Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 618: Chuẩn Bị

Chương 618: Chuẩn Bị

=== oOo ===


Chương 618: Chuẩn Bị

Nhìn tường cung phía xa, đột nhiên Bát Đình Ngạn nói không ra lời.
Ngẩn ngơ nhìn bức tường xi măng nguy nga đồ sộ kia.
Cái này...
Có phải hơi quá rồi không?
Lúc ở ngoài thành, hắn đã biết được sự khủng bố của Tân Thương Thành, tường thành cao như vậy, đúng là không ai phá hủy được, có thể nói là một người chống giữ cửa ải, muôn người chẳng phá nổi.
Bọn họ cũng không lo lắng về tường thành, dù sao cũng không phải đến tấn công thành trì, tường thành cho dù tốt hơn đi chăng nữa cũng không liên quan gì đến họ, bọn họ có thể thông qua một ít phương pháp trực tiếp vào thành, không cần lén lút.
Nhưng mà, tường hoàng cung cao như vậy là để làm cái gì chứ?
Bát Đình Ngạn đoán thầm trong lòng, tường cung này chắc cũng phải cao hai ba mươi trượng, cho dù đi theo toàn là cao thủ, cũng chỉ có vài người thông thạo khinh công có thể vượt nóc bằng tường được.
Hơn nữa, trong hoàng cung chắc chắn không chỉ có một bức tường cung, theo tin tức do thám được, từ cổng hoàng cung tới chỗ ở của Hoàng đế phải trải qua tầng tầng lớp lớp cung cấm, khoảng chừng sáu bức tường.
Còn có cấm vệ tuần tra vô cùng nghiêm ngặt, có mọc cánh cũng khó mà vào được.
Không nói cái khác, ở số lượng người thôi đã không thể mang theo quá nhiều, mục tiêu càng lớn thì mức độ tàn khốc lại càng lớn!
Nói cách khác, việc ám sát của Hoàng đế Bệ hạ bị thiếu đi rất nhiều trợ lực.
Cái này liền khó làm.
- Không cần lo lắng, lòng trẫm đều có tính toán cả rồi.
Hoàng đế Đại Thống ở bên cạnh lên tiếng, sau đó tự nhiên đi vào một tiểu điếm.
Kế hoạch của hắn là trực tiếp tập kích bất ngờ vào nửa đêm.
Vốn dĩ không nghĩ việc mang theo cao thủ sẽ giúp ích được gì, cho nên tường cung có cao đến mấy cũng không ảnh hưởng quá lớn đến hắn.
Sau khi vượt qua cảnh giới Tiên Thiên, cả người hắn đều như có được sinh mạng mới, không chỉ vũ lực mạnh hơn, mà bởi vì chiếm được nửa cuốn Trường Xuân Công, đạt được ích lợi không nhỏ, hình như cảm quan của hắn cũng tăng thêm một bậc?
Ám sát, hắn vô cùng tự tin.
Canh ba, bên ngoài khách điếm, bóng cây thấp thoáng giữa màn đêm, các phường chợ đều đã đóng cửa, là thời gian tối nghiêm cấm đi lại ban đêm.
Trên tường cung cao cao, là tầng tầng thủ vệ đang tuần tra, thân thủ cao cường, chỉ cần là cao thủ cảm quan nhanh nhạy bén đều có thể cảm nhận được một cỗ áp lực từ trên tường thành.
- Có lẽ, trong mấy đại Vương triều, đây là hoàng cung to lớn nhất rồi.
Hoàng đế Đại Thống cảm khái. Hắn ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế hơn hai mươi năm, thời gian đó đều dùng để tu luyện, cũng không chú ý tới việc phô trương. Tuy nhiên sau hôm nay, hắn đã hiểu được cái gì gọi là to lớn.
Xem ra, sự lớn mạnh của Đại Thương Vương Triều không chỉ dừng lại ở quân đội mà thôi.
Bản thân Hoàng đế Đại Thống là người xuất thân từ một gia tộc lớn, đã từng ngốc ở trong quân đội, biết muốn quân đội lớn mạnh, không chỉ cần tướng lĩnh phải rèn luyện hằng ngày, điều còn quan trọng hơn nữa là... Năng lực tổng hợp của một quốc gia như thế nào, một nhà vua anh minh và hậu cần hùng mạnh, đều là nhân tố mấu chốt ảnh hưởng đến tinh thần và trạng thái của quân đội.
Chỉ có một quốc gia thực sự lớn mạnh, quân đội mới có thể ra sức, có thể liên tục phát triển, triển khai chiến tranh một lần rồi lại một lần.
Chỉ với quy mô và kiến trúc xây dựng của một tòa thành trì này thôi, cũng đủ để nhìn ra được thực lực tổng hợp của toàn bộ Thương Quốc như thế nào.
Một quốc gia thực lực không đủ, bất kể như thế nào cũng không thể thành lập một thành trì lớn như thế được, đừng nói đến tốc độ còn nhanh như vậy.
- Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.
Hoàng đế Đại Thống thở dài một tiếng. Tân Thương Thành dù to lớn và phồn hoa thế nào đi nữa, hắn cũng không thèm quan tâm, bởi vì qua tối nay, nơi này sẽ diễn ra một trận chiến tranh quyền lực. Hắn đã tưởng tượng ra tới hoàn cảnh lúc đó, trong tình huống mất đi Hoàng đế và Thái tử, một Vương triều lớn mạnh sụp đổ như thế nào, rồi quân đội và các đại thần vì quyền lực mà dẫm đạp nhau tàn nhẫn ra sao.
Mà ở nơi có vị trí chiến lược quan trọng nhất là Tân Thương Thành này, đương nhiên sẽ bị khắp nơi tranh đoạt, chắc chắn sẽ biến thành địa ngục trần gian. Tuy rằng sẽ không trở thành đồng hoang tàn, nhưng khẳng định sẽ không giống như bây giờ, là tòa thành trì mà mọi người đều hâm mộ hướng về.
Bát Đình Ngạn gật đầu, lập tức đi phân phó.
Hắn bên cạnh hầu hạ Hoàng đế quanh năm, đương nhiên hiểu được ý tứ trong những lời này, biết Hoàng đế Bệ hạ muốn tự mình ám sát.
Có điều, vẫn phải có hỗ trợ.
Bát Đình Ngạn nghĩ trong lòng, lập tức đi an bài, ngoại trừ hắn còn có thêm hai người nữa, đều là cao thủ Tiên Thiên mà Hoàng đế Bệ hạ bồi dưỡng ra được trong những năm gần đây.
Trong hoàng cung, Dương Mộc buông bút lông xuống, sau đó cầm lấy bức vẽ trên bàn.
- Ngươi chắc chắn bọn họ đều là thích khách?
- Hồi bẩm Bệ hạ, lời của vị thần đều là sự thật, nội ứng Cẩm y vệ báo lại, lần này mục đích của Hoàng đế vương triều Đại Thống tới Tân Thương Thành chính là vào cung ám sát!
Thống lĩnh Cẩm Y Vệ Chu Nhất Quân chắp tay bẩm báo, đứng một bên chờ chỉ thị của Hoàng đế Bệ hạ. Những năm gần đây Cẩm Y Vệ phái ra số lượng lớn mật thám đi thăm dò các đại Vương triều khác, cũng đưa vào rất nhiều nội ứng. Quan trọng là, trong mười mấy năm qua đã có nội ứng đánh vào được cao tầng trong cấm vệ của Hoàng cung Đại Thống.
Lúc này, trong những thị vệ đi theo Hoàng đế Vương Triều Đại Thông tiến vào Tân Thương Thành, có một người là một thám cấp cao của Cẩm Y vệ.
Trong chuyến đi của bọn họ, khi vừa mới đi vào lãnh thổ của Vương Triều Đại Thương, thực ra triều đình cũng đã nhận được tin tức, nhưng vì khiến cho kẻ địch lơ là, bọn họ áp dụng phương pháp thả tự do không quan tâm, không đánh cỏ động rắn.
Thẳng đến hôm nay, bọn họ đi vào Tân Thương Thành, vì để biểu hiện càng thêm tự nhiên hơn, hắn cũng cho mấy người phía dưới đi theo sát những người đó, cùng lúc đó cho người vẽ lại chân dung mấy người này, suốt đêm tiến cung bẩm báo.
Ám sát?
Dương Mộc nhíu mày.
Chuyện này nghe qua đúng là có hơi khó tin.
Đường đường là Thiên tử của một đại Vương triều, thế mà lại xâm nhập địch quốc làm loại hành vi ám sát này, nghe qua thật khó tưởng tượng được.
Xem ra, áp lực mà Đại Thương gây ra cho bọn họ vô cùng lớn.
Nói cách khác, thân là Thiên tử của một quốc gia, lại làm loại hành vi ám sát thấp hèn này, tuyệt đối không có khả năng.
Tuy nhiên, theo hắn biết, Thiên tử Đại Thống coi như là nửa người trong võ lâm, dường như làm ra loại sự tình này cũng không quá khó lý giải. Hai nước giao chiến đã đến tình cảnh người chết ta mất sống, trên mặt trận đã vô cùng xảo trá, chiến trường sau lưng tất nhiên càng thêm gian xảo, không thèm quan tâm đến cái gì gọi là ti tiện và bỉ ổi, chỉ cần thành công thì Vương Triều Đại Thống chính là phe
chiến thắng.
Không nói có thể đánh bại được Vương Triều Đại Thương, ít nhất có thể làm tan rã Vương Triều Đại Thương, đưa Vương Triều Đại Thống thoát khỏi tình thế nguy hiểm.
- Bệ hạ, việc này vô cùng nguy cấp, bên địch rất có thể xuất động vào tối này, xin Bệ hạ hãy tạm tránh.
Chu Nhất Quân đề nghị.
- Tránh?
Dương Mộc lắc đầu nói:
- Ám sát thôi mà, trẫm cũng không sợ. Cẩm Y Vệ các ngươi lập tức đi bảo hộ Thái tử, thông báo cho Hoàng hậu và Hi phi, còn lại không cần quản. Thẩm An, người lập tức đi bố trí một chút, trẫm muốn xem thử Hoàng đế Đại Thông còn mạng để quay về hay không.
- Tuân lệnh Bệ hạ!
Thẩm An gật đầu, lập tức xoay người ra ngoài, mang theo vài tiểu thái giám đi làm việc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận