Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 314: Đích Thân Tới Tiền Tuyến

Chương 314: Đích Thân Tới Tiền Tuyến

=== oOo ===


Tháng 12, Thiên tử đang ở Thương Quốc tuyên bố chiếu cáo, khiển trách hành vi từ bỏ minh ước của Ngô Quốc, bố cáo loại bỏ Ngô Quốc ra khỏi liên minh phạt Tấn, trao cho Sở Quốc danh nghĩa thảo phạt.

Đồng thời, Thương Quốc cũng tuyên bố chiếu cáo, hưởng ứng sắc lệnh của thiên tử, sẽ tiếp nhận bốn mươi vạn đại quân Sở Quốc, đồng thời hứa hẹn, chỉ cần quốc gia nào tấn công Ngô Quốc, sau khi trận chiến này thắng lợi, sẽ trực tiếp trở thành Huyết Minh với Thương Quốc. Đến lúc đó, Thương Quốc không chỉ trợ giúp những quốc gia này các loại chiến giới, mà còn sẽ truyền thụ thuật kỵ binh.

Sau khi chiếu cáo này vừa ra, các nước liền sôi trào.

Ngô Quốc bị đá ra khỏi liên quân?

Không thể tin được nhất, chính là Ngô Quốc.

Sở dĩ quân thần Ngô Quốc chỉ thị quân đội dưới trướng lừa Sở Quốc một vố, chính là liệu định bây giờ đang ở thời điểm chiến loạn, Sở Quốc không có lực tranh tài với Ngô Quốc, các quốc gia còn lại thì bị vướng vào đại cục, cũng không thể làm gì được Ngô Quốc.

Không nghĩ tới, Thương Quốc là thế lực đề xướng liên minh, lại cũng là kẻ đầu tiên trở mặt với Ngô Quốc.

Tuy rằng, ở bề ngoài là thiên tử hiệu lệnh, thế nhưng các nước nào lại không biết, đây là ý của Hoàng Đế Thương Quốc?

Trong lúc nhất thời, phong vân biến hóa, tâm tư các nước dị động.

Ngô Quốc bắt đầu hoảng rồi. Có sắc lệnh của Thiên tử và sắc lệnh của Hoàng Đế Thương Quốc, hắn có thể cảm giác được mấy quốc gia quanh thân bắt đầu rục rịch.

Vốn chỉ có năm mươi vạn đại quân Sở Quốc, Ngô Quốc còn không đến mức quá kinh hoảng, chỉ coi như là một lần ngươi chinh ta phạt tầm thường mà thôi.

Thế nhưng hiện tại, Phạm Quốc phía nam và Bắc Nhã Quốc ở phía tây cũng phân biệt tuyên bố chiếu cáo, hưởng ứng sắc lệnh của Thiên tử.

Vốn hai quốc gia này bị Ngô Quốc chặn ở chính giữa, không có nơi nào giáp với Vương kỳ, vì vậy lần phạt Tấn này cũng không có tiện nghi lớn nào để chiếm, cho nên cũng không phái binh xuất kích. Nhưng mà, điều này cũng không đồng nghĩa với việc bọn họ không muốn trở nên mạnh mẽ hơn!

Bởi vì vị trí địa lý, bọn họ chỉ có thể bị Ngô Quốc chen ở một góc xa xôi. Hiện tại cơ hội tới rồi, chỉ cần đánh bại Ngô Quốc, chia cắt chiếm đoạt, không phải sẽ hoàn thành tâm nguyện nhiều năm, sau đó không hề bị cản tay nữa sao?

Thử một lần, dù sao cũng hơn một đời không bằng một đời, chậm rãi bị Ngô Quốc và Nguyễn Quốc chiếm đoạt.

Ngay lập tức, hai nước hưng binh thảo phạt, từng người phát binh ba mươi vạn, có thể nói là dốc hết quốc lực, đồng thời bắt đầu cuộc chiến phạt Ngô.

Chính là như vậy, cuộc chiến phạt tấn còn không đánh xong, một bên khác cũng đã bắt đầu phạt ngô.

...

Hoàng cung Tấn Quốc.

Liên quân nội chiến, quân Sở đại bại, Ngô Quốc tự lo không xong... Từng đầu tin tức tốt, để Hoàng Đế Tấn Quốc cười ha ha.

- Đúng là lũ ô hợp! Ngoại trừ Tấn Quốc ta lấy danh nghĩa bá chủ tiến hành hội minh thảo phạt, những liên quân còn lại chưa bao giờ làm nên chuyện gì cả? Hoa Ôn Kỳ không hổ là trụ cột của đại Tấn ta, chỉ vài ba lần là đã tiêu diệt được một phiền toái lớn!

Hoàng Đế Tấn Quốc cười to, tâm tình trở nên tốt đẹp hơn, sự buồn phiền vì hai lần thất bại trước đó cũng bị quét sạch.

Cầm lấy một trái lê trên bàn, cắn mạnh một cái, nói.

- Trẫm nghe nói, Sở Quốc còn sót lại bốn mươi vạn đại quân, đang chạy trốn bên trong Vương kỳ, muốn đến nương nhờ vào Thương Quốc đúng không?

- Hồi bẩm bệ hạ, Hoàng Đế Sở Quốc hướng về Thương Quốc thỉnh cầu thu nhận giúp đỡ, đây là việc không thể nghi ngờ. Chỉ là, chuyện này dính đến việc phối hợp giữa hai đại quân của Hoa tướng quân và Uông tướng quân, còn không biết sẽ xử lý như thế nào. Xin mời bệ hạ định đoạt!

Một tên tướng quân lên tiếng.

- Hừ! Còn phải định đoạt cái gì nữa? Giết! Buông tay mạnh mẽ giết! Ngày chiến thắng, bản vương tự mình khao quân!

Hoàng Đế Tấn Quốc hừ lạnh một tiếng. Đối với chuyện nên làm gì để chỉ huy quân trên tiền tuyến thì hắn không hiểu, thế nhưng sự kiêng kỵ và thù hận đối với Sở Quốc một điểm cũng không ít. Dù sao ba quốc gia Sở, Nguyễn và Thương là ba mũi nhọn trong cuộc chiến phạt Tấn lần này, chỉ cần có một phương tan vỡ, áp lực mà Tấn Quốc phải chịu sẽ giảm đi rất nhiều, các nước còn lại tất nhiên sẽ không đánh mà tan.

- Vâng!

Người sau lên tiếng đáp lại rồi lui ra ngoài.

...

Thời cuộc hỗn loạn, Dương Mộc cũng không quản được nhiều như vậy.

Thương Quốc không phải là quốc gia có gốc gác thâm hậu, những gì hứa hẹn trên chiếu thư kia đã là tất cả trong khả năng.

Hiện tại, điều hắn muốn suy nghĩ chính là làm sao để tiếp ứng bốn mươi vạn Quân Sở kia.

Từ trên bản đồ có thể thấy, bốn mươi vạn Quân Sở và quân đoàn Bạch Hổ cũng chỉ cách nhau một Triệt Quốc hẹp dài mà thôi.

Thế nhưng, bên trong Triệt Quốc bây giờ đang có một trăm tám mươi vạn quân Tấn.

Muốn tiếp ứng quân Sở, trước tiên phải đánh xuyên được cái lối đi này.

Sắp tới cuối năm, Dương Mộc cũng không chuẩn bị trở về, mà trực tiếp mang theo Thân Vệ Quân, đi đến trụ sở quân đoàn Bạch Hổ nơi tiền tuyến.

Hai ngày sau, loan giá giáng lâm.

Tư Mã Hoành đi ra mười dặm nghênh đón, ở chỗ cách xa đại doanh, rốt cục cũng nhìn thấy nghi trượng Hoàng Đế đang chạy như bay tới.

Đánh ngựa một roi, Tư Mã Hoành đứng ở bên cạnh con đường lớn ven rừng tiến lên nghênh đón.

- Ái khanh —

Dương Mộc gật gật đầu, hô một tiếng.

- Thần, Tư Mã Hoành tham kiến bệ hạ!

Đoàn xe nghi trượng lục tục dừng lại, Dương Mộc gọn gàng xuống xe, cười to bước nhanh lại đỡ Tư Mã Hoành đang khom người cúi chào, nói.

- Mấy tháng không gặp, ái khanh thật đúng là gầy, râu ria cũng rậm rạp hơn hẳn.

- Bệ hạ cười chê rồi.

Tư Mã Hoành nở nụ cười, nói.

- Gầy ốm không quan trọng, mấy i tráng hán ở đây đều không phải đối thủ của thần! Bệ hạ đi tàu xe mệt nhọc, chúng thần đã chuẩn bị tốt bạc yến, buổi tối có thể ngủ lại ở quân doanh.

- Không quan trọng!

Dương Mộc vung vung tay, nói.

- Không vội rút quân về doanh, đầu tiên trẫm muốn đi tiền tuyến nhìn một lát.

Tiền tuyến?

Tư Mã Hoành chần chờ một chút, nói.

- Tiền tuyến chính là nơi nguy hiểm, sau khi vượt qua sông thì giữa hai bên sẽ có giao chiến. Nếu bệ hạ muốn dò xét, thần e sợ...

- Dò xét... Ha ha ha, không cần phải nói nho nhã như thế đâu, trẫm muốn đi tiền tuyến xem tình thế làm sao. Dù sao trận chiến này cũng không thể qua loa được!

Tư Mã Hoành nghe ra ý bên trong lời Dương Mộc nói, gật gật đầu.

- Mấy ngày nay, thần đã bắt tay chuẩn bị.

- Như vậy vật tư chiến giới đâu?

- Những vật như cung tên đã được chuyên chở mấy chuyến, đủ để chống đỡ cho một trận đại chiến. Chỉ là, trước mắt là trời đông giá rét, thực sự bất lợi cho việc tác chiến, quân địch thủ ở nơi hiểm trở, thần chỉ sợ đại chiến sẽ có thêm rất nhiều biến số.

Dương Mộc gật gật đầu, nói.

- Chuyện này đúng là phải cân nhắc cho thật kỹ. Trẫm cũng cân nhắc đến điểm này, vì thế mang đến cho ngươi một sự giúp đỡ lớn.

- Giúp đỡ?

Tư Mã Hoành kinh ngạc, nói.

- Kính xin bệ hạ công khai.

- Còn ở phía sau, qua mấy ngày nữa mới có thể chạy tới.

- Qua mấy ngày... Bệ hạ nói, chẳng lẽ là... Kỵ binh?

- Đúng vậy, có năm vạn Kỳ Lân Quân trợ lực, trận chiến này sẽ tốt hơn rất nhiều. Nói chung bất kể thế nào, một trận này nhất định phải đánh. Trước mắt là thời điểm lạnh nhất trong năm, coi như tướng sĩ quân Sở có đánh hạ được một ít thành nhỏ, cũng không đủ đồ ăn cho bốn mươi vạn người kia. Phỏng chừng lúc bọn họ xuất binh cũng sẽ không mặc áo bông, tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ bị quân Tấn tiêu diệt sạch.

Tư Mã Hoành cũng rất tán thành, điểm này hắn cũng rất rõ ràng. Nếu không, thì làm sao sau khi biết Thương Quốc tuyên bố chiếu cáo, liền lập tức thay đổi sách lược, bắt tay chuẩn bị tiến công.


Bạn cần đăng nhập để bình luận