Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 363: Sau Khi Lập Thái Tử

Chương 363: Sau Khi Lập Thái Tử

=== oOo ===


Buổi lễ vẫn được tiến hành đến tận chiều, đừng nói là Dương Mộc, ngay cả tiểu Dương Quân cũng là dáng vẻ ủ rũ, nếu không phải bị người hầu dụ dỗ, sợ rằng đã sớm ngủ mất rồi.

Sau khi buổi lễ được hoàn thành, cũng có nghĩa là bắt đầu từ ngày này, bên trong Thương Quốc đã dựng lên quan hệ quân trữ*.

*Quân trữ: người được chính thức lựa chọn sau này nối ngôi hoàng đế

Dương Mộc cũng có chút mờ mịt. Hắn còn trẻ, không biết mấy năm tiếp theo, quan hệ giữa cha con bọn họ sẽ phát triển thành thế nào, nhưng ít nhất trước mắt xem ra vẫn tính là hài hòa.

Ít nhất, bên trong Thương Quốc đã càng ổn định hơn.

Cái gọi là quốc gia triều đình thật ra chính là chỉ quan hệ thống trị từng bậc đi xuống, dù sao cấp cao nhất trong đó vẫn chính là Hoàng đế.

Sau đó nữa chính là Thừa tướng và các quan còn lại.

Từ giờ trở đi, Thương Quốc cuối cùng có thể không cần lo lắng về người thống trị tối cao nữa, có người truyền thừa, cho dù có bấp bênh cũng sẽ không mất đi người tin cậy.

Nói cách khác, nếu một ngày kia Dương Mộc có vấn đề gì, như vậy Thái tử có thể lập tức lên ngôi để ổn định cục diện trong triều và lòng người, không đến mức làm cho Thương Quốc rơi vào trong nội loạn, cũng sẽ không khiến cho quan viên phía dưới khủng hoảng.

Nhưng có điều Dương Mộc tuyệt đối không ngờ được, đó chính là các quan viên trong triều trở nên càng nhiệt tình hơn.

Bởi vì vào ngày 16 tháng 2, cũng chính là ngày đầu tiên sau khi sắc lập Thái tử, bầu không khí trong buổi triều đã có chút thay đổi.

Ngày này là ngày đầu tiên sau khi sắc lập Thái tử, cho nên dựa theo lễ chế, Thái tử cần phải lên triều.

Sáng sớm, tiểu Dương Quân đang ngủ đã bị người hầu đánh thức, sau đó mặc đồ lót, lại mặc bộ áo mãng bào nhỏ nhìn vô cùng đáng yêu.

Thấy tiểu Dương Quân còn buồn ngủ, Dương Mộc xoa đầu thằng bé rồi nói:

- Con còn mệt sao?

- Còn mệt ạ! Nhưng không sao, mẫu hậu nói con là nam tử hán.

Tiểu Dương Quân chớp chớp mắt rồi xiết chặt nắm đấm, sau đó giang hai cánh tay ra nói:

- Phụ hoàng ôm một cái nào.

Dương Mộc tươi cười lộ vẻ thương yêu, cúi người bế tiểu Dương Quân lên, nhẹ nhàng xoa lưng nó.

Mấy ngày nay, tiểu tử này đã quá mệt mỏi rồi.

Một ngày tập luyện, cộng thêm một ngày chính thức sắc phong, đối với người lớn cũng là một chuyện rắc rối phiền hà, nhọc lòng tốn sức rồi.

Tiểu tử này bản tính hiếu động hoạt bát, có thể nghe lời làm hết các bước đã không mấy dễ dàng rồi.

Lúc này, trời mới vừa sáng, Dương Mộc nhẹ nhàng vỗ về thằng bé, người sau không bao lâu đã thiếp đi.

Sau khoảng nửa canh giờ, các quan đều đến đông đủ, chờ ở cầu Kim Thủy bên ngoài cửa cung.

Nếu là bình thường, lúc này mọi người đã sớm vào triều điện.

Nhưng ngày hôm nay lại khác, Thái tử còn đang ngủ!

Khi nội thị thông báo tình huống này tới ngoài điện, các quan nghe được tuy cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không ai có ý kiến gì.

Dù sao, đây là chuyện giữa phụ tử người ta, mọi người quản được sao?

Cho dù hôm nay, văn võ cả triều đứng chờ bên ngoài một ngày, nhưng không có ý chỉ của hoàng đế, mọi người cũng chỉ có thể thành thật đứng đó, chờ hết giờ thì ai về nhà nấy.

- Bảo tất cả mọi người đều vào đi.

Thật lâu sau, Dương Mộc nói một tiếng, đồng thời vỗ nhẹ vào đầu của Dương Quân, gọi dậy.

Tuy tiểu tử này có chút khó chịu khi phải thức dậy, nhưng chỉ nói nhỏ vài câu rồi cũng trở lại như thường, ngoan ngoãn đứng ở dưới thềm.

Dưới sự hướng dẫn của Thượng thư Lễ Bộ Vương Ưng, các quan trong triều lần lượt đi vào trong điện.

Chờ sau khi tất cả mọi người đều đi vào, đồng thời đứng ở vị trí của mình, bắt đầu lễ bái Thiên tử.

Theo thường ngày, sau khi kết thúc lễ bái là có thể chính thức bàn bạc về quốc sự.

Nhưng ngày hôm nay có hơi khác, các quan không hề động đậy, Thượng thư Lễ Bộ Vương Ưng trầm giọng nói:

- Bách quan bái kiến Thái tử.

Hắn vừa dứt lời liền cùng tất cả thần tử trong triều chắp tay hành lễ với tiểu Dương Quân, các đại thần khác cùng hô lên:

- Chúng thần bái kiến Thái tử điện hạ...

Nói xong, những triều thần này cũng không đứng dậy, mãi đến khi tiểu Dương Quân được thái giám nhắc nhở, nâng tay lên một chút rồi nói miễn lễ, khi đó các vị triều thần mới thu lễ đứng dậy.

Lúc này trong điện hoàn toàn yên tĩnh.

Bắt đầu, tất cả mọi người chờ mong Dương Mộc có thể nói gì đó.

Nhưng Dương Mộc lại đang đánh giá từng người bọn họ.

Hắn có một cảm giác, tinh thần các quan lại hình như đã trở nên khác thường.

Cảm giác này giống như mỗi nhà đều có chuyện vui gì lớn vậy.

Hôm qua cũng chỉ mới sắc lập một Thái tử mà thôi, mọi người thay đổi lớn như vậy sao?

Hắn lật một bản tấu chương.

Đó là Bộ Ngoại giao Nghiêm Chính đưa tới.

Còn có một cuốn sổ con của Tằng Thập Tam.

Hai bên nói chuyện khác nhau, một bên nói là chuyện Hội minh, một bên nói tới quan hệ bang giao.

Nhưng cả hai đều nhắc tới một việc, đó chính là sau khi sắc lập Thái tử Thương Quốc, thái độ trong buổi Hội minh cần cứng rắn hơn một ít, chứng thực chiến lược xa thân gần đánh, còn nói thêm về việc tranh đoạt một chút tiền tài, chuẩn bị cho việc tăng quân sau này.

Chính vì điểm này, khiến hắn hiểu rõ nguyên nhân sự khác thường của những đại thần ở đây.

Làm một hoàng đế, bản thân hắn còn chưa nói muốn tăng quân, nhưng các quan đã bày mưu tính kế chuyện này rồi.

Tăng quân là vì cái gì?

Vì chiến tranh, vì mở rộng lãnh thổ!

Cuộc chiến phạt Tấn vừa kết thúc, các quan đều lộ rõ tâm tư nóng lòng muốn tiến thêm một bước.

Dương Mộc quan sát triều thần trong cả điện, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút hoảng hốt.

Hắn cảm nhận được một áp lực cực lớn.

Bởi vì hắn là Hoàng đế, là người quyết định rất nhiều chuyện lớn trong Thương Quốc, một lời quyết định sự sống chết của hàng ngàn hàng vạn người, một lời sẽ có thể quyết định hướng đi của tất cả Thương Quốc sau này.

Quyết định của hắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến cả quốc gia, ảnh hưởng ngàn ngàn vạn vạn thần dân trong nước.

Ngày hôm nay, sở dĩ mọi người nhiệt tình tăng cao như vậy cũng không chỉ bởi vì Thương Quốc sắc lập Thái tử, hơn nữa còn trải qua chuyện lập trữ, mọi người suy đoán hắn lập trữ khi tuổi còn trẻ, khi có nền tảng quốc gia vững chắc sẽ có ý định mở rộng lãnh thổ.

Nếu là trước đây, tâm tư này mọi người cũng chỉ ngẫm nghĩ, bàn bạc với các đồng liêu một chút, nhưng sẽ chôn ý nghĩ này thật sâu trong lòng, hóa thành một loại ước mơ tốt đẹp,. Nhưng mà, chuyện sắc lập Thái tử đã làm cho mọi người thấy được hi vọng.

Hoàng đế Bệ hạ đã thể hiện rõ tâm tư!

Dương Mộc đại khái cũng đoán được chuyện này, vì thế có chút đau đầu.

Trên thực tế, hắn thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy.

Hoặc là nói, trong tiềm thức của hắn có tâm tư này, nhưng bản thân còn chưa phát hiện ra được.

Xưng bá... Sao?

Trong đầu Dương Mộc hiện lên một khả năng, hắn hít sâu một hơi rồi nhìn các thần tử trong điện, trầm giọng nói:

- Các vị, bắt đầu thương nghị đi.

- Vâng, bệ hạ!

Những tiếng bàn bạc sôi nổi bắt đầu vang lên.

Bởi hoàng đế các nước đã đến, giờ lại thảo luận những chuyện đàm phán thì có vẻ không hợp, có nguy cơ sẽ bị lộ tin tức, cho nên mọi người dứt khoát không nói về vấn đề này.

Ngoài ra, dù sao mới lập Thái tử, mọi người cũng bàn về vấn đề học hành của Thái tử.

Đơn giản chính là cần tìm mấy vị sư phụ cho Thái tử.

Nói chung, vẫn có rất nhiều người thèm nhỏ dãi chức vụ Thái phó của Thái tử.

Tuy rằng Thái phó của Thái tử chỉ có thể có một, nhưng mò được một chức Thiếu phó cũng là một chuyện rất tốt, có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Nếu như tương lai Thái tử đăng cơ, địa vị trong triều sẽ không thể xem thường được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận