Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 279: Phản Ứng Của Các Nơi

Chương 279: Phản Ứng Của Các Nơi

=== oOo ===


Chu Lực Hành cảm thán. Đừng nói là những phần tử còn lại, đến ngay cả vị Thừa Tướng như hắn, đều có chút dao động.

Cũng không phải là hắn không trung tâm, mà là chuyện đến bước này đã không còn liên quan đến một mình hắn nữa.

Hắn có thể chết, thế nhưng người nhà thì làm sao bây giờ?

Sau khi quốc gia bị tiêu diệt, để người nhà cũng giống như những quý tộc Động Quốc kia, bị trở thành nô lệ và đồ chơi vĩnh viễn không bao giờ có thể được ân xá sao?

Theo xu hướng chung, cái gọi là khí tiết, cũng chỉ là mặt mũi nhất thời, thời gian qua đi sẽ chỉ trở thành đề tài câu chuyện được người khác bàn tán sau khi ăn cơm xong. Đến khi sơn hà bị phá nát, thần dân Thịnh Quốc biến thành bách tính Thương Quốc, ai còn nhớ tới một người tên là Chu Lực Hành chứ?

Hay là, dưới sự đồng hóa và giáo dục của Thương Quốc, Chu Lực Hành hắn ngược lại sẽ trở thành một loạn thần tặc tử, bị người đời sau phỉ nhổ.

Điểm này, hắn không nghi ngờ chút nào, dù sao đã có mấy ví dụ trước đó rồi. Bản thân Thương Quốc chỉ là một quốc gia không đáng chú ý, nhưng nhìn hiện tại mà xem, những nơi bị Thương Quốc chiếm đoạt kia, kẻ nào mà không lấy việc bản thân trở thành người Thương Quốc làm vinh quang?

Cứ như vậy, Chu Lực Hành hắn cũng chỉ là một vật chôn cùng Thịnh Quốc.

Nếu như hắn đầu hàng Thương Quốc, thế thì kết quả sẽ rất khác nhau.

Chưa cần đề cập đến cái khác, mới nói đến việc hắn là Thừa Tướng Thịnh Quốc, địa vị cực cao, một khi đầu hàng, để làm gương cho sau này, Thương Quốc nhất định sẽ đối xử với hắn vô cùng lễ ngộ, muốn dựa vào hắn để xoa dịu dân chúng Thịnh Quốc, cho mọi người một cái cớ để ổn định tâm lý.

Lòng người là như vậy! Lúc đó mọi người đều sẽ nghĩ: Thừa tướng cũng đầu hàng, chúng ta còn chống lại làm gì?

Chu Lực Hành hoàn toàn tin tưởng, Hoàng Đế Thương Quốc là một vị Hoàng Đế có trí tuệ chính trị, chuyện đơn giản như vậy, không thể không nghĩ tới.

Bỗng nhiên, bên cạnh có một người chạm nhẹ vào người hắn, lúc này hắn mới từ trong trầm tư tỉnh lại.

Chính mình... Tại sao có khả năng xuất hiện loại ý nghĩ này?

Đây chính là ý nghĩ đại nghịch bất đạo đó!

Chu Lực Hành không khỏi chột dạ, ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy mọi người đều đang nhìn về phía mình.

Chẳng lẽ, bị nhìn ra gì đó rồi?

Lập tức, hắn liền hiểu được. Hóa ra là Mẫn Thiện Nghị đang trưng cầu ý kiến của hắn, thấy hắn hồi lâu không lên tiếng trả lời, vì thế mới có cảnh tượng quái dị này.

Chột dạ lau mồ hôi, Chu Lực Hành nói:

- Lão thần cũng không biện pháp gì. Việc ngoài tiền tuyến tự có Đại Soái Đặng Chi chủ trì, chúng ta chỉ cần bố trí kỹ càng ở dãy núi Hạ Nghi là tốt rồi.

- Đúng vậy, Thừa tướng đại nhân nói phải.

- Lão thần cũng tán thành.

- Nên làm như vậy.

Chúng thần tử cũng đồng thời phụ họa theo, kế trước mắt chỉ có thể như vậy mà thôi.

Một hồi hội nghị được tổ chức nhằm vào cuộc xâm lấn của quân Thương, giống như tiếng sấm trước cơn mưa to, rất ngắn ngủi đã kết thúc.

Kiến nghị hữu dụng không được mấy cái, thế nhưng càng để cho chúng thần tử cảm thấy thất vọng đối với Hoàng Đế, càng thêm lo lắng với tương lai Thịnh Quốc.

Đương nhiên, trong đó không thiếu người trung tâm, nhưng cũng chỉ là số ít.

Nhìn chung trong lịch sử các quốc gia, mà đặc biệt là quốc gia có không khí môn phiệt quý tộc nồng nặc, cái gọi là đại thần, lúc quốc gia gặp phải tai ương thì càng dễ dàng phản chiến. Thịnh Quốc cũng là một quốc gia có thói quen khó sửa như vậy, môn phiệt quý tộc bỏ qua lòng tận trung, đa phần đều cân nhắc vì gia tộc của chính mình.

Trong số này, có người vì lợi ích của gia tộc, cũng có người vì thất vọng đối với quốc gia này.

Khi các vị trọng thần xuất cung, bầu trời trút xuống cơn mưa nhẹ.

Nhưng mà, không có một thần tử nào bước nhanh tránh cơn mưa.

Tất cả mọi người đều biết, những người đồng liêu bên cạnh mình đây, e rằng trong lòng đều đang suy nghĩ cùng một chuyện.

Một ý nghĩ ở trong lòng họ càng trở nên kiên định hơn. Trải qua đêm nay, đợi đến khi ngoài tiền tuyến truyền thông tin về tình huống của thành Đông Dương, mọi người sẽ xem xét thời thế, căn cứ theo tin tình báo mà tiến hành một lần lựa chọn.

Sự lựa chọn này cực kỳ quan trọng.

...

- Phụ hoàng, chúng ta có nên... Sớm làm dự định hay không?

Bên trong cung điện, Mẫn Thiện Nghị chần chờ một chút, mở miệng hỏi.

Mẫn Lôi vuốt vuốt chòm râu, xoa xoa đôi mắt nói:

- Con và ta đều là hoàng tộc, trong thời kỳ then chốt này, có thể trốn đến đi đâu được? Đi Tấn Quốc làm một phú ông giàu có đúng là có thể, thế nhưng con có cam tâm như vậy không?

Mẫn Thiện Nghị an tâm một chút, lại nói:

- Ngày đó, quãng thời gian nhi thần còn ở Thương Quốc, tận mắt nhìn quân thần Động Quốc bị tra tấn, đặc biệt hình phạt lăng trì kia. Quả thực... Quả thực...

Mẫn Lôi thở dài một hơi, nói:

- Trẫm đương nhiên cũng biết. Có điều... ài. … Chờ đợi thêm tin chiến báo từ tiền tuyến đi. Chỉ cần thành Đông Dương có thể bảo vệ được, như vậy Thương Quốc cũng chỉ bình thường mà thôi, không cần phải lo lắng.

- Chỉ mong...

...

Hai ngày sau, tin tức chiến báo về thành Đông Dương đã truyền tới triều đình Thịnh Quốc.

Tám vạn tướng sĩ không một ai may mắn trốn thoát, toàn bộ bị tàn sát sạch sẽ.

Trong lúc nhất thời, triều đình Thịnh Quốc chấn động.

Tin tức này, không khác nào sấm sét giữa trời quang.

Lần trước, Thương Quốc từng tàn sát quy mô lớn như vậy, là lúc đang triển khai cuộc chiến quyết định với Động Quốc?

Có điều sau lần đó, khi quân địch đầu hàng, Thương Quốc cũng chưa lần thứ hai giơ lên đồ đao, mà vẫn tiếp nhận binh sĩ đầu hàng.

Lần này, sao lại xuống tay độc ác như vậy?

Không có ai tin rằng, tám vạn binh sĩ kia sẽ tử chiến đến cuối cùng mà không ai đầu hàng, giải thích duy nhất chính là quân Thương dùng ưu thế áp đảo, xóa sổ hoàn toàn quân Thịnh trong thời gian ngắn ngủi, hoặc là không hề tiếp thu quân sĩ đầu hàng.

Ai cũng không biết, chân tướng thực ra chính là sau khi quân Thương tiếp thu đầu hàng, vì để nhanh chóng thâm nhập sâu vào vùng nội địa Thịnh Quốc, nên đã giết hết những binh sĩ đầu hàng kia.

Chuyện này tương tự với sự kiện trong lịch sử, Sát Thần Bạch Khởi đã hạ lệnh chôn sống, giết toàn bộ bốn mươi vạn hàng binh Triệu Quốc.

Đương nhiên, tính mạng tám vạn người cũng không phải trọng điểm, mà quan trọng ở chỗ, chuyện này đã giáng cho quân thần Thịnh Quốc một đòn cảnh cáo, đánh nát hết thảy ảo tưởng họ còn mơ mộng.

Trong một đêm, thành Đông Dương sừng sững bị sụp đổ, quân đoàn Chu Tước đã thâm nhập vào nội địa Thịnh Quốc, lại liên tiếp công hãm mấy tòa thành trì nhỏ, lập tức có thể tấn công trực tiếp đến dãy núi Hạ Nghi. Điều này thực sự khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Nếu như duy trì thế tấn công này, có lẽ quân đoàn Huyền Vũ cũng nối tiếp đuổi tới kịp. Như vậy, khả năng chỉ trong vòng một tháng, Thịnh Quốc sẽ lâm vào nguy cơ vong quốc.

Trong lúc nhất thời, các quý tộc Thịnh Quốc bắt đầu vội vàng phái môn khách và thuộc hạ trong đội buôn, mang theo thư quy hàng, đi tới đại doanh quân Thương biểu thị quy hàng.

Trong này, cũng bao gồm cả Thừa tướng Chu Lực Hành.

Khác biệt so với giới quý tộc, sau khi quân khởi nghĩa bên trong Thịnh Quốc nghe được tin tức này, đều rất vui mừng, nhận được sự cổ vũ rất lớn. Được Cẩm Y Vệ thúc đẩy, nhanh chóng lan tỏa tin tức này đến các vùng nông thôn, một ít ngôn luận cũng được truyền ra.

Ví dụ như, một khi Thương Quốc chiếm đoạt được Thịnh Quốc, các lão bách tính có thể nhận được chỗ tốt gì.

Hoặc là nói, những tên quý tộc chuyên làm xằng làm bậy kia, sẽ phải nhận sự trừng phạt thế nào.

Trừ một số người trong nhà có chiến sĩ xuất chinh ra, trên căn bản dân chúng chỉ cần nghe được tin tức này đều hết sức vui mừng, không hề có một chút dáng vẻ mang nỗi đau mất nước.

Đầu tiên, do Thịnh Quốc vẫn thực hành chính sách ngu dân, quốc gia phân chia theo giai cấp, Hoàng ân cũng chưa từng gột rửa trên đầu bách tính bình dân.

Thứ hai, văn hóa thiếu hụt, cái gọi là vong quốc đối với bách tính bình thường cũng không phải đại sự gì.

Tiếp đó, chính là hai năm vừa qua, quan phủ tiến hành chính sách bóc lột dân chúng bình thường, có thể nói đây là một nhân tố ảnh hưởng to lớn nhất.

Cho nên, khi bị Cẩm Y Vệ chế tạo dư luận tuyên truyền, toàn bộ Thịnh Quốc tựa hồ đã đến hồi kết thúc.

...

Ngược lại với đó, sau khi tin tức được truyền về tới Thương Quốc, dân chúng cũng không cảm thấy có gió to sóng lớn gì.

Bởi vì, nó quá bình thường.

So với việc đánh bại sáu mươi, bảy mươi vạn đại quân Động Quốc trước đây thì bảy, tám vạn quân này tính là gì?

Hai mươi vạn đại quân tiến công Thịnh Quốc, chiếm đoạt được một toà thành là chuyện rất đơn giản mà!

Đương nhiên, đây là ý nghĩ của bách tính bình thường.

Lúc này ở Tử Thần điện, Dương Mộc nắm trong tay một phần công văn, sắc mặt âm trầm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận