Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 582: Mưu Thiên Hạ

Chương 582: Mưu Thiên Hạ

=== oOo ===


Chương 582: Mưu Thiên Hạ

Trâu Cát nêu ý kiến:
- Gửi gắm hy vọng ở Nguyễn Ngụy, không khác gì tranh ăn với hổ, Bệ hạ đã đầu hàng Thương Quốc, trong lòng quân sĩ da diết nhớ nhà, Đại Tướng quân thống binh đối đầu, há chả phải là đi ngược với đại thế?
- Vậy phải làm sao đây?
Hoa Ôn Kỳ ở vào thế khó, thở dài một tiếng rồi nói :
- Trong nước đang nợ thu lương thực, giờ lương thực cung cấp cho quân Tấn chúng ta đều là từ hai nước Nguyễn Ngụy, cho dù có rút quân, ta làm sao giải quyết được vấn đề lương thực?
- Không bằng... đầu hàng quân Thương?
- Cái gì ? Ngươi điên sao!
Hoa Ôn Kỳ mở to mắt hộ:
- Nếu chúng ta đầu hàng quân Thương, Tấn Quốc có lẽ chính thức vong rồi!
- Vậy thì đã sao?
Trâu Cát cười lạnh nói:
- Yếu điểm lương thảo của chúng ta nằm trong tay Nguyễn Ngụy, một ngày nào đó cho dù có chiến thắng quân Thương, khi ấy hai nước cắt đứt nguồn lương thực của chúng ta, trăm vạn đại quân ắt suy sụp, ngài tưởng là Tấn Quốc còn giữ được sao?
Hoa Ôn Kỳ trầm lặng. Trâu Cát nói không sai, Tấn Quốc dù có trăm vạn binh, nhưng kỳ thực rất yếu đuối, trên chiến trường luôn lừa gạt lẫn nhau, hai nước Nguyễn Ngụy qua cầu rút ván là việc không lấy làm lạ, chừng nào lương thực của đại quân bị cắt đứt, quân Tấn tự bại.
Phải biết rằng, lương thực của đại quân trăm vạn này không phải là con số nhỏ, số lượng tiêu hao mỗi ngày đủ để ép VỠ nước nhỏ. Duy chỉ có quốc lực hùng hậu của đại quốc, mới có thể thông qua dự trữ lương thực, cung cấp cho một đại quân như thế.
Hai nước Nguyễn Ngụy hiện tại cần trăm vạn quân Tấn, tất nhiên nói thế nào cũng lọt tai. Một khi tới lúc chiến thắng quân Thương rồi, Nguyễn Ngụy có còn làm cái chuyện coi tiền bạc như rác này không?
Lật mặt, có thể sẽ đoạt được đất đai Tấn Quốc.
Không lật mặt, thì cần tiếp tục cung cấp lượng lớn lương thảo.
Giữa hai điều này, cách nhau khá lớn, khiến cho người ta phải chép miệng.
- Vậy chúng ta cũng không thể đầu hàng Thương Quốc...
Sắc mặt Hoa Ôn Kỳ khó xử, vẫn luôn cảm thấy không thỏa đáng.
- Sao lại không thể? Bệ hạ cũng đã đầu hàng, chấp nhận hiện thực làm một chư hầu của Thương Quốc, lẽ nào tướng quân muốn hy sinh cho tổ quốc?
Trâu Cát hỏi ngược lại.
- Chuyện này...
- Đại Tướng quân một lòng trung thành, ta đều biết, chừng nào Thương Quốc còn đại thế như hiện nay, chi bằng thuận theo đại thế thiên hạ, cũng là để thiên hạ tạm ngừng họa binh đao, cho bách tính nghỉ ngơi dưỡng sức.
- Bách tính thiên hạ... ha ha...
Hoa Ôn Kỳ cười nhạt hai tiếng, trong lòng cũng không có cảm xúc gì.
Cái lý do thoái thác gọi là bách tính nghỉ ngơi tu dưỡng, quý tộc cấp cao chân chính rất ít người tin.
Trong cả Tấn Quốc, bách tính là bách tính, quý tộc là quý tộc, chính thống là chính thống, nếu như thực sự nghĩ cho bách tính như vậy, thì thiên hạ không trở thành như ngày hôm nay rồi.
Hoa Ôn Kỳ mặc dù có danh vọng rất cao ở trong dân gian Tấn Quốc, nhưng từ góc độ cá nhân mà nói, hắn cũng không có sự đồng tình với dân chúng lao động thấp kém là bao nhiêu. Từ nhỏ hắn đã được giáo dục làm quý tộc, cũng không phải là thương yêu gì bách tính cả, mà là cố gắng để có thể kiếm được đất đai, kiến công lập nghiệp, duy trì sự hưng thịnh của gia tộc.
- Ngươi để ta suy nghĩ một lát, lui xuống trước đi.
Hoa Ôn Kỳ xua tay, để cho Trâu Cát lui xuống.
Dù rằng cùng một nước, cùng một trận doanh, nhưng Hoa Ôn Kỳ lại không dám nói ra lời thật lòng. Trâu Cát đã có tư tưởng quy thuận Thương Quốc, lúc này không có sự đồng nhất quan điểm với hắn, nếu để hắn hiểu rõ ý mình, có thể sẽ gây ra bệnh biến.
Nói là binh biến, thực ra không phải là một câu nói mạnh miệng.
Sự tồn tại của Trâu Cát, đó là Hoàng đế Tấn Quốc dùng để hạn chế ông ta.
Trâu Cát kiểm soát gần ba mươi vạn binh mã chủ lực, ngộ nhỡ xảy ra binh biến, đó sẽ là hậu quả khủng khiếp.
Từ lúc Tấn Quốc rơi vào tay giặc, không tới nửa tháng, quân Quy Nghĩa và tân Quân sẽ xuất quân.
Tốc độ này, gần như là tốc độ hành quân
Cũng có thể nói là, trên đường tới đây, quân Quy Nghĩa gần không phải chịu sự kháng cự quy mô lớn nào hết, chỉ cần đội phi kỵ đi đầu, mọi chuyện đều được giải quyết hết.
Từ đó, Tấn Quốc tuy rằng còn một số chư hầu chưa giải quyết xong, nhưng đại đa số các vùng đều tuyến cáo thần phục với Thương
Quốc.
Tấn Quốc, bá chủ một thời, đột nhiên diệt vong như vậy.
Sự diệt vong của Tấn Quốc, là một trường hợp cực đoan khác trong lịch sử Vương triều Đại Lễ.
Kể từ khi Dương Mộc xuyên qua, Thương Quốc liên tiếp thực hiện một loạt các cuộc chiến sáp nhập, mỗi quốc gia bị tiêu diệt đều là một cuộc đại chiến kinh hồn bạt vía.
Điều đáng chú ý hơn chính là, các cuộc chiến tranh với mỗi quốc gia hầu như không thể đánh một lần là kết thúc, cũng có những quốc
gia sau khi bị đánh bại lại xây dựng lên một chính quyền lưu vong. Ngay cả Sở Quốc cũng phải dùng đến một loạt thủ đoạn và mưu kế, cuối cùng sau nhiều lần phát binh, tiêu tốn lượng lớn binh lực, sau cùng mới bị xóa sổ.
Duy nhất chỉ có Tấn Thành của Tấn Quốc, không có một cuộc chiến tranh chính thức nào mà lại rầm rầm sụp đổ.
Vấn đề của Tấn Quốc nằm ở đâu?
Xét về truyền thống võ thuật, sự thịnh vượng của võ thuật Tấn Quốc không yếu hơn Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc chút nào. Xét về sức mạnh của quân đội, quy mô của quân Tấn luôn duy trì trên một trăm vạn quân trong một thời gian dài, thậm chí có thể gọi là cường quốc đệ nhất. Xét về kỹ năng cá nhân của binh sĩ, thì càng uy danh thiên hạ. Xét tiếp đến lịch sử, lại đã từng là bá chủ. Luận về tài lực, Tấn Quốc Có Tấn Thành nổi tiếng thiên hạ, thủy vận phát đạt, nhiều đồng bằng, cho tới lúc mất nước, tiền tài trong quốc khố vẫn dồi dào, sung túc. Luận về chính trị, Tấn Quốc cũng coi trong sáng. Xét về nhân tài, ngoài Thương Quốc, không có nước nào có thể sánh bằng vai, ngay cả một quốc gia mới trỗi dậy như Nguyễn Quốc, Số người biết chữ cũng còn xa mới bắt kịp.
Nội tình của Tấn Quốc, có thể nói là trong xếp nhất nhì trong các nước.
Nhưng mà, một nước lớn như vậy lại đột nhiên diệt vong rồi.
Một cường quốc to lớn như thế, cuối cùng lại thể hiện một bộ mặt khó tin như vậy.
Tìm hiểu nguyên nhân, vấn đề lớn nhất đó là Tấn Quốc không nhận ra sức mạnh của chính mình, cũng không nhận ra hoàn cảnh của chính mình đang gặp phải, vội vàng mang quốc lực đổ vào trong chiến trường chính. Đồng thời, trong vài năm qua, quá trình phục hồi đã quá phụ thuộc vào Thương Quốc, cuối cùng không còn sức mạnh để chống trả.
Chỉ như vậy thôi, cũng có nhiều đánh giá và câu trả lời khác nhau.
Nhận được tin báo ở tiền tuyến, Dương Mộc chậm rãi lượt xem một lần, nhẹ nhõm buông một tiếng thở dài.
Tấn Quốc đã như thế, trận chiến này về cơ bản có thể nói đã an bài.
Nếu ở trong tình thế này mà Thương Quốc vẫn thua hoặc hòa, thì chỉ có một trường hợp đó là chỉ huy tiền tuyến bị choáng đầu.
Chỉ có như thế, Thương Quốc mới có khả năng đem ưu thế tuyệt vời này vô duyên vô cớ nhường cho liên quân.
Tuy nhiên, vào lúc này Thương Quốc đã bất khả chiến bại.
Bởi vì, ngay cả khi quân đội tiền tuyến bị đánh bại, liên quân cũng không đủ sức để đẩy mạnh vào trong Thương Quốc.
Phải biết rằng, Thương Quốc bây giờ đã lớn mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Đất Sở, đất Vân, đất Phạm, đất Mãng, đất Tấn và đất Khang... Một loạt các địa bàn này, cộng với một vài nước nhỏ lệ thuộc, có thể nói là một lãnh thổ hùng mạnh, chiến lược thâm sâu, đúng là hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.
Hơn nữa, trong nửa năm qua, triều đình Thương Quốc cũng đã chỉ thị cho tất cả các khu vực đã bị thôn tính, phải thực hiện một loạt các hành động nâng đỡ, còn phải bồi dưỡng một nhánh quân đội, dùng để làm quân phòng thủ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận