Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 94: Còn Cần Ổn Định

Chương 94: Còn Cần Ổn Định

=== oOo ===Đột phá bình cảnh? Tự nghĩ ra lưu phái?

Điều này sao có thể!

Suy đoán này khiến cho Diệu Hi chợt cảm thấy bất khả tư nghị.

Cho tới nay, cảnh giới tu vi của hai người vẫn duy trì ở cùng một trình độ, thực lực không phân cao thấp. Cũng chính bởi vì có một đối thủ giả tưởng như vậy, Diệu Hi vẫn luôn âm thầm phân cao thấp, khắp mọi mặt đều muốn ngăn chặn Hoàng Hậu, loại tư tưởng này đã sớm cắm rễ ở trong xương.

Thế nhưng ngày hôm nay bỗng nhiên phát hiện, ở lĩnh vực võ học quan trọng nhất chính mình lại bị bỏ rơi.

Nhưng đó là một cái bình cảnh lớn, có thể dễ dàng đột phá sao? Võ học được chia làm nội tức, thuế phàm, tiên thiên, muốn đột phá mỗi một cảnh giới đều không dễ, đặc biệt là từ thuế phàm đến tiên thiên, nếu không có đại nghị lực và đại thiên phú thì không thể đột phá. Đừng nói là ba năm rưỡi, dù là ba mươi năm thì việc bị vây ở bình cảnh đều rất bình thường.

Hơn nữa, nội công tâm pháp của Thánh Nữ Sơn chú trọng thanh tâm quả dục, Thánh nữ các đời đều là cả đời thủ thân như ngọc, rất ít người động phàm tâm. Đây cũng là vì làm người thừa kế tương lai của Thánh Nữ Sơn, để duy trì ưu thế võ học, một khi cùng nam nhân kết hợp, công lực khó có thể tịnh tiến, có khả năng cả đời sẽ bị vây ở thuế phàm cảnh.

Tình huống bây giờ, Hồ Mị tử đáng ghét này không chỉ có thất thân, còn đột phá bình cảnh, khiến nàng không thể tiếp thu.

- Ngươi... đột phá?

Chần chờ một chút, Diệu Hi thử hỏi.

- Không có.

Mặt Hoàng Hậu không chút thay đổi.

- Vậy ngươi khai sáng một lưu phái?

- Không có.

Diệu Hi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng có được một câu trả lời, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thoáng có chút mừng thầm.

Có điều, lập tức nàng liền không cao hứng nổi. Bởi vì nàng phát hiện hình như Hoàng Hậu không để ý chút nào đối với chuyện này, vẫn vô cùng cẩn thận chăm sóc người nam nhân trong lồng ngực kia, trong mắt tràn đầy nhu tình và đau lòng, phảng phất có thể buông xuống tất cả mọi chuyện xung quanh.

Diệu Hi rất không thích loại cảm giác bị xem nhẹ này, giống như đồ vật mà mình đặc biệt quan tâm ở trong mắt đối thủ lại quá bình thường.

Hồ Mị tử này!

Trong lòng Diệu Hi thầm nghĩ, mục tiêu suốt đời của Hồ Mị tử không phải là tăng lên cảnh giới tu vi, báo thù rửa hận sao? Tại sao giờ lại thờ ơ đối với tu vi như thế?

Lẽ nào, là vì người nam nhân này?

Trong lúc nhất thời, Diệu Hi tràn ngập tò mò, trong lòng dâng lên một cỗ ý muốn trả thù nồng đậm, hừ lạnh nói:

- Đừng quên, ngươi vì hắn trả giá nhiều như vậy, hắn cuối cùng cũng sẽ phụ lòng ngươi, vị trí Hoàng Hậu kia nhất định sẽ là của ta.

- Tùy tiện.

Hoàng Hậu liếc nàng một chút rồi nói:

- Nhưng mà… Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ so với ngươi, qua nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn cứ cuốn lấy không tha, khắp nơi đều đối phó ta. Đây là đạo lý gì?

- Chứng minh ta mạnh hơn ngươi.

Diệu Hi ngạo nghễ nhìn nàng một cái, tùy tiện nói:

- Sự thực cũng đúng là như vậy! Ví dụ như ngươi bây giờ đã tàn hoa bại liễu, mà ta vẫn là một thần nữ được vạn người ngưỡng mộ.

- Thú vị sao?

Hoàng Hậu sâu kín thở dài một hơi, nói:

- Sư phụ đã nói, cường giả không cần chứng minh, chỉ có người tự ti yếu đuối mới so đo với người khác, cho rằng thứ người khác có được mới là tốt nhất...

- Nói bậy!

Diệu Hi tức hổn hển, cả người run rẩy:

- Mọi người khắp thiên hạ đều đem chúng ta ra so sánh với nhau, là ta muốn so sánh với ngươi sao. Tốt lắm, ngươi không phải là quan tâm tiểu hoàng đế này sao, ta cho ngươi biết, ta nhất định sẽ cướp đến.

- Tùy ngươi vậy!

Hoàng Hậu thở dài một hơi, không tiếp tục để ý nàng nữa, mà là đánh Dương Mộc một cái, sẵng giọng nói:

- Được rồi, đừng giả bộ, đường đường là một Hoàng Đế, nằm ở đây giả bộ bất tỉnh là có ý gì.

Này...

Cái này xấu hổ...

Dương Mộc mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, sau đó xoa bóp nhẹ trên vai một cái, dáng vẻ như vừa mới tỉnh ngủ:

- Ồ, vết thương của ta tại sao lại không đau?

- Còn giả bộ.

Hoàng Hậu tức giận đập hắn một cái, sau đó nói:

- Rốt cuộc ngày hôm nay xảy ra chuyện gì?

Dương Mộc thở phào một hơi. Có một thê tử như vậy, còn cầu mong gì nữa...

Đang muốn mở mồm nói chuyện lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.

Thẩm An đầu đầy mồ hôi chạy vào tẩm cung, ở bên ngoài hô to.

Hẳn là tìm được đến đây rồi...

Dương Mộc đứng lên sửa sang lại quần áo, sau đó nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, lại nhìn Diệu Hi một chút, quái dị nói:

- Vị mỹ nữ này, cảm tạ ơn cứu mạng của nàng hôm nay… Thiện ý nhắc nhở nàng một chút, khí trời chuyển lạnh rồi, đi chân trần sẽ rất dễ bị cảm lạnh. Mà nàng xem Dục Linh Cung này xinh đẹp như vậy, nếu nàng giẫm phải mấy nhánh hoa hay gì đó thì không hay lắm đâu...

- Ngươi!

Diệu Hi buồn bực, bị sặc đến á khẩu không trả lời được. Nàng đương nhiên nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của Dương Mộc, phòng luyện công này hỗn độn cũng bởi vì một chưởng kia của nàng.

Dương Mộc liếc nàng một chút:

- Đây là trẫm đây có lòng tốt nhắc nhở nàng. Tính khí lớn như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy.

- Hừ, làm sao sẽ không ai thèm lấy, ngươi không phải là muốn phong ta làm Hoàng Hậu sao?

Diệu Hi đột nhiên nở nụ cười, liếm liếm môi đỏ, quyến rũ nháy mắt.

Muốn chết! Muốn chết!

Dương Mộc âm thầm nói thầm một tiếng yêu nữ, sau đó vội vã đi ra khỏi phòng luyện công, đi ra ngoài tẩm cung.

Thẩm An đang chờ ở bên ngoài ánh mắt sáng lên, thở phào nhẹ nhõm, quỳ xuống nói:

- Nô tài hộ giá bất lực, tội đáng muôn chết.

- Không sao.

Dương Mộc phất ống tay áo, hỏi:

- Mấy người khác thế nào rồi?

- Đều ổn, mấy người Nặc Phi nương nương điều khiển xe ngựa theo sau vào thành.

Thẩm An nói.

Dương Mộc gật gật đầu. Ngày hôm nay cũng coi như hữu kinh vô hiểm, vốn nên là một lần cải trang vi hành vui sướng, không nghĩ tới cuối cùng lại lấy loại phương thức cực kỳ bất ngờ này để kết thúc.

Lưu lại ở Dục Linh Cung một lúc, Dương Mộc trở lại Vạn Thọ Cung, đổi long bào miện phục, dặn dò Thẩm An truyền chỉ cho Hình bộ lấy danh nghĩa trông coi mấy chục xác chết ở ngoài thành, trong bóng tối tra rõ chân tướng phía sau.

Đương nhiên, hắn cũng đặc biệt dặn dò nhất định phải giấu giếm sự tình cải trang vi hành lần này, bởi nó có can hệ quá lớn, tuyệt đối không thể cho ai biết.

Dù sao lai lịch của mấy chục tên thích khách bịt mặt kia tuyệt đối không nhỏ, vừa nhìn là biết đây là quân sĩ được huấn luyện chính quy, cưỡi ngựa cũng là ngựa tốt. Nguồn sức mạnh này nếu như không bị tiêu diệt, tuyệt đối sẽ là một mầm họa không nhỏ.

Sau gần nửa canh giờ, Nặc Phi và Cơ Linh Nhi cũng trở về đến trong cung. Bởi vì lo lắng cho an nguy của Hoàng Đế, các nàng sắp xếp đôi mẹ con kia tại một dịch quán ở ngoài thành, chính mình trở về trước.

Chẳng qua trên đường đi cũng xuất hiện một khúc nhạc dạo ngắn, hai người trời sinh lệ chất, dù cho có ăn mặc quần áo vải thô bình thường cũng không thể che giấu được dung nhan thanh lệ, do đó bị mấy tên công tử đi ngang qua ngộ nhận là nữ tử bình dân, muốn trắng trợn cướp đoạt về phủ. Cũng may Cơ Linh Nhi có võ công, sau khi ngăn cản một trận liền dùng lệnh bài điều động quan binh tuần tra trong Hoàng Thành, lúc này mới thuận lợi trở về cung.

- Cái gì, ngươi đưa ra lệnh bài?

Dương Mộc sau khi nghe xong, kinh ngạc hỏi.

Cơ Linh Nhi gật gật đầu, hơi nghi hoặc một chút.

Dương Mộc trầm ngâm. Cơ Linh Nhi đưa ra chính là kim lệnh tượng trưng cho thân phận Hoàng Đế, sau này nhất định sẽ bị người ta biết. Nếu như chuyện này bị người có tâm chú ý, như vậy rất có thể sẽ lần theo manh mối này truy ra?

Như vậy, chuyện cải trang vi hành sẽ không che giấu nổi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận