Bất Hủ Đế Hoàng
Chương 508: Huỷ Diệt Trọng Kỵ Binh
=== oOo ===
- Chuyện này... Sao có thể như vậy được!
Mạnh Hỏa kinh ngạc la lên thất thanh, cơ thể run lên, thiếu chút nữa đã ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Mà cùng lúc đó, Hàn Đồng ở trong đội hình của quân đoàn Chu Tước phía xa luôn chú ý tới tình hình cuộc chiến lại tươi cười, thậm chí lúc nhìn về phía đại quân Vân Quốc, trong lòng cũng vô cùng khinh bỉ.
Ban đầu, làm chủ soái một quân, hắn phải tránh tâm tư cao ngạo khinh thường địch, bản thân hắn cũng hiểu được điểm này.
Nhưng bây giờ hắn thật sự không nhịn được nữa.
Đây là niềm vui sau khi dùng mưu kế chiến thắng một đối thủ mạnh.
Đồng thời, đối tượng này còn là mấy chục vạn đại quân Vân Quốc.
Tuy Hàn Đồng cũng không biết đối phương tổng cộng có bao nhiêu binh lực, nhưng cẩn thận quan sát qua kính viễn vọng, lại dựa vào kinh nghiệm nhiều năm hắn có thể suy đoán được, khoảng ba mươi vạn.
Lại thêm những trọng kỵ binh kia, tuyệt đối phải lên tới ba mươi mấy vạn.
- Đây là muốn một lần hành động đánh tan quân ta, sau đó không ngừng đuổi tận giết tuyệt sao?
Hàn Đồng suy đoán, sở dĩ ở dưới tình huống có năm vạn trọng kỵ binh mà Mạnh Hỏa vẫn tập kết nhiều binh lực như vậy, chính là nghĩ rằng năm vạn trọng kỵ binh có thể một lần hành động đánh tan quân đoàn Chu Tước, sau đó vừa lúc có thể truy sát số quân Chu Tước còn lại.
Không thể không nói, đây là một suy nghĩ vô cùng tốt.
Kể từ đó, không chỉ giải vây cho Vân Quốc, còn có thể dọn sạch đường, thậm chí cũng có thể thừa cơ nhét vùng đất Sở Quốc cũ vào trong túi.
- Quá tham lam rồi, cũng chính vì sự tham lam này sẽ chôn vùi tất cả Vân Quốc.
Hàn Đồng xúc động nói một câu, sau đó tiếp tục nhìn lên chiến trường.
Vào lúc này, tình hình chiến đấu trên chiến trường phía trước đã hiện rõ tình trạng nghiêng về một phía.
Ở dưới tình huống không hề đề phòng, trọng kỵ binh Vân Quốc chỉ biết xung phong về phía trước, không thể tránh khỏi sẽ gặp phải tổn thương nặng nề. Trọng kỵ binh bị Mạnh Hỏa và cao tầng Vân Quốc đặt tất cả hy vọng giống như gió thổi qua đồng lúa, ngã xuống đất hết đợt này tới lớp khác, rất nhiều ngựa chiến phát ra tiếng hí thê lương, hất văng kỵ binh nặng nề trên lưng ra ngoài.
Thứ còn lại chỉ là những chiếc móng ngựa!
Rất nhanh, trọng bộ binh ra sân.
Mỗi trọng bộ binh giống như giáp sĩ sắt thép ra sân khiến cho người ta chấn động.
Những bước chân chỉnh tề đồng nhất, trường thương phát ra ánh sáng sắc bén trong suốt, không nhìn thấy rõ người trong áo giáp có vẻ mặt gì, nhìn qua giống như từng con rối vậy.
Cực kỳ chấn động!
Rất nhiều trọng kỵ binh mất đi tính mạng trong sự tuyệt vọng, chết không nhắm mắt.
Rất nhiều ngựa chiến hoàn toàn bị tàn phế, rên rỉ, hí vang, máu thịt mơ hồ.
Có thể nhìn thấy, hễ là binh lính mới ngã xuống đất sẽ không có một người nào có thể đứng lên, áo giáp cồng kềnh trao cho bọn họ lực công kích và lực phòng ngự mạnh mẽ, đồng thời cũng khiến cho bọn họ mất đi sự linh hoạt nên có, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có cách nào đứng lên được.
Tình thế bất lợi của trọng kỵ binh, cuối cùng đã hoàn toàn bộc lộ ra!
Chỗ thiếu hụt trí mạng!
Trọng kỵ binh từ khi sinh ra đến bây giờ tổng cộng cũng chỉ hơn một năm, các nước đều chỉ bị uy lực mạnh mẽ hấp dẫn, lại không để mắt đến khuyết điểm của nó.
Hoặc là nói, trong một năm trước, còn chưa có một cuộc chiến tranh nào để lộ ra khuyết điểm trí mạng này.
Xét đến cùng là do thực chiến quá ít.
Cho đến tận bây giờ, cũng chỉ có Vân Quốc dựa vào trọng kỵ binh hai lần đánh bại đại quân Sở Quốc, mỗi lần đều vô cùng thuận lợi, thắng lớn ra về.
Cho dù là tướng lĩnh cao cấp trong quân đoàn trọng kỵ binh cũng cho rằng, nếu như bỏ đi khuyết điểm cồng kềnh nhỏ nhặt này của trọng kỵ binh, thì gần như có thể xem là hoàn mỹ.
Nhưng vừa vặn, cái bị bọn họ cho rằng là khuyết điểm nhỏ nhặt lại là tử huyệt của trọng kỵ binh.
Một tử huyệt chỉ cần nghiệm chứng một chút là có thể phát hiện.
Đáng tiếc, trước kia trọng kỵ binh quá thuận lợi, cho dù trước đó chỉ bị một lần thua nhỏ, bây giờ cũng sẽ không gặp phải tổn thất thảm khốc như vậy.
Ầm ầm ầm...
Đội trọng kỵ binh phía sau không rõ nguyên nhân, căn bản không có cách nào dừng thế xung phong này lại, vô số trọng kỵ binh Vân Quốc hoảng sợ trợn tròn mắt, nhưng không có cách gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngựa chiến dưới thân mình thẳng tiến, bị ngựa chiến xung quanh, thậm chí là thi thể trên mặt đất làm cho trượt chân, tiếp theo hất mình bay ra ngoài.
Điều này giống như một vòng luân hồi, kỵ binh và ngựa chiến bị hất ra lại thành một tấm lá chắn, khiến ngựa chiến phía sau trượt chân...
Không ngừng...
Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù có khủng hoảng cũng chỉ có thể tre già măng mọc xông lên tìm đường chết.
Đáng thương là những trọng kỵ binh bị ngựa chiến phía dưới hất bay ra ngoài, bọn họ thậm chí còn không ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã bị ngựa chiến sát phía sau giẫm mạnh lên, miệng phun ra máu tươi.
- Dừng xung phong! Nhanh, tất cả đều dừng lại!
Các tướng lĩnh trọng kỵ binh ý thức được tình hình không ổn, cố kêu to tới lạc cả giọng.
Chỉ tiếc rằng tiếng la hét của bọn họ căn bản thua xa tiếng rầm rầm của vạn ngựa lao nhanh, cho dù bọn họ gân cổ hét to, nhưng đội ngũ phía sau vẫn có vô số trọng kỵ binh không rõ ý của bọn họ vẫn xông về phía trước.
Từng đội từng hàng như tre già măng mọc.
Cảnh tượng cực kỳ thảm thiết, giống như luyện ngục nhân gian.
Mỗi người nhìn thấy đều không khỏi run rẩy.
Đây là bởi vì trong lòng khủng hoảng.
Dần dần, trọng kỵ binh phía sau đã có thể mơ hồ cảm giác phía trước không thích hợp, có vài tướng lĩnh bắt đầu ra lệnh cho thuộc hạ dừng lại.
Nhưng cứ như vậy lại càng thêm hỗn loạn.
Kẻ dừng thì dừng, kẻ giảm tốc độ thì giảm tốc độ, kẻ xung phong vẫn xung phong, trước mặt còn có bộ phận nhỏ trọng kỵ binh quay đầu.
Dần dần, phần lớn trọng kỵ binh đều không rõ phương hướng nữa, mờ mịt, không biết làm sao.
Phía sau, những tướng lĩnh vẫn chú ý mật thiết tới tình hình chiến trường, vốn mang theo tâm tình kích động xem lát nữa quân đoàn Chu Tước bị nghiền ép thế nào, đã hoàn toàn ngỡ ngàng.
Bọn họ trơ mắt nhìn mỗi tướng sĩ bên phía mình chết dần từng đội, trái tim của những tướng lĩnh này dần dần chìm xuống đáy cốc.
So với hai mươi vạn quân Chu Tước, đội hình ba mươi vạn đại quân Vân Quốc căn bản không có ưu thế gì. Hoặc là nói, trên mặt trang bị và tư chất binh lính, đại quân Vân Quốc vẫn còn có khuyết điểm cực lớn.
Trong chiến tranh, mặc dù số lượng người quan trọng, nhưng cũng không quyết định thắng thua.
Nếu không hai bên trực tiếp thể hiện đội hình của mình, bên nào ít người thì trực tiếp đầu hàng là được rồi.
Trong cuộc đại chiến giữa hai quân, sự sắp đặt và cách chiến đấu vô cùng quan trọng, cho dù kẻ địch nhiều hơn gấp vài lần cũng có thể vận dụng cách đánh thỏa đáng thích hợp, để giành được thắng lợi.
Lúc này Mạnh Hỏa giống như phát điên, vừa vô cùng đau đớn hô to lui lại, vừa chỉ có thể trơ mắt nhìn từng đội trọng kỵ binh dưới quyền đi chịu chết.
Lúc này, hắn thậm chí không nghĩ tới quân địch rốt cuộc vận dụng thủ đoạn gì, làm cho năm vạn trọng kỵ binh dưới trướng của hắn chật vật như vậy, gặp phải công kích mang tính hủy diệt như vậy.
Qua một nén hương, lúc này thảm kịch của trọng kỵ binh mới dần dần dừng lại. Sau khi cả đội trọng kỵ binh dừng hẳn, vẫn còn lưu lại một số ít kỵ binh.
Tối đa chỉ có hơn một vạn!
Năm vạn trọng kỵ binh chỉ còn lại có một vạn kỵ binh, đây là một loại thất bại thảm hại thế nào!
Mà trên chiến trường, từ khu vực quân Chu Tước bắt đầu bày cạm bẫy vẫn kéo dài đến một dặm phía sau, khắp nơi đều là thi thể của trọng kỵ binh và ngựa, tựa như kéo đến một đám thi thể phơi nắng trên mặt đất vậy.
Núi thây biển máu!
Trên thực tế, vạn tên trọng kỵ binh phía sau sở dĩ may mắn còn sống sót chẳng qua là bởi vì phía trước chết quá nhiều người, âm thanh quá lớn, lại thêm thi thể khắp nơi giảm xóc, bọn họ mới có thể sống sót.
Mà các trọng kỵ binh may mắn còn sống sót, mỗi người đều có vẻ mặt mờ mịt.
Lúc này, bọn họ căn bản không tin tưởng, một mảnh núi thây biển máu phía trước là trọng kỵ binh, những huynh đệ sớm chiều chung đụng, mỗi người nằm trên mặt đất, thi thể dựa sát thi thể, vô số người chỉ còn lại có hài cốt chân tay đứt lìa, rất nhiều thi thể đã sớm hoàn toàn thay đổi.
Loáng thoáng còn có thể nghe được từ trong núi thây biển máu phía trước vọng tới một vài tiếng rên rỉ yếu ớt.
Nhìn kỹ lại, không biết từ lúc nào chiến xa liên nỏ của Thương Quốc đã chậm rãi di chuyển tới. Lại phối hợp với hai vạn khinh kỵ binh của quân đoàn Chu Tước, đã bao vây hai mươi vạn đại quân tham dự hỗn chiến.
Có thể nhìn thấy, bộ phận trung quân của quân đoàn Chu Tước đã sớm rút ra khỏi trạng thái hỗn chiến, từng hàng tấm lá chắn và trường thương giống như một bức tường cao đầy gai sắt, những trọng bộ binh mặc áo giáp trên người đều có vẻ mặt nghiêm lạnh, tựa như bầy sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi vậy.
Trên những chiến xa liên nỏ không biết đã ném ra cho nhau từng sợi dây thừng chắn chân ngựa, còn có từng lưỡi dao...
Chúng ta... đều bị bao vây sao?
Tất cả tướng sĩ quân Vân, bất luận là bộ binh bình thường hay hơn vạn trọng kỵ binh may mắn còn sống sót đều toát mồ hôi lạnh, trong lòng buốt giá, hai chân như nhũn ra, không biết đối đầu thế nào.
Bởi vì rất rõ ràng, bây giờ quân đoàn Chu Tước là dùng khỏe ứng mệt, còn lại hơn mười vạn tướng sĩ Vân Quốc đều là cá thịt nằm trên thớt gỗ, căn bản đánh không nổi người ta.
Ban đầu, gần hai mươi vạn bộ binh Vân Quốc sẽ không để lại đường lui cho mình, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ thất bại, cho nên chỉ cắm đầu xông về phía quân đoàn Chu Tước, tạo thuận lợi cho trọng kỵ binh phía sau xung phong.
Bây giờ, trọng kỵ binh vừa tan tác, cho dù đường lui của những bộ binh cũng bị phá hỏng.
Tào Vô Thương nuốt nước miếng, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa.
Hắn ý thức được, mình đã bị bao vây hoàn toàn.
Hai vạn khinh kỵ binh của quân đoàn Chu Tước cùng lúc chặn lại đường lui của bọn họ, đồng thời cũng ngăn chặn viện quân.
Bọn họ đã bị vây chết ở nơi nhỏ hẹp này.
Thậm chí không cần binh lính quân đoàn Chu Tước xung phong, chỉ cần một đợt mưa tên rơi xuống là có thể lấy đi tính mạng của vạn binh sĩ.
Lúc này Tào Vô Thương rốt cuộc cũng hiểu rõ, mấy ngày gần đây trong lòng mơ hồ cảm thấy không thích hợp rốt cuộc là đến từ đâu.
Một mặt, quân đoàn Chu Tước đã sớm biết sự tồn tại của trọng kỵ binh Vân Quốc, cũng hiểu rõ kế hoạch của đại quân Vân Quốc.
Mặt khác, Thương Quốc là người sáng lập trọng kỵ binh, đã sớm hiểu rõ cách kiềm chế trọng kỵ binh, cố ý bán trọng khí như vậy cho các quốc gia để vơ vét của cải, đồng thời mượn cơ hội bày mưu hãm hại.
Hắn cuối cùng cũng đã hiểu rõ, lấy tài lực và vật lực của Thương Quốc, phân phối cho mỗi quân đoàn mấy vạn trọng kỵ binh là hoàn toàn không thành vấn đề, vì sao quân đoàn Chu Tước và quân đoàn Thanh Long lại chưa từng được phân phối.
Cũng không phải bọn họ sơ suất, mà ngay từ đầu đã biết được, binh chủng này là một điểm yếu, rất nguy hiểm, nhất định là một binh chủng được Thương Quốc tự tay sáng tạo, lại tự tay hủy diệt!
Bầu không khí trên chiến trường trở nên có chút kỳ lạ.
Mỗi tướng sĩ Vân Quốc bị bao vây đều khủng hoảng, lộ ra trạng thái phòng ngự, không người nào dám nói gì. Bởi vì bọn họ khẩn trương cực điểm, không biết quân Chu Tước sẽ hạ lệnh công kích vào lúc nào.
Mà bên phía quân Chu Tước, tướng sĩ bốn phương tám hướng bất luận là binh chủng nào đều nín thở chờ đợi, tuân thủ nghiêm ngặt quân quy và quân lệnh.
Ở trong đội hình trung quân của quân đoàn Chu Tước, Hàn Đồng thở dài một hơi.
Nghĩ tới trước đây, khi trọng kỵ binh ban đầu dương oai, hắn đã đề nghị với Hoàng đế Bệ hạ, muốn thành lập trọng kỵ binh trong quân đội, không ngờ sổ con kia lại giống như đá chìm đáy biển, vẫn không có tin tức.
Sau đó, hắn lại viết vài sổ con đưa lên, vẫn không có tin tức gì.
Có lẽ là Hoàng đế Bệ hạ phiền, cuối cùng viết mấy chữ trên sổ con... Đã xem, vô bổ.
Sau đó, cho dù hắn nghi ngờ nhưng không nhắc tới chuyện này nữa.
Sau đó, khi triều đình quyết định phải nhúng tay vào chuyện của Sở Quốc, những tướng soái quan trọng bọn họ đều bị triệu tập về Hoàng Thành, Hoàng đế Dương Mộc tự mình đi cùng bọn họ, quan sát diễn tập.
Nội dung chính là làm thế nào kiềm chế trọng kỵ binh.
Trong lần diễn tập kia, có thể nói là làm cho tất cả tướng soái đều chấn động đến cực điểm. Lần đầu tiên bọn họ hiểu rõ, hóa ra kiềm chế trọng kỵ binh chỉ đơn giản như vậy, khắp nơi đều là sơ hở.
Trong lần diễn tập này, ít nhất thể hiện ra hơn mười cách kiềm chế trọng kỵ binh, lần này quân đoàn Chu Tước sử dụng chính là ba loại đơn giản nhất trong đó.
Hôm nay, dễ dàng tính kế năm vạn trọng kỵ binh Vân Quốc, lại dễ như trở bàn tay bao vây đại quân Vân Quốc.
Thương Quốc sáng tạo trọng kỵ binh, nhưng cũng tự tay chôn vùi trọng kỵ binh.
Điều này đối với hắn, người đã từng đặc biệt tôn sùng trọng kỵ binh, còn rất nóng lòng muốn thành lập một đội ngũ trọng kỵ binh trong quân đội, thì càng có cảm giác khó nói.
Điều này tương đương với đích thân hắn đẩy ngã thần thoại trong quá khứ từ trên đỉnh cao rơi xuống vách núi, thoáng cái giẫm nát tín ngưỡng của tất cả quân đoàn trong thiên hạ vào trong đất bùn.
Có mất mát, cũng có kích động.
- Ài, không nghĩ tới những điều này nữa.
Hàn Đồng tự nhủ lắc đầu, sau đó hạ lệnh:
- Phản kích, hạ lệnh đội chiến giới bắt đầu tấn công, một khắc sau thì dừng, sau đó nổi trống thổi kèn lệnh, toàn quân phát động tổng tiến công!
- Vâng!
- Đúng rồi, mặc dù quân ta chiếm ưu thế nhưng số lượng quân địch vô cùng lớn, không thích hợp để cứng rắn tấn công, tính mạng tướng sĩ quân Chu Tước chúng ta còn quý giá hơn bọn họ nhiều. Nhớ phương pháp bao vây ba mặt, bỏ trống một mặt, mở một lỗ thủng ở phía đông nam, từ từ đuổi theo tiêu diệt.
- Vâng!
Soái lệnh truyền xuống, các quân các tướng lập tức nhận lệnh, hạ lệnh tổng tiến công.
Vèo...
Vèo vèo...
Vèo vèo vèo...
Mưa tên không ngừng rơi xuống, tảng đá lửa rơi xuống như lưu tinh, từng tiếng xé gió vang lên.
Giống như đã suy đoán, sau khi bao vây ba mặt bỏ trống một mặt, đám tàn binh bại tướng Vân Quốc điên cuồng lao về phía lỗ thủng này, sau đó đột phá vòng vây, rồi từ từ bị tướng sĩ quân Chu Tước phía sau đuổi theo, chậm rãi tàn sát.
Đây là một lần đánh cờ.
Nếu như vào lúc này những binh tướng muốn cầu xin đầu hàng, quân Chu Tước cũng sẽ không đồng ý.
Dù sao, hủy diệt năm vạn trọng kỵ binh này giống như một cơn ác mộng, cho dù những người này đầu hàng, xuất phát từ sự tán đồng thân phận, trong lòng của bọn họ cũng sẽ có một sự ám ảnh, không có cách nào thật sự thần phục quân đoàn Chu Tước.
Nhưng quân đoàn Chu Tước vẫn phải tiếp tục tấn công về phía trước.
Tiếp nhận đám tù binh này là một mối họa.
Cho nên nhất định phải hoàn toàn đánh cho tàn phế, không còn lòng phản kháng, không có bất kỳ uy hiếp gì đối với quân đoàn Chu Tước, như vậy mới có thể tiếp nhận, sau đó đưa đi cải tạo, cuối cùng biến thành bình dân.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận