Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 547

Chương 547

=== oOo ===


________________
Những kiến thức sâu sắc lần này, đã thay đổi đáng kể nhận thức của Nguyễn Phụ Đoan đối với Thương Quốc.
Dù sao, ở hai mươi năm trước, nơi này chỉ biên giới giữa Vương kỳ và Triệt Quốc mà thôi!
Có thể nói, nơi đây là một mảnh hoang vu.
Thế nhưng, bởi vì Thương Quốc vừa ý với địa hình nơi này, đã đem Đô thành dời đến đây, đồng thời vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ, để các quốc gia đồng thời đào bới Đại Vận Hà, biến nơi này trở thành trung tâm Đại Vận Hà của thiên hạ, là đầu mối then chốt của giao thông đường thủy.
Đủ thấy, Thương Quốc thực sự rất phi thường.
Điều này cũng làm cho trong lòng hắn rõ ràng, hóa ra tân Thương Thành đã trở nên giàu có và phồn hoa, cũng không kém cạnh so với Tấn Thành và Nguyễn Thành, thậm chí là muốn cao hơn một đoạn.
Điều này cũng khó trách, dù sao Tấn Thành và Nguyễn Thành đều là Vương đô của một quốc gia, tuy rằng cũng là một khu vực trung tâm then chốt, thế nhưng tám chín phần mười đều là dựa vào quốc gia mình, hơn nữa đạt được sự tiện lợi của Vương Đô, nói tỉ mỉ một chút thì thực ra thương nhân nước ngoài cũng không hề nhiều.
Ví dụ như Tấn Thành trước kia, trên căn bản không hề nhìn thấy những thương nhân đến từ các quốc gia như Sở Quốc, Ngô Quốc hoặc là Mãng Quốc ở phía Nam. Tấn Thành phồn hoa có công lao của mạng lưới hệ thống giao thông đường thủy đi khắp bốn phương, thế nhưng so với tòa tân Thương Thành liên kết giao thông đường thủy với các quốc gia trong hệ thống Đại Vận Hà, khó tránh khỏi có chút như gặp sư phụ vậy.
Quan trọng hơn nữa, tòa cảng ở tân Thương thành này là tòa cảng lớn nổi tiếng thế gian, phương châm chính là mậu dịch tự do. Nói cách khác, những thương nhân từ các quốc gia tới đây giao dịch buôn bán, đều được hưởng đãi ngộ giống nhau, luật pháp Thương Quốc cũng sẽ không thiên vị cho thương nhân bổn quốc, tất cả đều lấy sự công bằng và công chính làm chủ.
Nói một cách đơn giản, tại cảng sông này, bao quát cả tân Thương Thành phồn hoa, cũng không phải cá nhân Thương Quốc sáng tạo ra, mà là toàn bộ thiên hạ đều cống hiến một phần sức mạnh.
Ngay lúc vừa rồi, Nguyễn Phụ Đoan có thể nhìn thấy rất nhiều thương nhân mặc trang phục Sở Quốc, đang vận chuyển thuyền hàng ở cảng.
Điều đó có ý nghĩa, những mảnh đất bị Thương Quốc nuốt chửng kia, đã bắt đầu chân chính dung nhập vào bên trong hệ thống chế độ Thương Quốc.
Bởi gánh chịu trách nhiệm nặng nề, Nguyễn Phụ Đoạn vẫn chưa có điều kiện thưởng thức quá nhiều về tòa đại cảng phồn hoa này, chỉ là
đi ngang qua vài lần thì CÓ xem xét qua một chút.
Thử so sánh, trong lòng Tôn Thúc Ngang than thở cảng Tân Thương phồn hoa, Nguyễn Phụ Đoan thì lại thuần túy dùng ánh mắt đánh giá và chiêm ngưỡng toà cảng sông này, một lúc sau liền nói toà này cảng sông chỉ thường thôi, còn nói nếu như Nguyễn Quốc muốn làm, cũng có thể đào bới ra một toà cảng như vậy. Nói tóm lại, chính mình sống chết cũng không chịu thừa nhận, không ủng hộ sự thật Thương Quốc đã phát triển đi trước Nguyễn Quốc.
Nghe đến những ngôn luận vô trách nhiệm này, Tôn Thúc Ngang cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Thương Quốc quật khởi, đã là sự thật không thể chối cãi, vẫn luôn có một số người quen thuộc với địa vị ưu việt, từ đầu độc bản thân
mình.
Cho dù vậy, ngươi có thể lấy ra các loại tật xấu, chính mình cũng không chịu thừa nhận Thương Quốc thịnh vượng, lẽ nào liền có thể thay đổi được thực tế hiện nay, Thương Quốc tạm thời thắng Nguyễn Quốc một bậc hay sao?
Lần này, mục đích mọi người đến Thương Quốc đàm phán nghị hòa, hoặc là nói đến đây để kéo dài thời gian. Nếu như mang loại tâm thái này đi bàn bạc, một khi chọc giận Thương Quốc, khiến cho Thương Quốc không chiếm được mặt mũi và lợi ích. Hoặc là nói, khiến cho vị Hoàng đế Thương Quốc kia không vui, như vậy khẳng định sẽ gặp thất bại.
Chỉ cần trong cuộc nói chuyện mà có tư thái tự kiêu như vậy, đến lúc đó bị quan chức Thương Quốc nhìn ở trong mắt, bọn họ sẽ có ấn tượng thế nào đối với người chứ?
Ít nhất, từ khi tiến vào tân Thương thành, Tôn Thúc Ngang đã nhìn thấy thái độ của những quan chức Bộ Ngoại giao đi cùng. Sau khi nghe thấy lời nói của Nguyễn Phụ Đoan, bọn họ đều quăng tới ánh mắt bất thiện, từ bắt đầu lễ phép đã biến thành hiện tại lạnh nhạt, thậm chí là không muốn phản ứng.
Vì phòng ngừa tình thế đang yên đang lành tiến thêm một bước trở nên ác liệt, Tôn Thúc Ngang nhanh chóng thương lượng với quan chức Bộ Ngoại giao, sớm một chút sắp xếp địa điểm đặt chân, sau đó cầu kiến Hoàng đế Thương Quốc.
Vào buổi chiều, ở Tử Thần điện, Dương Mộc nghe xong đám quan chức báo cáo.
Trên thực tế, hắn không hề bất ngờ đối với thân phận của người tới.
Nếu như để kéo dài thời gian, nếu như để thăm dò, vậy thì về mặt nhân vật được Nguyễn Quốc phái ra chắc chắn sẽ không thấp, tính toán đâu ra đó cũng là cấp bậc Thừa Tướng.
Thế nhưng, tình hình hiện giờ ở Nguyễn Quốc có chút đặc thù, Hoàng quyền bị phân tán, mấy vị Vương gia nắm đại quyền, mà Thừa Tướng lại lệ thuộc bên dưới Hoàng quyền. Vì thế muốn nói có phân lượng, thì chính là một trong số mấy vị Vương gia kia.
Mà những thế lực của Nguyễn Quốc, nhân vật thủ lĩnh đều đã đối mặt với sự thanh tẩy.
| Bởi vì, hơn mười năm qua, Có mấy vị Vương gia chết đi, cũng có tân VươngjBeUwmDgFif gia được nâng đỡ lên.
Trong cuộc đại chiến lần này, Nguyễn Phụ Ninh lại bị bắt sống, quân đội dưới trướng cũng tổn hại đến thất thất bát bát.
Là một thế lực to lớn nhất của Nguyễn Quốc, Nguyễn Phú Ninh ngã xuống, chẳng khác nào cây đổ bầy khỉ tan, hoặc là trong hệ của Nguyễn Phụ Ninh đẩy ra một nhân vật thủ lĩnh mới, một lần nữa chế tạo ra một nhánh quân đội.
Bất kể kết quả là người nào, hệ này đều không thể tránh khỏi xu hướng bị suy sụp.
Thậm chí, đối với ý đồ chính của Nguyễn Phụ Đoan đến đây, Dương Mộc cũng hiểu rõ trong lòng. Lần này, kẻ gọi là Đoan Vương có thể đến đây với ý đồ xấu, tuyệt đối sẽ không nghĩ biện pháp cứu giúp Nguyễn Phú Ninh trở về, vừa vặn ngược lại, còn có thể lén lút làm giao dịch với hắn, muốn đẩy Nguyễn Phú Ninh vào tử địa.
Sau khi tùy ý liếc nhìn qua bản quốc thư, Dương Mộc liền bàn giao cho quan chức phía dưới, đi thám thính ý tứ thực sự của Nguyễn Phụ Đoan.
Ngày kế tiếp, do Tả Thừa Tướng Tằng Thập Tam tự mình đứng ra, Thượng thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Chính là phụ, tiến hành gặp mặt Nguyễn Phụ Đoan một lần.
Đối với việc này, trong lòng Nguyễn Phụ Đoạn cảm thấy rất bất mãn. Bởi vì dưới cái nhìn của hắn, lần này hắn phụng ý chỉ của Hoàng đế Nguyễn Quốc, mang theo quốc thư, lấy danh nghĩa Vương gia tự mình đến Thương Quốc thương thảo quốc sư và chiến sự nơi biên cảnh, nói thế nào đi nữa thì cũng phải do Hoàng đế Thương Quốc đích thân tiếp kiến, giờ chỉ phải một vị Thừa Tướng đi đón tiếp lại là chuyện gì xảy ra?
Hơn nữa, dựa theo chế độ triều đình Thương Quốc, vẫn có hai vị Thừa Tướng phân chia quyền lực, vì thế lần này Thương Quốc cũng chỉ phái ra một trong hai vị Thừa Tướng đó.
Còn Thượng thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Chính, đã bị hắn không để vào mắt.
Hắn là Vương gia, ngoại trừ loại cấp bậc Thừa Tướng có thể lọt vào pháp nhãn ra, loại cấp bậc như Thượng thư Bộ Ngoại giao... Ha ha, nơi nào có chỗ cho tiểu nhân vật đó chứ?
Trong lòng cảm thấy tức giận, sau khi Nguyễn Phụ Đoan ngồi lên ghế, lập tức thiếu kiên nhẫn nói ngay:
- Lần này bản vương đến đây, chính là phụng mệnh của Hoàng đế Nguyễn Quốc ta, đến thương nghị chuyện quan trọng với Thương Quốc, vì sao không gặp được Hoàng đế quý quốc?
Tằng Thập Tam cũng tức giận. Nói thế nào hắn cũng là Thừa Tướng của cường quốc đệ nhất thiên hạ, khi nào thì bị coi khinh quá như vậy? Hơn nữa, một quốc gia chiến bại như Nguyễn Quốc, trên chiến trường ở tiền tuyến còn không tự lo được, chỉ sợ gây ra sai lầm, bỏ lỡ thời cơ chiến đấu, lúc này mới phái sứ thần đến nghị hòa với Thương Quốc. Nếu như cong đuôi nhận thua, Thương Quốc cũng sẽ không làm khó dễ thái quá, thế nhưng lại còn không biết thức thời, đến lúc đàm phán còn bày ra loại tác phong đáng tởm như vậy. Ai cho dũng khí thế?
Lúc này, Tằng Thập Tam bình tĩnh nói:
- Hoàng Đế Bệ hạ trăm công nghìn việc, việc nhỏ mà đám thần tử chúng ta có thể giải quyết được thì sẽ không kinh động Bệ hạ. Huống hồ, chúng ta cũng không biết, lần này Vương gia tới đây có thành ý gì không, có toàn quyền đại diện bên phía Nguyễn Quốc ký tên thỏa thuận hay không, trước tiên vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, đỡ phải lãng phí thời gian của nhau.
Việc nhỏ?
Lãng phí thời gian?
Trong lòng Nguyễn Phụ Đoạn cảm thấy rất tức giận.
Gần như muốn bùng nổ.
Mất nửa ngày, ta đi ngàn dặm xa xôi tới đây, các ngươi liền cho rằng ta tới là việc nhỏ?
Việc nhỏ cần người có cấp bậc Vương gia đến xử lý?

Bạn cần đăng nhập để bình luận