Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 594: Ý Tưởng Và Bố Trí (1)

Chương 594: Ý Tưởng Và Bố Trí (1)

=== oOo ===


Chương 594: Ý Tưởng Và Bố Trí (1)
Thẩm An vâng lệnh rời đi.
Nửa canh giờ sau, Hoàng Hậu và sáu sư muội của nàng đi đến.
- Nô tì thỉnh an Bệ hạ...
Lấy Hoàng Hậu làm đầu, hành đại lễ với Dương Mộc.
Dương Mộc nhìn lướt qua, phát hiện Hoàng Hậu và mấy sư muội đều trang điểm chỉnh tề, rõ ràng không phải vội vàng tới đây, chắc là mỗi tháng đều có mấy lần tề tự như vậy.
Trên thực tế, mấy sư muội của Hoàng Hậu đã sớm bị hắn thu vào hậu cung. Nhiều năm qua vẫn luôn dùng Tố Nữ Công trợ giúp hắn tu luyện, có thể nói là thân mật khắng khít, nhưng do quy củ khác biệt, từ nhỏ các nàng đã ở Thánh Nữ Phong, có phần chịu hạn chế về lễ pháp, cho nên cách biểu hiện hơi cứng nhắc, giống như dù có bị hắn nhét vào trong hậu cung, thì cũng đều vì tu luyện mà thôi.
Dương Mộc cũng không trách, dù sao đã qua nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng hiểu được tính tình của các nàng, biết việc này không liên quan gì đến mình cả, chẳng qua là do tính cách đã được khắc sâu vào trong xương thôi.
Nếu như nói, nhất định phải làm mỗi cô gái trong hậu cung đều khăng khăng một mực với hắn, như vậy chỉ sợ cả đời Hoàng đế đều không làm được. Nhất là đám người Cơ An Lăng và Cơ Khanh Nguyệt, không cần phải sống trong hậu cung lâu như vậy.
Với lại, hắn cũng không có nhiều tinh lực như thế.
- Không cần đa lễ.
Dương Mộc khoát tay áo, trực tiếp đưa tấu chương cho Hoàng Hậu.
Sau khi Hoàng Hậu xem qua, trên mặt lộ ra nét vui mừng:
- Chúc mừng Bệ hạ thống nhất thiên hạ, xây dựng thành tựu muôn đời!
- Được rồi, nàng cũng đừng khen ta.
Dương Mộc buồn cười nói:
- Lần này gọi các nàng tới đây là muốn hỏi một chút việc. Hiện tại thiên hạ đã thống nhất, Vương triều Đại Thương sắp ra đời, bây giờ nên đối đãi với các đại Vương triều còn lại như thế nào?
- Ý Bệ hạ là sẽ ra tay với các đại Vương triều còn lại?
Hoàng Hậu hỏi.
Dương Mộc lắc đầu:
- Không phải trẫm sẽ ra tay với mấy đại Vương triều còn lại, mà là mấy đại Vương triều còn lại sẽ không an phận. Cẩm Y Vệ báo lại rằng, mấy đại Vương triều đã bắt đầu rục rịch. Vương triều Đại Khánh và Vương triều Đại Thống hung hăng dọa người, nghe nói đã điều động binh tướng, chuẩn bị khởi binh tấn công.
- Vương triều Đại Hoành đã... diệt?
- Đúng vậy, người soán ngôi vua của Vương triều Đại Hoành đã bị bắt giữ, nghe nói toàn bộ hoàng thất đều vô cùng thê thảm, giống như Động Quốc lúc trước vậy, toàn tộc bị diệt.
Động Quốc...
Nghĩ tới đây, trong mắt Hoàng Hậu lộ ra vẻ không đành lòng. Kết cục của quân thần Động Quốc trước đó hiện lên rõ ràng trước mắt, hiện giờ trong quân doanh cũng không thiếu kĩ nữ là tần phi và Công chúa của Động Quốc, bọn họ còn không bằng cả một cô gái thanh lâu bình thường, kết cục cực kỳ thê thảm.
Bây giờ trong dân gian Thương Quốc mỗi khi nhắc tới việc này, dân chúng đều nói đến say sưa, một ít khách khứa phong lưu thì tìm đến, nếm thử một chút hương vị của mấy tần phi và Công chúa đáng thương này. Bởi vậy còn bị đưa vào trong sách truyện, truyền ra không ít chuyện phong lưu, tuy rằng triều đình đã liệt nó vào hàng ngũ sách cấm, nhưng trong đó có mấy tác phẩm xuất sắc, được sao chép lại bằng tay rồi truyền trên phố.
- Còn chuyện của các nước khác, nô tì không biết. Lần này Bệ hạ gọi nô tì tới đây, là vì muốn hỏi nô tì về Thánh Nữ Phong và Tố Nữ Môn phải không?
Hoàng hậu cười giảo hoạt.
- Ha ha ha! Quả nhiên là Hoàng hậu đoán đúng!
Dương Mộc cười ha ha nói:
- Đúng vậy, chuyện của Tố Nữ Môn, Diệu Hi đã sớm nói rõ, cũng có vài đệ tử trong giang hồ qua lại, nên trẫm cũng có biết một phần. Nhưng Thánh Nữ Phong thì vẫn luôn thần thần bí bí, nghe ngóng mọi cách vẫn không có được tin tức gì, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nhóm các nàng biết rõ nhất, nên ta hỏi các nàng một chút.
Hoàng hậu gật đầu nói:
- Trước mặt người ngoài, Thánh Nữ Phong đúng là rất thần bí, nhưng mà người đời cũng có nhiều hiểu lầm. Đệ tử của Thánh Nữ Phong chúng ta vẫn luôn không nhiều lắm, không phải không muốn xuống núi hành tẩu, mà là thật sự không đủ người. Nếu không phải chuyện gì đặc biệt, thì các đệ tử đều im lặng ở trên núi.
- Đại Thương ta... Không phải, Vương triều Đại Lễ có đệ tử hai phái qua lại không?
Dương Mộc chớp mắt hỏi.
- Không nhiều lắm!
Hoàng Hậu nói:
- Lúc Vương triều Đại Lễ thành lập, nơi đây là một vùng hoang dã, dân cư cũng chỉ khoảng hai ba ngàn vạn người, không chịu giáo hóa. Thật ra, trong mấy đại Vương triều, Vương triều Đại Lễ là Vương triều yếu thế nhất. Nếu không phải lúc ấy mấy đại Vương triều kia đang tranh đấu không ngừng, không hơi đâu vượt qua nguy hiểm tới đây, e rằng đã không tồn tại cái gọi là Vương triều Đại Lễ.
- Cài này trẫm biết.
Dương Mộc gật gật đầu nói:
- Ý nàng là Vương triều Đại Lễ quá mức lạc hậu, cho nên không phải là nơi mà cao thủ võ giả lựa chọn phải không?
- Đúng là ý này, Vương triều Đại Lễ không có môn phái lớn, cộng với quá khứ bài xích môn phái của Vương thất Đại Lễ, cho nên có rất ít Võ giả ở nơi này. Gần một trăm năm nay, mới lục tục có võ giả hành tẩu.
- Còn võ giả của mấy đại Vương triều còn lại... nhiều không?
Hoàng hậu thản nhiên cười nói:
- Bệ hạ quá lo lắng rồi! Luyện võ không dễ, võ giả của mấy đại Vương triều cũng không nhiều, còn Thương Quốc là do có nô tì và Diệu Hi, cho nên võ giả mới nhiều hơn một chút mà thôi. Thật ra, cao thủ Tiên Thiên trong mấy đại Vương triều gộp lại có thể đếm bằng ngón tay. Bệ hạ hỏi cái này... Có phải đang cân nhắc việc nếu khai chiến, quân đội có mấy phần thắng phải không?
- Tương tự vậy.
Dương Mộc vuốt cằm, gật đầu nói:
- Trong mấy đại Vương triều, thực lực của Vương Triều Đại Thống mạnh nhất, nàng cũng hiểu biết nhất. Nếu như cao thủ đứng đầu không nhiều lắm, như vậy chỗ mà Hồng Y Đại Pháo có thể phát huy cũng rất nhiều.
- Bệ hạ là muốn dùng Hồng Y Đại Pháo chống đỡ lại mấy đại Vương triều?
- Không phải chống đỡ, mà là đối phó.
Dương Mộc cười nham hiểm nói:
- Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu Vương Triều Đại Khánh và Vương Triều Đại Thống phạm tới Vương Triều Đại Thương của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không thỏa mãn với việc chỉ chống đỡ. Một Vương triều có thịnh suy, thì quân tâm sĩ khí cũng vậy. Hiện tại, là thời điểm mà sĩ khí đại quân và lòng dân Thương Quốc đang bay lên, rất thích hợp để đánh một tiếng trống giúp tinh thần càng thêm hăng hái. Hơn nữa, tiếp theo Đại Thương không chỉ có Hồng Y Đại Pháo, đến lúc đó nhất định phải cho bọn họ nếm thử cái gì gọi là tuyệt vọng.
- Tuyệt Vọng?
Hoàng hậu cảm thấy buồn cười nói:
- Bệ hạ nói thật đơn giản nhẹ nhàng, bị chia cắt bốn trăm năm, mấy đại Vương triều và Vương Triều Đại Lễ cũng khác đi rất nhiều. Nếu Vương Triều Đại Thương phản công, chắc chắn sẽ bị coi là dị tộc, dân chúng sẽ liều chết phản kháng.
- Không còn cách nào khác, đau dài không bằng đau ngắn, chỉ cần nắm giữ năng lực mạnh mẽ, có đầy đủ ích lợi cho sau này, tiếp đó tăng cường xây dựng tư tưởng, không đến mười năm, chắc chắn sẽ bình ổn được lòng dân, hai mươi năm nhân tâm sẽ quy thuận.
- Vậy à?
Thấy Hoàng hậu không tin, Dương Mộc lại nói:
- Trẫm đã âm thầm điều tra, tuy rằng mấy quốc gia này đều có một ít tư tưởng trung quân ái quốc, hơn nữa dân chúng cũng tán thành quốc gia của mình, nhưng cuối cùng cũng giống như mối quan hệ giữa bộ lạc và bộ tộc vậy, thực ra đều khuyết thiếu một hệ thống hoàn chỉnh, không thành lập nổi tín ngưỡng, rất dễ bị đánh vỡ, giống như mấy quốc gia bị Đại Thương ta diệt đó, chẳng lẽ thế tộc và hoàng tộc không ái quốc sao? Nhưng một khi đại thế đã mất, còn không phải là cây đổ bầy khỉ tan à? Điểm này, trẫm đã nghiên cứu cực kỳ kỹ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận