Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 324: Dưới Thành Y Thủy

Chương 324: Dưới Thành Y Thủy

=== oOo ===


Trải qua nửa tháng mưu tính, tiến công thành Y Thủy là điều bắt buộc phải thực hiện.

Từ góc nhìn của liên quân ba nước đến xem, tình hình không phải rất lạc quan.

Sau khi trải qua lần thảm bại trước đó, Tấn Quốc đã học được giáo huấn, chưa kể mộ binh được thêm trăm vạn đại quân, riêng việc chỉnh hợp quân đội dưới trướng Tần Kham và các nhánh quân đội khác, thì tổng binh lực đã vượt qua con số một trăm ba mươi vạn.

Với quy mô quân địch khổng lồ như vậy, thực sự khiến cho liên quân ba nước phải đối mặt với áp lực vô cùng lớn.

Đương nhiên, bên phía liên quân cũng không phải là không có ưu thế.

Đầu tiên, trải qua mấy tháng kinh doanh, một khu vực lớn của Tấn Quốc đã biến thành hậu phương của liên quân. Thông qua cách tích cực nâng đỡ các thế lực bù nhìn, trên căn bản đều đã nhét vào phạm vi thống trị của Thương Quốc.

Thứ hai, mấy toà thành lớn trọng yếu đã bị Thương Quốc khống chế, nếu như Tấn Quốc muốn phản công, sẽ phải trả giá gấp vài lần.

Thứ ba, quân Tấn mới mộ binh được trăm vạn đại quân, kinh nghiệm chiến đấu còn tương đối ít. Trong đó tuy rằng lấy phủ binh xuất ngũ và đám lão binh chiếm đa số, nhưng mà số binh lính mới chưa từng ra chiến trường cũng không ít, giống như một đám ngư long hỗn tạp. Mà trước đây không hề tiến hành bất kỳ một cuộc huấn luyện quân sự nào, về mặt năng lực phối hợp tác chiến thấp một đoạn dài so với liên quân.

Một trăm mười vạn đại quân được phân ra mười vạn đại quân ở lại phòng thủ, điều động ròng rã một trăm vạn đại quân, giống như một cơn lốc, gây nên tiếng vọng to lớn.

Thành Y Thủy, đây là một toà đại thành có mấy trăm năm tuổi, nó đã tồn tại từ lúc còn chưa thuộc về Tấn Quốc.

Một tòa thành trì có ý nghĩa chiến lược quan trọng như vậy, không thể là một toà cô thành.

Xung quanh tòa thành này còn có hai tòa thành bảo vệ, chia ra làm Y Đông và Y Tây.

Hoàng hôn buông xuống, Tư Mã Hoành đi tuần tra, sau đó tập hợp các tướng quân, truyền xuống ba đạo soái lệnh, chia liên quân làm hai phần.

Hai mươi vạn đại quân Vân Quốc chia ra làm hai, đánh chiếm hai thành Y Đông và Y Tây.

Ba mươi vạn đại quân Sở Quốc và quân đoàn Huyền Vũ đảm nhiệm vai trò bộ đội công thành, tiến công thành Y Thủy.

Quân đoàn Bạch Hổ và quân đoàn Kỳ Lân, có nhiệm vụ cắt đứt sự trợ giúp của viện quân Tấn Quốc đối với thành Y Thủy.

Sau khi đại quân được điều động, đã gây ra động tĩnh rất lớn.

Dân chúng bắt đầu chạy tứ tán khắp nơi, dồn dập trốn vào vùng núi lớn.

Không ngạc nhiên khi thấy bọn họ như vậy, bởi vì bọn họ đã trải nghiệm qua một lần, và đã mất đi sự kiên trì vào Tấn Quốc.

Vốn lúc vừa bắt đầu, dân chúng không quá để ý đến. Bởi vì mặc kệ Tấn Quốc bị vây công như thế nào, nhưng trong tay có tổng cộng hơn năm trăm vạn binh lực là sự thực, không thể nào có chuyện không thể đánh lại một liên quân sắp sụp đổ, Thương Quốc thì càng không đáng quan tâm.

Cho đến khi gặp thất bại hai lần liên tục, một trận chiến ở thành Phượng Văn khiến cho hơn năm mươi vạn đại quân bỗng chốc tan thành tro bụi, dân chúng nhất thời trở nên bối rối không biết làm sao.

Sau đó, dần lan tràn một trạng thái hoang mang hoảng sợ.

Tấn Quốc mạnh mẽ năm xưa đã không còn tồn tại! Tấn Quốc làm bá chủ suốt trăm năm, không có một quốc gia nào dám xâm phạm, tất cả đã không còn tồn tại!

Vì vậy, vốn bầu không khí dân gian Tấn Quốc vẫn đang bình thường bỗng trở nên căng thẳng, dân chúng một bên mắng to hôn quân hại nước, một bên hoảng loạn chen chúc trốn đi.

Đặc biệt là ở một quốc gia văn phong hưng thịnh như Tấn Quốc, dư luận trong dân gian rất khủng bố, một người lên tiếng liền sẽ có vạn người lên tiếng theo. Tuy rằng không hề chính diện trách cứ Hoàng Đế Tấn Quốc, thế nhưng đến cùng là lên tiếng phê phán ai, mọi người qua đường ai nấy đều biết.

Xưa nay hai nước xảy ra chiến tranh, dân chúng bình dân thường sẽ không bỏ trốn, chỉ có đám quý tộc giàu có mới chạy trốn mà thôi.

Những lần này liên quân công thành, ai dám không trốn chứ?

Nghe nói, trăm vạn binh sĩ liên quân không còn đủ lương thảo để ăn, đã vô lực chiến đấu, đây là một lần liều mạng cuối cùng. Mà một nhánh quân đội trong lúc đói bụng có thể sẽ gây ra chuyện gì?

Nhiều năm qua, sau khi đại quân Tấn Quốc công hãm thành trì, thường thường vì giải quyết vấn đề lương thảo mà tàn sát dân chúng trong thành, đây là chuyện mà mọi người đều biết.

Bây giờ liên quân phất cờ hiệu muốn diệt Tấn Quốc, đâu thể còn nói đến chuyện nhân nghĩa nữa?

Vì thế, đại quân vừa mới khởi động, dân chúng Tấn Quốc liền nhận định, một khi liên quân gặp phải ngăn trở, tất nhiên sẽ đồ sát cả thành.

Sự khủng hoảng giống như ôn dịch tràn ngập khắp triều chính đến các miền nông thôn. Ngay khi đại quân đến dưới chân thành Y Thủy, dân chúng ở xung quanh thành trì đã vội vàng trốn vào trong thâm sơn, những kẻ hơi giàu có đều cùng nhau chạy về Tấn Thành. Ở cái thời kỳ đặc thù này, chỉ có toà Hoàng Thành kia mới có thể cho người ta cảm thấy yên ổn lâu dài.

Dù sao, Hoàng Thành là mạch máu của một quốc gia, Hoàng Đế đều ở nơi đó, quốc gia nhất định sẽ dồn toàn bộ lực lượng phòng thủ. Cho dù liên quân lợi hại đến đâu, chẳng lẽ còn có thể đánh hạ được Tấn Thành?

Vì thế, lúc liên quân triển khai quân đội ở bên dưới thành Y Thủy, dân chúng trong thành đã chạy gần hết.

Sở quân và quân đoàn Huyền Vũ có tổng cộng năm mươi vạn, dàn trận ở dưới chân thành.

Thám báo bẩm báo:

- Đại Nguyên soái, người dân trong thành hầu như đã bỏ trốn hết, ngoại trừ quân coi giữ ra, hiện giờ đã trở thành một toà thành trống không.

- Hạ lệnh toàn quân, nghiêm túc chấp hành quân kỷ, người ngựa không được đi vào thôn trang, không được tàn sát bách tính, không được lục tìm tiền hàng, người trái lệnh chém thẳng không tha!

Chu Hi nghiêm túc hạ lệnh. Vào lúc này tầm nhìn của hắn tương đối xa, hình tượng một nhánh quân đội nếu bị sụp đổ, thì phải tiêu hao gấp mười lần mới xây dựng lại được.

- Vâng!

Thám báo tuân mệnh.

Chu Hi nắm roi ngựa trong tay, nói:

- Chỉ cần đợi đại quân Vân Quốc bắt đầu tấn công thành trì, bên phía chúng ta liền có thể hành động.

Hóa ra, ở giữa mấy tòa thành trì, liên quân đã bố trí mấy đài phong hỏa, một khi có tình huống gì đó lập tức nhóm lửa, từ đó có thể biết được tin tức trong thời gian ngắn.

Sau khi đại quân bố trí xong, Chu Hi liền cùng Vạn Hỉ, đồng thời leo lên tháp quan sát được dựng tạm thời.

Nhìn về phía xa, có thể thấy trên tường thành Y Thủy trải rộng cờ xí, binh sĩ đứng lít nha lít nhít khắp nơi.

Vạn Hỉ than thở:

- Xem ra sẽ có một hồi ác chiến.

Chu Hi nở nụ cười nói:

- Có vẻ tướng quân vẫn nhớ đến Ngô Quốc?

Vạn Hỉ kinh ngạc, cười khổ lắc lắc đầu.

Đúng là sau khi nghe nói Hùng Phương suất lĩnh đại quân phạt Ngô gặp khó khăn, hắn liền hận không thể lập tức mang binh giết về.

Bây giờ, hắn tự nhiên cũng hi vọng sớm ngày kết thúc chiến sự lần này, sau đó có cơ hội tự mình rửa nhục.

Vì thế, trong khoảng thời gian này đúng là hắn thỉnh thoảng sẽ hồn vía lên mây, có vẻ hơi nôn nóng.

Chu Hi nghiêm túc nói:

- Vạn tướng quân, xin ngài phân biệt rõ chính phụ. Phạt Ngô bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành, thế nhưng phạt Tấn chỉ có một cơ hội này thôi.

Vạn Hỉ gật gù, nói:

- Bản tướng hiểu được.

Nói thật, trong lòng Vạn Hỉ rất ước ao vị trí Thống soái của các quân đoàn Thương Quốc. Rõ ràng chỉ chỉ huy hai mươi vạn người, thế nhưng lúc bình thường đều mang danh Đại Nguyên soái, so với người chỉ có ở thời chiến mới được xưng là đại soái như hắn, có vẻ đẳng cấp hơn nhiều.

Càng quan trọng hơn nữa, Thương Quốc chính là thống soái chỉ huy cuộc chiến phạt Tấn lần này, lúc đụng tới các vị thống lĩnh của các quân đoàn, bởi vì trên người bọn họ có thân phận Đại Nguyên soái, ở thời chiến còn cao hơn hắn một cấp bậc, vì thế tất nhiên phải nghe theo sự chỉ huy.

Chu Hi cũng mặc kệ hắn nghĩ sao, nói tiếp:

- Nếu như chúng ta muốn đánh vào Tấn Thành, thành Y Thủy này chính là cửa ải đầu tiên, tiếp sau đó lại có thêm nhiều cửa ải, cuối cùng mới đến Tấn Thành. Năm đó sở dĩ Tấn Quốc di dời kinh đô, chính là coi trọng vị trí có lợi, xung quanh có nhiều đạo bình phong bảo vệ. Cho dù sau đó chúng ta đoạt được thành Y Thủy, thì đó cũng chỉ là trừ đi được đạo bình phong thứ nhất mà thôi, không thể tự cao.


Bạn cần đăng nhập để bình luận