Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 424: Đấu Giá

Chương 424: Đấu Giá

=== oOo ===


Qua mấy hơi thở, các binh lính còn lại đều kịp phản ứng.

Tất cả không hẹn mà cùng quỳ về phía Dương Mộc biến mất, dập đầu không ngừng.

Rất nhanh, tin tức này không cánh mà bay, lan truyền ra khắp hội trường. Tất cả mọi người đều biết Hoàng đế Thương Quốc dẫn theo Hoàng hậu cải trang vi hành, đích thân tới hội trường tham gia hội giám thưởng pha lê.

Có thể nói là không còn chuyện gì có thể bùng nổ hơn thế.

Đẳng cấp của buổi giám thưởng cũng lập tức tăng cao hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, đối tượng để bọn họ bàn tán hăng say lại là thương nhân Sở Quốc kia. Rốt cuộc tại sao hắn lại bị nội thị bên cạnh Hoàng đế Thương Quốc đá bay ra ngoài mất nửa cái mạng, đây là một bí mật chưa rõ.

Thông qua tiểu thiếp do hắn dẫn đến, bọn họ ngược lại có thể tìm hiểu được một vài tình huống.

Trong giây lát, tin tức bay đầy trời.

Người tiểu thương xui xẻo kia cuối cùng bị Cấm Vệ trực tiếp bắt đi, hơn nữa còn giao cho Cẩm Y Vệ có ác danh lan xa.

Không cần phải nói, nhất định phải bồi thường bể pha lê kia, điều đó đã đủ làm cho một tiểu thương nhân phải táng gia bại sản.

Tuy nhiên, tất cả mọi người thấy hắn rất có khả năng bị xử tử.

Chỉ với một tội danh ám sát Hoàng đế cũng đủ liên lụy tới tính mạng của tất cả mọi người trong đội buôn nhỏ này.

...

Dương Mộc lại chẳng quan tâm tới những lời bàn luận bên ngoài.

Sau khi để lộ ra thân phận, hắn cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, đành dẫn theo Hoàng hậu đi đến một góc yên tĩnh.

- Ta chuẩn bị một món quà tặng nàng.

Dương Mộc lộ vẻ thần bí.

- Ồ?

Hoàng hậu tò mò, đôi mắt to chớp chớp.

- Nàng nhắm mắt lại.

Dương Mộc nói.

Nhắm mắt lại à?

Hoàng hậu có chút xấu hổ, bình thường lúc này đều sẽ có vài chuyện đặc biệt xảy ra.

- Ở đây sao?

Hoàng hậu nhìn xung quanh, có vẻ ngượng ngùng.

Tuy ở đây rất yên tĩnh, không có người đến người đi, nhưng nàng cảm thấy loại chuyện xấu hổ muốn chết kia làm sao có thể làm được ở đây...

- Nhắm lại, trẫm dẫn nàng tới một chỗ.

Dương Mộc nói xong, rất khí phách xoa đầu Hoàng Hậu, sau đó che mắt nàng lại.

Không cần nói nhiều, Hoàng hậu nhắm mắt lại rồi bị Dương Mộc kéo đi về phía trước.

Một bước, hai bước, ba bước...

Dừng lại!

Mở mắt ra!

Trong phút chốc, một tia sáng rực rỡ hiện ra trên mặt của nàng.

Hoàng hậu giật mình, há hốc miệng. Ngay sau đó, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy vui mừng, bất ngờ, lại ngọt ngào.

Đó là một bức tượng với gương mặt rất quen thuộc, bên cạnh còn có một dải lụa màu đỏ, hiển nhiên vừa mới được vén lên.

- Oa! Mau nhìn này!

- Tượng pha lê đẹp quá!

- Đây là... sao nó lại cao lớn như vậy?

Lập tức, có người bị cảnh tượng này thu hút đi đến.

Một đám nữ tử che miệng kinh ngạc kêu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tượng kia, chấn động đến mức không thể che giấu được.

- Ực...

Có người nuốt nước bọt, bức tượng thật sự quá mức đẹp.

Hoặc là nói, đây chính là phiên bản của Hoàng hậu.

Bức tượng cao ba mét!

Đây là loại chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy được!

- Đi nhanh thôi, còn cả tượng pha lê này... Quá lớn, để ở đây cho người khác nhìn sao...

Da mặt hoàng hậu có hơi mỏng, bảo Dương Mộc nhanh cất mấy thứ này đi.

Dương Mộc cũng ý thức được điểm này. Hắn nhìn thấy cách đó không xa có mấy nam nhân đang ngây người nhìn bức tượng của Hoàng hậu, trong lòng cũng không vui. Không quan tâm bọn họ chỉ thuần túy thưởng thức hay là gì, dù sao đây cũng là nữ nhân của mình, bị người khác nhìn như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ không vui.

Trên thực tế, hắn đã ra lệnh cho người làm bức tượng này từ rất lâu rồi.

Trên thời gian, đại khái chính là khi làm bức tượng cho Hoàng đế Sở Quốc.

Khác nhau là mục đích làm bức tượng của Hoàng đế Sở Quốc chỉ là để đánh ra danh tiếng của pha lê, kiếm lời từ tiền của thương nhân Sở Quốc.

Còn bức tượng của Hoàng hậu lại thuần túy là chuẩn bị món quà tặng cho nàng.

Ban đầu, hắn tính chuẩn bị cho sinh nhật, xem như món quà bí mật tặng cho nàng.

Nhưng hôm nay Hoàng hậu có ý định ra ngoài, hắn lại cảm thấy thời gian hơi lâu sẽ làm Hoàng hậu không còn cảm giác mới mẻ về pha lê nữa, vì vậy sai người chuyển nó đến đây, coi như một chút bất ngờ nho nhỏ.

Cuối cùng, bức tượng được cất đi.

Hắn bảo nội thị dọn vào Hoàng cung.

Nhưng tin tức liên quan tới chuyện Hoàng đế Thương Quốc vì lấy lòng Hoàng hậu mà đặc biệt làm một bức tượng pha lê cao hơn một mét, đã nhanh chóng được truyền đi, trở thành một giai thoại.

...

Trong một góc phòng vắng vẻ có mấy người đang bàn luận.

- Mười vạn lượng.

- Mười vạn lượng.

Một nam tử trẻ tuổi đứng ở bên cạnh đài, liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh rồi nói.

- Mười một vạn lượng.

- Mười hai vạn lượng.

- Mười ba vạn lượng.

Thật lâu sau, quan viên chịu trách nhiệm chủ trì bán đấu giá nhìn xung quanh một lượt, thấy rất nhiều người nóng lòng muốn thử đều đã lui xuống, vì vậy kêu lên:

- Mười ba vạn lần đầu tiên... Mười ba vạn lượng lần thứ hai... Mười ba vạn lượng lần thứ ba - Chúc mừng vị này, cái trâm này đã thuộc về ngài.

Một cây trâm đưa ra bán đấu giá đã bị một nam tử trẻ tuổi mua đi.

Một lát sau, hắn lấy cây trâm từ phía sau đài, đi thẳng tới một đám người trẻ tuổi bên cạnh rồi đưa cho một cô gái xinh đẹp.

- Ta không cần.

Thiếu nữ kia khẽ nhíu mày, nói.

Không cần...

Nói rất kiên quyết.

Mười ba vạn lượng bạc mua một cây trâm, có thể nói là trên đời hiếm thấy, không ngờ thiếu nữ này lại hoàn toàn không quan tâm, trực tiếp từ chối.

Nam tử kia hơi xấu hổ, vẫn rút tay lại.

- An An, nàng không mua gì sao?

Bên cạnh, một nữ tử khẽ hỏi.

- Không mua!

Nàng lắc đầu, tuy đồ có tốt thật nhưng không phải là mục tiêu chủ yếu để mình đi tới đây chuyến này.

Nếu như tiêu hết tiền, sau này còn có rất nhiều việc phải làm, tiền đâu mà tiêu?

- Cũng đúng, những thứ này quá đắt, chúng ta nhìn là được rồi.

Nữ tử bên cạnh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua một vòng, sau đó chỉ vào một chỗ cách đó không xa:

- Bên kia có một người pha lê nhỏ thật đẹp, chúng ta đi xem đi...

Nữ tử được gọi là An An khẽ gật đầu, đi theo cùng.

Dù sao cũng chỉ là ngắm không phải mua, có gì không được chứ?

Không tham gia đấu giá thì ngắm một chút vẫn được mà.

Nếu như mình mang mấy thứ này về, chắc hẳn có thể kiếm không ít tiền?

Trong lòng An An nghĩ vậy.

Cũng không biết trong Vương triều Đại Lễ này, Thương Quốc rốt cuộc là tồn tại thế nào, rốt cuộc tiềm lực phát triển lớn tới mức nào, những vũ khí chiến tranh kia vô cùng kì diệu, nếu có thể học được kỹ thuật trở về, nói không chừng sẽ xoay chuyển được tình hình...

- An An, người pha lê nhỏ này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, có cần ta mua lại cho nàng, tặng cho Tiểu Niếp Niếp không?

An An quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi kia, bất đắc dĩ nói:

- Không cần, cái này ít nhất phải năm vạn lượng bạc, trên đường đi chúng ta đã tiêu quá nhiều bạc rồi, nếu đến lúc làm chuyện quan trọng lại không đủ thì phải làm sao? Không cần thiết phải tốn kém như vậy!

Nam tử trẻ tuổi có chút mất hứng, nhưng chẳng bao lâu lại khoát tay áo, đi xem lệnh bài số thứ tự.

Ah... Số 8! Thế thì còn phải chờ một thời gian nữa, ít thì cũng phải nửa canh giờ mới có thể đấu giá tới cái này.

- Có thẻ đổi số thẻ bài này không?

Nam tử trẻ tuổi hỏi Cấm Vệ bên cạnh.

- Vị công tử này, thẻ thứ tự là do đại nhân Bộ Công thương đặt ra, không thể thay đổi.

Vệ sĩ nói thẳng.

- Nếu như ta cho ngươi bạc thì sao?

Công tử ca trẻ tuổi lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong vạt áo, lắc qua lắc lại ở trước mặt cấm vệ.

- Hiểu luật còn phạm luật! Người đâu, bắt hắn lại!

Cấm vệ này hừ một tiếng rồi hô lên, một đội cấm vệ liền bao vây xung quanh hắn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận