Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 318: Vạn Hỉ Không Biết Chuyện

Chương 318: Vạn Hỉ Không Biết Chuyện

=== oOo ===


- Hừm, Vạn Hỉ... Chính là người bị Ngô Quốc làm hại?

Dương Mộc nhìn người gọi là Vạn Hỉ tướng quân này một chút, thấy toàn thân hắn dơ bẩn, trong lòng cũng biết trận chiến đó có vẻ rất khốc liệt.

- Hồi bẩm bệ hạ, ngoại thần vô năng, bị tiểu nhi Ngô Quốc làm hại, khiến năm mươi vạn huynh đệ chịu khổ tàn sát, ngoại thần có tội.

- Có tội hay là không có tội, trẫm tạm thời quản không được, thế nhưng cách nói này của ngươi rất có vấn đề đó.

Dương Mộc nở nụ cười, nói.

- Đại trượng phu chính trực ngay thẳng, thua một trận chiến thì lên chiến trường tìm về là được, vì sao phải dùng tiểu nhi để xưng hô đối thủ? Chẳng phải là đang tranh đua miệng lưỡi sao?

Vạn Hỉ cúi đầu, có chút không biết làm sao. Đây là xưng hô nhất quán của hắn đối với Ngô Quốc, không nghĩ tới bị Dương Mộc chú ý tới, nhất thời cảm giác vô cùng xấu hổ.

- Bệ hạ giáo huấn rất đúng, ngoại thần thật có chút mạo phạm. Vạn mỗ ở đây lập lời thề, lần này nếu có thể còn sống, nhất định phải tự mình mang binh đi tới Ngô Quốc, vì huynh đệ đã chết báo thù rửa hận, đòi lại công đạo.

Dương Mộc cười nhạt, nói.

- Không cần, đã không liên quan đến ngươi.

- Vì sao? Chẳng lẽ bệ hạ bắt ngoại thần phải nhịn như vậy sao?

Vạn Hỉ kinh hãi. Nếu như hỏi bây giờ ở trong lòng hắn còn có chuyện gì quan trọng hơn đại nghiệp phạt Tấn, vậy hẳn là chuyện tấn công Ngô Quốc.

Đời này nếu như không thể tự mình mang binh báo đại thù, như vậy chuyện này sẽ như một cây gai, mãi mãi cắm ở trong lòng hắn, trở thành một khúc mắc vĩnh viễn.

Hiện tại bỗng nhiên bị người nói, không cho hắn đi tấn công Ngô Quốc, làm sao hắn có thể tiếp thu được?

- Ngươi cả nghĩ quá rồi.

Dương Mộc thấy dáng vẻ này của hắn, có chút tức giận nói.

- Bệ hạ, ngoại thần rất nghi hoặc, kính xin công khai.

- Ngươi thật không biết những ngày qua đã xảy ra chuyện gì?

Dương Mộc cũng hơi kinh ngạc.

Trong đôi mắt Vạn Hỉ hiện lên một tia mê man.

Khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều mang theo quân đội của mình giãy giụa giữa lằn ranh sinh tử, tinh thần kéo căng, ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Mà bản thân đang ở trong tầng tầng lớp lớp bao vây của quân địch, ngay cả thành trì cũng không dám đi vào, làm sao còn có năng lực thu đến tin tức của bên ngoài?

Ngay cả đại sự như chuyện Thương Quốc tuyên bố thu nhận giúp đỡ, cũng đều là lúc quân Tấn đại bại mới biết được.

Lần này giáp công quân Tấn, là bởi vì năng lực thẩm thấu mạnh mẽ của Thương Quốc, phái người thông báo cho hắn biết. Nếu không, chỉ sợ bây giờ hắn đang còn ở bên trong Tấn Quốc, chơi trốn tìm với quân địch, có thể sau đó chính là tuyệt lộ sơn cùng thủy tận.

Lẽ nào, trong khoảng thời gian này có đại sự xảy ra?

Lúc này Dương Mộc cũng có chút không thể nói gì. Xem ra tên này bị vây ở Tấn Quốc một tháng, quả thực là hoàn toàn tách biệt với thế gian, đúng là cái gì cũng không biết.

Lúc này, hắn nháy mắt với Tư Mã Hoành một cái.

Người sau hiểu ý, tóm tắt đơn giản những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Vạn Hỉ nghe một lần.

- Cái gì? Ngô Quốc đã bị đá ra liên quân? Tam quốc đồng thời phạt Ngô?

Vạn Hỉ kêu thành tiếng, trợn to hai mắt, quả thực không thể tin được.

Vốn là, sức mạnh của liên quân phạt Tấn có vẻ không quá đủ, ở mặt binh lực hầu như ngang hàng với quân Tấn, vào lúc này thứ quý giá nhất đó là minh hữu.

Không nghĩ tới, Ngô Quốc lại bị đá ra khỏi liên quân phạt Tấn.

Nếu như cái chiếu thư này là do Sở Quốc phát xuống, hoặc đó là thái độ của một trong hai quốc gia còn lại, vậy thì cũng không quan trọng.

Nhưng mà, bây giờ thiên tử đều thừa nhận rồi!

Ngô Quốc bị đá ra khỏi liên minh phạt Tấn, đã là chuyện chắc chắn.

Không chỉ có như vậy, liền ngay cả Sở Quốc cũng phái ra năm mươi vạn đại quân tiến công Ngô Quốc.

Thời gian một tháng, tình hình đã phát triển đến một bước này rồi sao?

Vạn Hỉ hầu như không thể tin được, chẳng trách Hoàng Đế Thương Quốc nói đã không phải là chuyện của hắn nữa, hóa ra là nguyên nhân như thế.

Còn không phải hay sao, trước mắt Ngô Quốc đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ngay cả Tấn Quốc đều không giúp nó, phỏng chừng hiện tại đã bận bịu đến sứt đầu mẻ trán. Nếu như mấy quốc gia lại tăng thêm một chút sức, vong quốc chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Trong lúc nhất thời, tư vị trong lòng Vạn Hỉ thật sự không nói rõ được, cũng không tả rõ được.

Vừa có sự vui vẻ vì báo được thù, lại có một loại thất lạc khi không thể tự mình báo thù.

- Vạn tướng quân, thắng bại là chuyện thường binh gia, ngươi thân là Đại Tướng quân thì càng không thể chìm đắm trong cừu hận của quá khứ. Chuyện bên phía Ngô Quốc ngươi tạm thời không cần nghĩ, trước tiên vẫn nên quan tâm đến đại quân dưới trướng của mình đi, ngẫm lại tiếp theo đó nên làm gì.

Vạn Hỉ chấn động tinh thần, cung kính cúi đầu, nói.

- Ngoại thần tạ bệ hạ chỉ điểm, việc khẩn yếu nhất bây giờ là phạt Tấn, ngoại thần vẫn có thể phân rõ được.

Ngoài miệng Vạn Hỉ nói như vậy, trong lòng cũng là nghĩ như vậy.

Trên thực tế, sau khi rõ ràng tất cả, Vạn Hỉ cũng đã vô cùng cảm kích với Thương Quốc.

Nếu như việc thu nhận giúp đỡ ba mươi vạn đại quân này của hắn chỉ là lợi ích hợp tác giữa hai nước, theo như nhu cầu mỗi bên. Như vậy thì thái độ của Thương Quốc đối với Ngô Quốc trong lúc mấu chốt, là thái độ tư nhân, đủ để cho hắn lòng sinh cảm kích.

Điểm này, cũng làm cho Sở Quốc chịu ơn.

- Được, những chuyện còn lại cũng không cần nói nhiều, thảo luận một chút chuyện kế tiếp đi.

Dương Mộc ngồi lên ghế, tiếp nhận trà thơm Diệu Hi vừa pha, nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó đưa chén trà cho Diệu Hi.

Vạn Hỉ chỉ cảm thấy trong lòng run lên.

Trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn tuyệt thế giai nhân bên người Hoàng Đế Thương Quốc, sau đó hắn cũng không dám nhìn nữa.

Hắn rất rõ ràng, đây là nữ nhân của Hoàng Đế, dù cho có đẹp và có khí chất hơn nữa, hắn cũng không thể nhìn.

Không thấy Tư Mã Hoành người ta vẫn luôn cúi đầu, từ đầu tới cuối cũng không dám đưa mắt đặt ở trên người nữ nhân kia?

- Bệ hạ, lần đại chiến này quân ta đã đại thắng, ngoại thần cả gan đều nghị, hay là nên chuẩn bị sớm, chờ đầu xuân sẽ lập tức đánh hạ Vương kỳ.

Vạn Hỉ nói ra cái nhìn của chính mình. Lúc trước hắn cũng đã đề cập tới chuyện này, nhưng Tư Mã Hoành không nói gì mà dẫn hắn đi tới bên trong đại doanh, vì thế hắn cũng cho rằng ý Tư Mã Hoành là để hắn tự đi nói với vị Hoàng Đế Thương Quốc trước mắt.

- Đầu xuân sao?

Cho rằng Dương Mộc không chịu, trong lòng Vạn Hỉ có chút lo lắng, khuyên nhủ.

- Bệ hạ, không thể chậm chạp nữa. Tấn Quốc chính là đại quốc, tuy rằng lần này tổn hại tám mươi vạn đại quân, thế nhưng cũng không tổn thương tới căn cơ, nếu lại chiêu mộ thêm trăm vạn đại quân, thế thì liên quân chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Được rồi...

Dương Mộc hầu như có thể khẳng định, vị Đại Tướng Sở Quốc này cái gì cũng không biết, Tư Mã Hoành cũng không nói kế hoạch của phe mình cho hắn nghe.

- Tướng quân chớ vội, trẫm nói không tiến công lúc nào chứ? Chỉ là trẫm cảm thấy, đợi đến đầu xuân mới tấn công, lúc đó mới thật sự là đã muộn.

Dương Mộc nói.

- Chuyện này... Ý của bệ hạ là...

- Nói thật cho tướng quân nhé.! Thật sự thì bây giờ Thương Quốc ta tiến công ba tuyến, không chỉ có quân đoàn Bạch Hổ xuất kích, quân đoàn Huyền Vũ và quân đoàn Kỳ Lân ở cảnh nội nước ta cũng đang tiến lên phía bắc. Ngay cả ba mươi vạn đại quân đoàn Quy Nghĩa cũng chủ động xuất kích, tìm kiếm cách hợp lực với Khang Quốc.

- Cái gì!

Vạn Hỉ trợn to hai mắt, khó mà tin nổi tiến về phía trước một bước, kích động đến mức run rẩy.

- Tướng quân dừng lại.

Hai thân vệ bước lên trước một bước, giơ đao chắn ngang trước người Vạn Hỉ, lộ ra vẻ cảnh giác, không để cho hắn tiến gần về phía trước.


Bạn cần đăng nhập để bình luận