Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 340: Công Nghiệp Ô Nhiễm

Chương 340: Công Nghiệp Ô Nhiễm

=== oOo ===


Vua tôi trao đổi các vấn đề xoanh quanh việc nội chính.

Rất nhiều công việc đã được thảo luận trong gần hai canh giờ, bàn tới bàn lui đại khái cũng chỉ xoay quanh ba vấn đề trên.

Đáng vui mừng chính là, bầu không khí trong nước vẫn rất tốt, cho dù có rất nhiều người bụng ăn không đủ no, cũng không ai trách cứ chuyện triều đình khơi mào chiến tranh.

Điều này cũng khiến cho Dương Mộc có chút xúc động. Dân chúng phía dưới đều là những người dễ thỏa mãn, cũng là người có nhớ kỹ nhất. Bọn họ nhớ cuộc sống khốn khổ trước kia, chỉ cần họ không chết đói, chỉ cần còn có hy vọng, chỉ cần biết triều đình xuất chiến vì bảo vệ lợi ích dân chúng Thương Quốc, là có thể dùng hết sức lực để bao dung.

May mắn chính là, cuộc chiến phạt Tấn cuối cùng đã kết thúc.

Nếu không, Dương Mộc cũng không biết, nếu chiến sự kéo dài nửa năm, Thương Quốc sẽ loạn như thế nào.

Tiếp theo, để cho người dân nghỉ ngơi lấy sức, từ từ khôi phục quốc lực mới được.

- Bệ hạ, thần có một chuyện bẩm báo.

Phạm Hoành Tể từ ghế ngồi đứng lên, chống một cây quải trượng, run lẩy bẩy hành lễ nói.

- Lão Thừa tướng chớ có đa lễ, ngồi nói cũng được.

Dương Mộc sai tiểu thái giám đưa cái ghế đến bên cạnh Phạm Hoành Tể, cho người đỡ hắn ngồi xuống.

Năm nay đã bước sang năm thứ tám, hắn cũng làm Hoàng đế đến năm thứ bảy. Gia chủ Phạm gia này cũng đã ngồi ở vị trí Hữu Thừa tướng bảy năm nay, đã thành một ông lão lưng gù gầy yếu, bước đi được cũng là một vấn đề, phỏng chừng cũng không sống được bao nhiêu năm nữa.

- Lão thần, cám ơn bệ hạ.

Phạm Hoành Tể nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ngồi xuống ghế, sau đó nói:

- Bệ hạ! Một năm này, Thiên tử mặc dù vẫn sống trong thâm cung, nhưng không hề thành thật.

- Ồ? Lời này nghĩa là nào?

- Lúc bệ hạ đang sống trong hành cung ở thành Nhạc Nguyên, Thiên tử cũng coi như thành thật. Có điều, bắt đầu từ nửa năm trước, lá gan của hắn đã lớn hơn, yêu cầu ra khỏi cung du ngoạn, lại còn đi dạo ở bên ngoài nha môn, kết giao đại thần.

- Nói rõ hơn!

- Trước khi Bệ hạ rời cung, cũng chưa từng hạ chỉ cấm túc, cho nên cấm vệ trong cung không tiện ngăn cản, mỗi lần ra khỏi cung chỉ có thể theo ở phía sau, giám sát hành động. Ban đầu thì cũng không có gì đáng ngại, Thiên tử tựa hồ cảm thấy trong cung phiền muộn, đi ra ngoài một lúc thì trở lại. Nhưng mà, từ khi tin chiến thắng truyền về, vị Thiên tử này có vẻ đã ngồi không yên, không ngừng viếng thăm các đại quan của chúng ta.

Dương Mộc gật đầu, trong lòng nhất thời hiểu ra.

Đây là có cảm giác nguy cơ sao?

Hoặc là nói, vẫn còn ảo tưởng đối với Vương Kỳ!

Dương Mộc không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, tên này có chủ ý gì. Đơn giản chính là sợ sau cuộc chiến, Thiên tử như hắn hoàn toàn trở thành dân chúng bình thường, muốn lôi kéo quan hệ bên trong triều đình Thương Quốc, hy vọng có đại thần nói vài câu trước mặt Dương Mộc, đem một phần Vương Kỳ trả lại cho hắn.

Loại ý nghĩ này không có gì đáng trách, dẫu sao danh tiếng Thiên tử Đại Lễ mặc dù khó dùng, nhưng trên danh nghĩa vẫn là chí tôn, hoàng đế nào gặp đều phải lễ kính ba phần.

Vương triều Đại Lễ sụp đổ đã hai trăm năm, trong tiềm thức các đời Thiên tử đều có tâm tư được chăng hay chớ, an phận ở một góc, không suy nghĩ chuyện khôi phục sự thống trị năm xưa.

Thế hệ Thiên Tử Cơ Hách này, cũng ôm tâm tính như vậy, ngồi ở vị trí Thiên tử mười mấy năm.

Cũng không phải nói hắn trời sinh như vậy, mà là Vương triều Đại Lễ thật sự có thói quen khó sửa. Nếu muốn phục hưng, còn khó hơn so với quốc gia bước lên con đường bá chủ, đối mặt với thế cục càng thêm nghiêm trọng.

Hơn nữa, Vương triều Đại Lễ từ lúc mới thành lập, dựa vào chế độ phân phong, điều này đã trở thành căn cứ pháp lý, căn bản không thể lật đổ điều đó.

Vương triều Đại Lễ, đã là ánh chiều tà.

Tuyệt đối không thể nào có chuyện phục hưng được!

Điểm này, các nước trong thiên hạ đều biết, Thiên Tử Đại Lễ cũng hết sức rõ ràng.

Cho nên mới nói, Dương Mộc vừa nghe Cơ Hách kết giao đại thần, thì lập tức hiểu tâm tư của hắn.

Nhưng mà, cái ý nghĩ này nhất định sẽ thất bại mà thôi.

Thịt đến trong miệng, còn có thể ói ra sao?

Đừng nói Sở Quốc, ngay cả Dương Mộc cũng không bỏ được.

- Có quan viên phản ứng hắn sao?

Dương Mộc hỏi.

- Không có!

Phạm Hoành Tể lắc đầu một cái, nói:

- Hắn là một Thiên tử chán nản, bên người không có lấy một thân tín, ăn uống đều phải dựa vào Phủ Nội vụ chuẩn bị. Chuyện kiêng kỵ như này, các quan viên muốn tránh còn không kịp nữa... Lão thần lo lắng, vào lúc Hội minh ở Thương Thành lần thứ hai, người này lại gây ra chuyện gì đó bất ngờ...

Phạm Hoành Tể không nói thêm nữa, nhưng ý tứ trong đó đã rất rõ ràng. Lần này Hội minh phạt Tấn vốn tổ chức dưới danh nghĩa của Thiên tử, nếu ở Hội minh lần thứ hai hắn nói lời gì bất lợi cho Thương Quốc, khó tránh khỏi sẽ để cho các nước mượn cớ, khiến Thương Quốc rơi vào tình thế bị động.

Dương Mộc gật đầu một cái, nói:

- Đây quả thật là một vấn đề lớn, trẫm sẽ cẩn thận suy tính, tìm một phương pháp xử trí thích đáng... Hai vị ái khanh còn có chuyện gì bẩm tấu?

- Bệ hạ, thần muốn bẩm tấu chuyện liên quan tới Bộ Công thương.

Khổng Thượng Hiền đứng dậy, khom người nói.

- Bộ Công thương? Không phải vừa mới thảo luận qua sao? Đợi đến sau khi chiến sự kết thúc, thương đội các nước tự nhiên sẽ nhiều lên.

- Bệ hạ, chuyện thần muốn bẩm tấu cũng không phải chuyện này, mà là về một số công xưởng thuộc quyền của Bộ Công thương. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, xin bệ hạ xem xét.

- Nói nghe một chút.

- Thần cả gan, đề nghị di dời xưởng giấy và xưởng sắt thép.

- Vì sao phải dời?

- Bệ hạ minh giám! Hai năm qua, xưởng sắt thép vào xưởng giấy mặc dù giúp Đại Thương ta kiếm được rất nhiều bạc, cũng khiến cho quốc lực Đại Thương ta tăng nhiều. Nhưng mà bệ hạ có biết, mấy con sông nhỏ ngoài thành, bây giờ đã thành hình dáng gì? Mấy ngày trước thần có đi xem qua, mấy con sông nhỏ ngoài thành đục ngầu không chịu nổi, đã không nhìn thấy bóng dáng cá, sau khi dân chúng uống nước sông, rất nhiều người mắc phải quái bệnh, bây giờ đều phải dùng nước giếng để uống.

- Nghiêm trọng như vậy?

Vẻ mặt Dương Mộc lập tức trở nên nghiêm nghị.

Vấn đề môi trường!

Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ! Xem ra Khổng Thượng Hiền cũng chỉ vừa mới tình cờ phát hiện, vì sức khỏe dân chúng Thương Thành nên muốn di dời hai công xưởng này đi.

Nhưng mà, Dương Mộc thì khác.

Hắn biết rõ công nghiệp gây tác hại rất lớn đến môi trường, hôm nay chẳng qua chỉ là hai công xưởng mà thôi, sẽ thế nào nếu tương lai có trên hàng trăm công xưởng chứ?

Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Dù sao, chỉ cần công nghiệp nặng tồn tại, nhất định sẽ gây ô nhiễm môi trường, điều này là không thể nghi ngờ.

Đặc biệt là những loại như xưởng sắt thép này, hiện nay công nghiệp nặng của Thương Quốc còn đang ở vào giai đoạn cất bước, nhưng đã tạo ra tổn thương lớn như vậy với Thương Thành, tương lai nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn.

- Dời! Không chỉ dời đi, còn phải dời thật xa, tất cả nước thải không thể đổ vào sông nữa.

Dương Mộc kiên quyết nói.

Ách...

Đơn giản như vậy sao?

Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể đều ngẩn ra, phản ứng của Hoàng đế vượt quá dự liệu.

Đặc biệt là Khổng Thượng Hiền, vốn trong lòng vẫn còn đang thấp thỏm, chút chuyện nhỏ này cũng mang ra, sợ Hoàng đế Bệ hạ không thích. Nhưng không nghĩ tới, Hoàng đế Bệ hạ lại phản ứng lớn như vậy, thái độ còn rõ ràng hơn so với hắn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận