Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 297: Hai Vị Thống Soái

Chương 297: Hai Vị Thống Soái

=== oOo ===


- Các vị đều biết, Vân Quốc ta ở vị trí Đông Nam, cách khá xa Vương kỳ chứ đừng nói tới Tấn Quốc. Lần này tham gia hội minh hoàn toàn là nghe theo lời kêu gọi của Thiên tử, cùng các vị đồng thời thảo phạt kẻ bất nghĩa. Vì thế nếu so với các nước, cũng tự nhiên hiểu sâu hơn một chút những khó khăn trong đó.

- Ồ? Có điều gì khó xử sao?

Dương Mộc hỏi.

- Cũng không thể nói là khó xử. Hành động thảo phạt bất nghĩa, cho dù có gặp điều khó xử cũng phải vượt khó tiến lên. Chỉ là, vấn đề vị trí thống soái này liên quan đến thành bại, để trẫm không thể không lo lắng.

- Vân Đế lo lắng ở chỗ nào?

- Biên cương Tấn Quốc trải ngang qua hai miền Nam Bắc, mà mọi người đều biết, Ngụy Quốc chính là đất nước vùng Tây Bắc, đến lúc đó làm sao có thể bảo đảm hữu hiệu vai trò Thống soái? Vì vậy, trẫm cho rằng nên chọn ra một vị thống soái nữa ở một phương hướng khác, lúc đó hai mặt Nam Bắc giáp công, mới có thể bảo đảm tình hình triển khai quân đội trôi chảy, khiến cho Tấn Quốc đầu đuôi khó chống đỡ nổi.

Hai vị Thống soái?

Hoàng Đế các nước đều trầm tư, không có một người đứng ra phản đối, đến ngay cả Hoàng đế Ngụy Quốc cũng gật đầu, cảm thấy lời đề nghị này có lý.

Dù sao, vị trí Thống soái này cũng không thể chỉ huy quân đội của các quốc gia khác chiến đấu vì Ngụy Quốc hắn, sau khi hoàn thành cuộc tấn công Tấn Quốc, Thống soái cũng không còn vai trò thực dụng gì nữa. So sánh với lợi ích nhỏ bé từ vị trí Thống soái này, Hoàng đế Ngụy Quốc càng quan tâm đến trận chiến này có thể chiến thắng hay không.

- Vậy theo Vân Đế, quốc gia nào có thể trở thành một vị Thống soái khác?

Nữ đế Nguyễn Quốc cười tủm tỉm hỏi, lời nói tự nhiên phóng khoáng, mang theo vẻ mỹ lệ động lòng người.

Không biết là vô tình hay cố ý, nàng liếc mắt nhìn về phía Dương Mộc, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Dương Mộc âm thầm cười khổ. Mặc dù cũng có chút động lòng đối với vị trí Thống soái này, thế nhưng dù sao cũng muốn tránh sự nghi ngờ, vì thế một câu cũng không lên tiếng.

Vân Đế đứng dậy, chắp tay nói:

- Các vị, lần này chúng ta tập trung ở Thương thành, Thiên tử lại đang nghỉ ngơi ở Thương Quốc, sao không đề cử Thương Quốc làm Thống soái?

- Rất tốt!

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột gật đầu đồng ý.

- Về thực lực của Thương Quốc, các vị cũng rõ như ban ngày. Ngô quốc ta cũng đồng ý.

- Mong rằng Thương Quốc sẽ góp thêm sức lực.

Hoàng Đế các nước vội vàng gật đầu nhất trí. So với Ngụy Quốc, bất kể là uy hiếp hay quan hệ ngoại giao thì Thương Quốc đều không có vấn đề, các quốc gia cũng không có ý kiến gì.

Vân Đế cười ha ha, chắp tay với Dương Mộc:

- Đều có mục đích chung, trẫm cũng chúc mừng Thương Quốc.

Trong lòng Dương Mộc hiểu được, Hoàng đế Vân Quốc thực sự là một người tinh quái, muốn thuận nước giong thuyền thúc đẩy cho mình. Lúc này cũng không cần phải từ chối gì nữa, liền nói cám ơn:

- Cảm tạ tấm thịnh tình của các vị, Thương Quốc ta không thể chối từ, tất nhiên sẽ gánh lấy phần trách nhiệm nặng nề này. Nếu điểm thứ nhất chư vị không có điều gì dị nghị, vậy trẫm sẽ nói điểm thứ hai.

- Cái gọi là điểm thứ hai, chính là tiếp thu những bài học từ trong lịch sử của những lần liên minh trước đây, phải quy định rõ lần này các nước xuất binh, nhất định phải nghe theo hiệu lệnh của Thống soái, không thể giữ lối suy nghĩ tranh thủ chiếm đoạt nơi nào đó.

Hoàng đế Mãng Quốc nói:

- Thứ cho trẫm nói thẳng, về việc phân phối sau cuộc chiến vẫn nên nói rõ từ trước cho thỏa đáng, nếu không cuộc chiến này có thể không có cách nào tiến hành được.

Hoàng đế Vân Quốc nói:

- Mãng Quốc các ngươi có vẻ thoải mái nhỉ. Trẫm cho rằng, lần này hợp minh phạt Tấn, nhất định phải đồng tâm hiệp lực, trước đại chiến ngàn vạn lần không thể tranh giành lợi ích mà tự loạn trận cước. Vì thế Vân Quốc ta đồng ý đi theo trợ giúp Thương Quốc chiến đấu, Thương Quân tấn công đến nơi nào, Vân Quốc ta liền tấn công nơi đó. Trẫm cũng nói rõ luôn, mặc kệ là quân đội Vân Quốc ta độc lập tác chiến hay là phối hợp chủ lực liên quân xuất chiến, lần này Vân Quốc ta không chiếm một tấc đất.

Lời này vừa nói ra, chư hầu bốn phía lập tức rung động.

Cái gọi là không chiếm một tấc đất, hầu như tương đương với việc xuất lực vô ích.

Cho dù sau cuộc chiến có thể được phân chia tiền bạc và nhân khẩu, nhưng những thứ này cũng phải chờ đến khi chiến thắng Tấn Quốc mới được, chung quy sẽ không có mảnh đất nào thật sự ôm trong lồng ngực mình.

Nói một câu khó nghe, cho dù trận chiến này không đạt thành mục đích diệt Tấn Quốc, nhưng các quốc gia xung quanh ít nhiều gì cũng có thể chiếm được một ít đất đai. Thế nhưng kiểu như Vân Quốc thì đến một chút chỗ tốt cũng không chiếm được.

Đương nhiên, nếu như cẩn thận suy nghĩ một chút, hành động này của Hoàng đế Vân Quốc thuần túy cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Dù sao, Vân Quốc và Tấn Quốc không nằm cạnh nhau, coi như là chiếm được thành trì thì có thể làm sao?

Còn không bằng đánh cướp một phen, áp tải các loại tiền lương và nô lệ về nước thì càng lợi hơn.

- Vân Đế thực sự là người công chính đại nghĩa, đi theo phía sau quân đội Thương Quốc cũng không tính là chịu thiệt, cố gắng còn có thể nhận được rất nhiều chỗ tốt.

Lúc này, Hoàng đế Sở Quốc nhàn nhạt nói một câu.

Vừa nói ra câu này, mọi người cũng đều hiểu được, Hoàng đế Sở Quốc nói đến điều gì.

Quân đội Vân Quốc đi theo phía sau quân đội Thương Quốc đồng thời tác chiến, nghe thì có vẻ như là hiệp trợ tác chiến, thế nhưng đối với Vân Quốc thì đây không phải là một loại kỳ ngộ sao?

Phải biết rằng, quân đội Thương Quốc bất kể là trang bị hay là phương pháp tác chiến, các nước đều đã từng nghe qua, điểm đặc biệt quan trọng của việc kề vai chiến đấu, chính là có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần trong thời gian dài.

Phương pháp huấn luyện quân đội, phương pháp kỵ binh tác chiến, không phải chỉ cần một quyển binh thư là có thể nói rõ, chỉ khi trải qua thời gian dài kề vai chiến đấu mới có thể học được tinh túy trong đó. Sau khi trải qua trận chiến này, thực lực quân đội Vân Quốc có khả năng tăng lên thêm một nấc thang mới.

Đối với điều này, Hoàng đế Vân Quốc nở nụ cười, cũng không phủ nhận.

Trong lòng Dương Mộc lại càng hồi hộp.

Các nước đều cho rằng, thông qua trận chiến này là có thể học trộm được một vài thứ từ quân đội Thương Quốc, thậm chí là phương pháp luyện chế chiến giới.

Thế nhưng dưới cái nhìn của hắn, những thứ này đều là vô ích.

Không nói đến công nghệ sản xuất sắt thép hàng đầu, cho dù các quốc gia có mô phỏng được chiến giới và kỵ binh, thì tác dụng đưa đến rất lớn sao?

Phải biết rằng, trình độ phát triển của quân đội Thương Quốc hiện tại, dưới cái nhìn của hắn cũng chỉ bình thường thôi.

Đừng nói là hỏa khí, đến ngay cả kỵ binh hạng nặng còn chưa có.

Những thứ đồ này chỉ có thể một khâu tiếp một khâu, chờ đến lúc các nước dồn quốc lực lên kỵ binh, trọng kỵ binh lại xuất hiện ra trận, chờ đến lúc các nước dồn quốc lực lên trọng kỵ binh, lại phải nghĩ cách dùng hỏa khí khắc chế. . .

Nói chung, nếu Thương Quốc muốn thăng cấp chiến giới nhanh như gió trong thời gian ngắn ngủi một hai năm, khả năng này không quá thực tế.

Thế nhưng muốn nghĩ ra cách khắc chế, vậy thì có rất nhiều phương pháp.

Dương Mộc cao giọng nói:

- Chư vị, Thương Quốc ta đồng ý làm gương cho binh sĩ, dẫn đầu tiến quân về phía Tây tấn công Triệt Quốc, giết vào Vương kỳ, cùng đại chiến một trận với quân Tấn, vì liên quân thảo phạt nước Tấn mà diệt trừ đi lực cản to lớn nhất! Dựa vào hành động cao đẹp của Vân Quốc, Thương Quốc ta đánh vào bên trong Vương kỳ, cũng không chiếm lấy chút đất đai nào, chỉ vì đoạt lại mảnh đất đã mất cho Thiên tử!

Hoàng Đế các nước đột nhiên đều chấn động.

Ra một Vân Quốc thì cũng thôi, không nghĩ tới Thương Quốc cũng biểu hiện đại công vô tư như vậy!

Hứa hẹn trên cuộc hội minh không phải là ước hẹn giữa hai nước có thể sánh được, lời nói ra ngay trước mặt Hoàng Đế các nước, đương nhiên không thể vi phạm, nếu không thì có gì khác nhau với Tấn Quốc đâu?

- Đương nhiên, trẫm còn có một chuyện muốn nói rõ. Lời trẫm hứa hẹn, chỉ ràng buộc đối với binh sĩ Thương Quốc, còn ý định của các vị Hoàng Đế ra sao, trẫm cũng tuyệt đối không can thiệp.

- Huống hồ, lần này hội minh phạt Tấn, vốn là tuân theo lời chiếu khiến của Thiên tử, các quốc gia chân thành tự nguyện. Trong lần này, trẫm còn muốn xây dựng một vị trí đốc quân, trong thời gian chiến tranh bùng nổ nếu các quốc gia phát sinh mâu thuẫn tranh cãi, đốc quân có thể đứng ra hòa giải, dẹp an ổn định quân tâm liên minh.

- Vị trí này trẫm cho rằng Nguyễn Quốc giữ là tương đối thỏa đáng, chư vị nghĩ như thế nào?


Bạn cần đăng nhập để bình luận