cái gì để ngăn cản đây?

Hắn hiểu rất rõ ràng một đạo lý, Hoa Ôn Kỳ và Tần Kham cũng không phải tuyệt đối ủng hộ hắn, chỉ bởi vì hắn là vương gia đầu tiên trong hoàng tộc đứng ra, cho nên bọn họ mới thuận thế ủng hộ mà thôi. Một khi gặp phải lực cản quá lớn, những tướng lãnh kia vì đại cục, cũng có thể tiếp nhận Ninh Vương.

Lúc này trời đã tối, ở nơi hoang dã này tràn đầy đại kỳ bay phấp phới, những bó đuốc của hoàng tộc hai bên chiếu sáng cả vùng này.

Mấy tộc lão trong hoàng tộc đứng phía trước vội vàng tập trung lại một chỗ tính toán, sau đó liền thấy mấy lão nhân đồng loạt đứng lên, ôm gậy trúc ở trước ngực.

- Tất cả yên lặng, nghe tộc lão nói.

Hưng Vương và Ninh Vương đều thu lại cảm xúc, chắp tay nói:

- Tộc thúc!

Lão nhân này rất khỏe mạnh, chậm rãi nói:

- Đám người lão phu đã bàn bạc một lúc, cho rằng Ninh Vương đảm nhận gánh nặng này là tốt nhất. Bây giờ Tấn Thành bị chiếm đóng, nếu liên quân đồng ý rời đi thì trận chiến này có thể xem như đã kết thúc. Mặc dù Đại Tấn ta mất đi vị trí bá chủ, nhưng sau này không tránh khỏi việc phải giao tiếp với các nước khác, chuyện phục hưng vẫn cần có đồng minh chống đỡ, lúc này không thể đắc tội các nước được.

- Tộc thúc, liên quân áp sát, ngoài đại quân chiếm lĩnh trong Tấn Thành, thì vẫn còn các nước Nguyễn, Ngụy. Dù sao những nước này mới là đối tượng chúng ta qua lại mật thiết ngày sau. Còn Sở Quốc và Vân Quốc thì cách Đại Tấn ta quá xa, sẽ không thể giúp được gì nhiều.

Lời này vừa nói ra, lập tức gây ra những tiếng tranh luận.

Tộc lão lắc đầu, nói:

- Nước xa không cứu được lửa gần! Bây giờ chiếm lĩnh Tấn Thành là liên quân do Thương Quốc dẫn đầu, Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc bị chắn ở ngoài quan ải, làm sao có thể thành họa được? Chuyện quan trọng nhất lúc này là vấn đề Tấn Thành, một khi liên quân còn chưa rời khỏi quốc thổ của Đại Tấn ta thì chúng ta sẽ không được an bình.

Sau khi Ninh Vương nghe xong liền mừng rỡ, chắp tay nói với tộc lão:

- Tộc lão mưu tính sâu xa, thật sự có tài năng Thừa Tướng. Vãn bối tiếp nhận giáo huấn, chỉ mong trục xuất được liên quân một cách ổn thỏa, thu lại đất đai đã mất của Đại Tấn ta.

Tộc lão vuốt chòm râu, rõ ràng rất hưởng thụ những lời này, bỗng nhiên lại nói:

- Ninh Vương hiểu nhiều, lại có lòng định quốc an bang, ta nghĩ sau này nhất định sẽ là một vị minh quân.

- Vãn bối sao dám chứ! Cơ nghiệp của tổ tông, vãn bối không dám một mình hưởng thụ, vẫn mong các tộc nhân chỉ giáo nhiều hơn, lấy lại của cải, đất đai của Đại Tấn ta.

- Lời ấy có lý!

Ánh mắt tộc lão lập tức sáng lên, nói:

- Ninh Vương có thể đàm phán với liên quân, nếu trong lúc đàm phán để liên quân trả lại một phần tài vật của hoàng tộc ta thì không gì có thể tốt hơn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận