Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 194: Hoàng Gặp Hoàng

Chương 194: Hoàng Gặp Hoàng

=== oOo ===


Buổi tối ở Tấn Thành cũng không thanh tĩnh hơn ban ngày là mấy.

Ngược lại, còn có một hương vị khác. Trên đường đi có thể nhìn thấy kiến trúc hai bên đều treo lên rất nhiều đèn lồng, khiến cho cả con đường vô cùng sáng sủa, bên đường tràn đầy quầy hàng rong, không thiếu một thứ gì cả.

Đoàn người đi ở trên đường, dạo quanh mấy quán nhỏ. Hồng Lư Tự quán của Tấn Quốc cũng phái ra mấy tuỳ tùng, thế nhưng Dương Mộc llại không để ở trong mắt.

Trên thực tế, Dương Mộc cũng không lo lắng.

Bởi vì đi dạo chợ đêm cũng không chỉ đơn giản để vui đùa, mà là một phương thức khác để thấy rõ thế cuộc.

Ít nhất từ bầu không khí của Tấn Thành có thể khẳng định, quân thần Tấn Quốc là bởi vì một nguyên nhân nào đó mới phải kéo dài thời gian.

Về phần nguyên nhân là gì, Dương Mộc đã có thể đoán được một ít. Bởi vì ban ngày người đánh đã chết hai Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự là Nguyễn Quốc và Mang Quốc, đều là hai quốc gia nghiêng về Ngụy Quốc.

Hoàng Đế hai quốc gia có phản ứng lớn như vậy, vấn đề chắc hẳn sẽ không đơn giản.

Thương Quốc là một tiểu quốc, sẽ không bị cuốn vào trận thị phi này nên không có vấn đề gì.

Dọc theo đường đi, Diệu Hi cũng vô cùng vui vẻ, bảo vệ Dương Mộc cũng không quên việc ăn uống, ở ven đường mua rất nhiều đồ ăn ngon, vừa ăn vừa đút cho Dương Mộc.

Chính vào lúc này, một đám người đi tới.

Bội đao bên hông, biểu hiện cảnh giác nghiêm túc, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường. Mà ở phía trước đội ngũ này là một nam một nữ.

Áo gấm, đầu đội mũ, thắt lưng đeo ngọc bội, từ xa nhìn lại khí vũ bất phàm, tuyệt đối không phải là con cháu quý tộc bình thường.

- Bệ hạ, đây là Hoàng Đế Thịnh Quốc, tên là Mẫn Lôi.

Diệu Hi ở bên cạnh thì thầm một câu.

Ồ?

Hoàng Đế Thịnh Quốc?

Dương Mộc thoáng kinh ngạc. Kiến thức của Diệu Hi rộng rãi, lại được vương công quý tộc của các quốc gia vây đỡ, lời của nàng khẳng định có thể tin.

Vào lúc này còn có thể đi du ngoạn, hiển nhiên là người có thể thấy rõ thế cuộc. Hoàng Đế Thịnh Quốc còn giữ được bình tĩnh như vậy, chắc chắn có cùng tâm tư với hắn.

Vẫn có thể xem là một minh quân.

Điều này làm cho Dương Mộc có chút áp lực, nếu như đúng là như vậy thì sẽ khó chơi hơn so với Trịnh Hàn lúc trước.

Ở bên cạnh Hoàng Đế Thịnh Quốc còn có một nữ nhân xinh đẹp, ung dung cao quý, hai người tựa hồ đang nói chuyện gì đó, chắc hẳn là một sủng phi.

Đang nghĩ ngợi, Hoàng Đế Thịnh Quốc tựa hồ cũng nhìn thấy đoàn người của Dương Mộc.

Dừng lại một chút, sau đó bước nhanh tới.

- Chắc hẳn vị này chính là Hoàng Đế Thương Quốc rồi, quả thật là nghe tên không bằng gặp mặt, trẻ tuổi như thế mà đã tạo ra danh khí lớn như vậy, có thể nói là một đời hùng chủ.

Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi cười nói.

Dương Mộc cũng âm thầm gật đầu trong lòng. Quan hệ hai nước vi diệu như vậy, Hoàng Đế Thịnh Quốc vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà chào hỏi, lần đầu gặp mặt mà giống như bạn bè lâu năm, có thể coi là một quân vương có bụng dạ thâm sâu, thường thường thì đối thủ như vậy mới là đáng sợ nhất.

- Nói vậy thì vị này chính là Quốc chủ của Thịnh Quốc rồi. Tệ quốc nhỏ yếu, không nhận nổi danh hiệu hùng chủ. Trái lại, thực lực quý quốc cường đại, lại có quân chủ như ngài, đây mới chính là phúc của vạn dân.

Mẫn Lôi nở nụ cười, bỗng nhiên nhìn thoáng qua Diệu Hi bên người Dương Mộc, đột nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin.

Có lẽ là ý thức được mình thất lễ, Thịnh Hoàng ngượng ngùng cười nói:

- Kính xin Thương Hoàng thứ lỗi, thực sự là phi tần này của ngài rất giống một người quen cũ của trẫm, cho nên mới thất thố.

- Ai là người quen cũ của ngươi…

Diệu Hi nhỏ giọng thì thầm, bĩu môi không tiếp tục nói nữa.

Trong lòng Dương Mộc thầm giật mình, xem ra Diệu Hi và Hoàng Đế Thịnh Quốc nhận biết nhau. Theo như vẻ mặt của Hoàng Đế Thịnh Quốc thì có thể thấy hắn cũng có tâm ý đối với Diệu Hi.

Thế nhưng hắn cũng không để ý, tiếp tục nói:

- Phi tử của Thịnh Hoàng đây cũng rất không tồi.

- À…

Thịnh Quốc có vẻ rất kinh ngạc, rất tự nhiên nhìn về phía nữ tử ở bên cạnh, có chút dở khóc dở cười nói:

- Còn chưa cho giới thiệu với Thương Hoàng, bên người trẫm không phải là phi tử, mà là Hoàng Đế Nguyễn Quốc, vừa nãy đúng lúc gặp mặt nên đi chung một đường.

Cái gì!

Hoàng Đế Nguyễn Quốc.

Hoàng Đế là nữ?

Dương Mộc rất xấu hổ. Hắn vẫn cho là trên thế giới này không tồn tại nữ hoàng, lại không nghĩ vừa ra ngoài liền gặp phải.

Lại nói, ban ngày không phải có lời đồn là Hoàng đế Nguyễn Quốc dưới cơn nóng giận đã đánh giết một Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự sao?

Là một nữ nhân làm ra?

Một nữ nhân có thể làm được chuyện như vậy, phải nói là tâm ngoan thủ lạt hay là tâm địa rắn rết đây?

Sau khi lúng túng, Dương Mộc cũng cảm thấy băn khoăn, chắp tay nói:

- Là trẫm đường đột, kính xin Nguyễn Hoàng Bệ Hạ bỏ qua cho.

Trên mặt Nguyễn Hoàng cũng nở nụ cười, lên tiếng:

- Không sao, cũng không phải mình ngài nghĩ như vậy. Nữ tử không bằng nam, đây là nhận thức chung của người trong thiên hạ, một giới nữ tử đã sớm thành thói quen.

- Ai nói nữ tử không bằng nam? Mày liễu không nhường mày râu, bệ hạ có thể lấy thân phận nữ nhân trở thành vua của một nước đã khiến cho trẫm phải xấu hổ.

Mày liễu không nhường mày râu?

Nghe được câu này, Nguyễn Hoàng thoáng kinh ngạc. Sau khi tinh tế lĩnh hội ý tứ trong đó liền hiểu rõ, lúc này mới nhoẻn miệng cười.

Nàng lấy thân phận nữ nhân ngồi trên ngôi vị hoàng đế, ở trong mắt người trong thiên hạ vốn là danh bất chính ngôn bất thuận, lần này đến hội minh thậm chí đã có không ít Hoàng Đế chê cười nàng. Bây giờ nghe được câu nói này của Dương Mộc, nhất thời cảm thấy mới mẻ, tựa như gió xuân ấm áp, làm cho lòng nàng cảm thấy thoải mái.

Chỉ sợ sau này nữ tử trong thiên hạ muốn phản bác lại thì sẽ có thêm một câu danh chính ngôn thuận —— Mày liễu không nhường mày râu.

Dương Mộc không biết một câu nói lơ đãng của chính mình, ở trên thế giới này vẫn là lần đầu xuất hiện, không chỉ có hóa giải lúng túng vừa nãy, còn có được hảo cảm rất lớn của Hoàng Đế Nguyễn Quốc.

Đang muốn nói lại vô tình nhìn thấy bên trong ánh mắt Hoàng Đế Mẫn Lôi của Thịnh Quốc lập loè ánh sáng khác thường, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Diệu Hi.

Dương Mộc có chút không thích, nói:

- Thịnh Hoàng Bệ Hạ lần này đến hội minh chẳng lẽ không mang theo nữ quyến?

Nghe vậy Thịnh Hoàng mới chuyển ánh mắt khỏi Diệu Hi, nghiêm mặt nói:

- Từ khi Trẫm đăng cơ đến nay, vẫn luôn nhớ mãi không quên đối với một nữ tử, vì thế chỉ nạp ba phi tử, đường đi hội minh mệt nhọc nên không dẫn theo các nàng đến đây. Trẫm luôn ngóng trông có thể sớm ngày nhìn thấy người trong lòng, cũng không biết phải đến năm nào tháng nào. Ài…

Dương Mộc đương nhiên biết suy tính trong lòng hắn, đơn giản chính là không xác định được thân phận của Diệu Hi, cố ý nói ra lời này để lấy được hảo cảm của nàng.

Nói tới mức này thì trong lòng Dương Mộc có chút không vui, bên cạnh đã có một nữ hoàng vô cùng xinh đẹp, còn đánh chủ ý với Diệu Hi. Ngươi đang có ý gì?

Muốn đào góc tường sao?

Hoàng Đế Nguyễn Quốc bên cạnh cũng nhận ra được gì đó, vội vã hòa giải:

- Nếu đã gặp nhau, không bằng trước tiên tìm một nơi ngồi xuống, ăn một chút gì lại đi.

- Cũng tốt!

Thịnh Hoàng Mẫn Lôi vui vẻ đáp ứng.

- Vậy thì cùng nhau đi.

Dương Mộc cũng cảm thấy có thể được. Những Hoàng Đế tối hôm nay có thể đi du ngoạn, thì đầu óc đều không ngốc, có thể nói là người tài ba. Loại cơ hội Vương gặp Vương cũng ít khi thấy, có lẽ là có thể đạt được thu hoạch gì đó cũng nên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận