Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 527: Công Thành

Chương 527: Công Thành

=== oOo ===


Đường Mục không nghĩ tới, hiện vừa mới bắt đầu buổi thảo luận, muốn quyết định đi tấn công Lễ Thành, không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt các vị tướng lĩnh lại lâm vào trong một sự mâu thuẫn khác.

Không ngờ còn đánh giá xem, sau khi quân Tấn đánh hạ được thành trì, quân Ngụy có qua cầu rút ván hay không!

Lần này, khiến cho Đường Mục vốn dĩ có lòng tin với việc công thành, lại trở nên do dự.

- Ài! Bản thân chỉ là dao thớt, chúng ta chỉ cần công thành, nhưng không cần quá mức tập trung binh tướng một chỗ, cứ rút ra một phần để phòng bị quân Ngụy.

- Không sai, tuy rằng trước đó đều có thương nghị qua, không ra tay đối với minh hữu. Nhưng dù sao đây cũng là Lễ Thành, có ý nghĩa trọng đại, khó tránh khỏi quân Ngụy bị lợi ích làm mê muội, làm ra sự tình gì đó khiến người ta không kịp ứng phó.

Các vị tướng lĩnh trầm mặc một lúc lâu, chung quy vẫn đưa ra quyết định.

Đúng như đã nói từ trước, đây là lựa chọn duy nhất hiện giờ của bọn họ, không còn đường lui có thể đi.

- Cũng không biết, sau một trận đại chiến này, chúng ta có thể còn lại bao nhiêu tướng sĩ.

Đường Mục có chút lo lắng.

Bởi vì, cuối cùng thì bọn họ có ba mươi mấy vạn quân đội và kèm theo mấy vạn quân đội Khang Quốc đi cùng, chỉ có điều đây mới là đội quân tiên phong của Tấn Quốc, dựa theo kết quả thương lượng ở Nguyễn Thành, ít nhất Tấn Quốc sẽ xuất ra sáu mươi vạn đại quân.

Mà căn cứ theo triều đình Tấn Quốc thảo luận, sáu mươi vạn đại quân này cũng chỉ là sự phỏng đoán bảo thủ mà thôi. Nếu như quân đội tiên phong hành động thuận lợi, tiếp sau đó sẽ phái ra càng nhiều đại quân, tranh thủ thừa thế xông lên đoạt lại toàn bộ địa bàn đã mất đi của Tấn Quốc trong mười mấy năm này.

Đồng thời, tuyệt đối phải tham dự vào trong hàng ngũ chia cắt nền khoa học kỹ thuật của Thương Quốc.

Chỉ có nắm giữ những kỹ thuật cao siêu đó, Tấn Quốc mới không bị lạc hậu, chính là nền tảng xây dựng đất nước trong tương lai.

Nếu như ba mươi vạn tướng sĩ này bị tổn thất nặng nề, như vậy Tấn Quốc sẽ mất đi tiên cơ trong trận chiến tranh này.

Nói chung, chính là hai chữ buồn sầu.

Vừa nghĩ tới ngày mai tấn công Lễ Thành, không biết sẽ có bao nhiêu binh sĩ bị chết, các vị tướng lĩnh ngồi ở đây đều cảm thấy lo lắng, cảm giác trên vai phảng phất có gánh nặng ngàn cân, ép cho bọn họ không thở nổi.

Ngày hôm sau, Đại Tướng quân Ngụy Công Tôn Chỉ lần thứ hai mang quân tấn công Lễ Thành.

Cuộc chiến công thành ngày hôm nay do quân Ngụy đánh trận đầu, thế nhưng vẫn chủ yếu là quấy rầy, mà không phải mạnh mẽ tấn công. Đợi đến thời điểm khí thế hừng hực, quân Tấn đảm nhiệm vai trò tấn công chủ lực sẽ lập tức tiến lên tuyến đầu.

Lấy cảm hứng từ Thương Quốc, những năm gần đây Tấn Quốc cũng noi theo gương, nghiên cứu phát minh ra một số vũ khí chiến tranh mới, ví dụ như loại khiên cầm tay. Thế nhưng, so sánh với liên nỏ thì vẫn còn có vẻ vô cùng thô sơ.

Nhưng cũng may mắn thay, quân Ngụy cũng có mục đích công hãm Lễ Thành, vì thế phái ra một phần khí giới công thành trợ giúp ở phía sau.

Những khí giới này tuy rằng không sánh được với loại máy bắn đá cỡ lớn của Thương Quốc, thế nhưng uy lực cũng không tầm thường.

Điều này làm cho Đường Mục thở phào nhẹ nhõm. Phàm là công thành chiến, khẳng định đội quân bị phái ra trước tiên đều sẽ tử thương nặng nề nhất. Nếu quân Ngụy thật sự ngồi mát ăn bát vàng, không hề quan tâm chút nào, như vậy tướng sĩ dưới trướng hắn không những không sống qua được một cuộc ác chiến, mà lại còn không đoạt được thành trì.

Cao tầng trong nước quyết tâm phải đem chuyện này làm tuyệt, đưa quân đội luân phiên ra trận, khả năng trải qua ngày mai, ba mươi vạn quân nói không chừng sẽ bị tử thương quá nửa.

Ô ô ——

Ô ô ——

Thùng thùng ——

Thùng thùng ——

Từ trong bổn trận vang lên một loạt tiếng kèn lệnh, lập tức đại quân hành động, đồng thời tiếng trống bày trận nổi lên.

Trước trận, mười vạn đại quân đồng loạt bắt đầu xung phong.

Trong lúc nhất thời, dường như có một làn sóng chấn động làm đất rung núi chuyển, thanh thế vô cùng đáng sợ.

Nhưng sau tất cả, thanh thế chung quy cũng chỉ là thanh thế, muốn tấn công một tòa thành trì cũng không phải đơn giản dựa vào số đông là có thể chiến thắng. Giống như đội ngũ kỵ binh vậy, chỉ cần không trợ giúp được gì đối với việc bò tường công thành, một khi vọt tới phía dưới tường thành, cũng chỉ có thể trở thành mục tiêu sống.

Ầm ầm ——

Đây là âm thanh xe ném đá của quân Tấn.

Trong hàng ngũ, mười mấy máy ném đá bắt đầu triển khai thế tiến công trước.

Mười mấy máy ném đá này được mô phỏng chế tạo theo máy bắn đá của Thương Quốc, bởi tầm bắn và uy lực đều kém rất xa so với máy bắn đá của Thương Quốc, vì thế nhiều lắm chỉ có thể gọi là ném đá. Đối mặt với tường thành cao chót vót, Đường Mục cũng không hi vọng mười mấy máy ném đá này có thể đạt được thành quả to lớn gì, chỉ cần có thể hơi có chút trợ giúp đối với việc công thành thì hắn cũng hài lòng.

Cũng không ngờ tới chính là, mười mấy máy ném đá này của quân Tấn còn chưa đạt được chút thành quả nào, lại gặp phải rất nhiều máy bắn đá bên trong Lễ Thành mạnh mẽ phản kích.

Từng tảng đá to to nhỏ nhỏ giống như một trận mưa đá rơi xuống, quân Tấn công thành bên ngoài kêu khổ vang trời. Nếu xông về phía trước, không chỉ lo lắng trên đầu sẽ có tảng đá nào đó rơi xuống, còn phải chú ý vấp ngã bởi thi thể và tảng đá rơi dưới chân. Sau khi thật vất vả mới đến gần được tường thành, lại phải nghênh tiếp một làn sóng rồi lại một làn sóng mũi tên gột rửa, khiến cho ai nấy đều không có chỗ để trốn tránh.

Máy bắn đá!

Liên nỏ!

Đối với quân Tấn công thành mà nói, hiện tại bọn họ rất căm hận đối với hai thứ đồ này. Rõ ràng trên tường thành chỉ có hơn vạn quân phòng ngự, thế nhưng lại có cảm giác như mười mấy vạn quân.

Không thể không nói, chuyện này thực sự là một loại trào phúng lớn lao.

Lại bị một vài cỗ máy chiến tranh treo lên đánh!

Binh sĩ Thương Quốc có khác biệt lớn so với binh sĩ Tấn Quốc như vậy sao?

Điều này khiến cho mọi người cảm thấy rằng, binh sĩ Thương Quốc đánh trận giống như là chế tạo một loại hàng thủ công mỹ nghệ, nắm trong tay một bộ công cụ đầy đủ, đơn giản đập nện đánh là có thể dễ dàng làm ra.

Mà bên phía Tấn Quốc giống như cởi trần ra trận, giữa ngày nắng to để trần cánh tay đứng đối mặt với lỗ khò, dùng sức tiến hành đập nện quặng sắt, mồ hôi đầm đìa, mệt gần chết.

Đồng dạng đều là sĩ tốt tuyến đầu, làm sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?

Đây là ý nghĩ trong lòng của sĩ tốt Tấn Quốc.

Cũng chính bởi vậy, sĩ khí rơi xuống rất thấp.

Trên chiến trường, gia hỏa xui xẻo đâu đâu cũng có, bị tảng đá đập trúng rồi mất mạng tại chỗ.

Không biết do chiến lược của quân Thương hay là do số lượng tảng đá trong thành có hạn, những chiếc máy bắn đá giảm dần bắn ra những tảng đá lớn, thay vào đó chính là những hòn đá lớn chừng bằng nắm tay, hoặc là bằng chừng nửa cái đầu, nện xuống từ trên bầu trời mang theo lực xung kích cực lớn, người may mắn thì chỉ bị thương ngất đi, kẻ nào hơi xui xẻo thì trực tiếp bị tảng đá nện đúng vào đầu, óc bắn tung toé.

Thấy vậy, trên tường Lễ Thành, quân sĩ Thương Quốc coi giữ trở nên hăng hái nhiệt tình mười phần, sĩ khí đại chấn.

Thành thật mà nói, đối với quân Tấn công thành bên ngoài kia, bọn họ cũng không phải rất áp lực.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì quân Tấn một đường quá thông thuận, loại khí giới công thành cỡ lớn rất ít, đều còn ở phía sau, đám binh sĩ mang theo đều là đao mâu cơ bản nhất, được phân phối rất ít cung nỏ và các loại vũ khí tầm xa. Mà Lễ Thành đã từng là Kinh đô của Vương triều Đại Lễ, sức phòng ngự của tường thành không phải mạnh bình thường, so với phần lớn Kinh đô của các quốc gia khác thì càng khó có thể công hãm hơn.

Không dám nói một người giữ quan ải, nhưng cũng đủ cho quân Tấn bên dưới thành uống một bình.

Hơn nữa, với những khí giới thủ thành hiện tại, thì hơn mười vạn người thiếu hụt khí giới bên dưới thành này, cũng không có cách nào công phá thành trì.

Chỉ cần đám người này không thể nào tấn công lên trên tường thành, vậy thì sẽ không thể nào tạo ra uy hiếp gì đối với Lễ Thành.

Ước chừng mất khoảng hai nén hương, sau khi quân Tấn rốt cục bỏ ra cái giá khổng lồ, đã gác được chiếc thang mây đầu tiên lên trên tường thành.

Cảnh này, cuối cùng cũng coi như để cho trái tim u ám của Đường Mục có được một chút an ủi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận