Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 277: Tàn Sát Vô Tình

Chương 277: Tàn Sát Vô Tình

=== oOo ===


Vào lúc này đi ngăn cản mọi người ngừng lại, có thể làm vậy sao?

Bị chết đói chết khát, sau đó ngồi chờ quân Thương đến nhặt xác?

Làm mất đi tòa thành Đông Dương này, biên cảnh Thịnh Quốc chẳng khác nào bị mở ra một lỗ hổng, quân đoàn Chu Tước có thể lập tức tiến quân thần tốc, đánh vào vùng nội địa Thịnh Quốc, lại có thêm quân đoàn Huyền Vũ và quân đoàn Kỳ Lân trong ứng ngoại hợp, không đầy một tháng, Thịnh Quốc sẽ bị diệt quốc.

Nghĩ tới những điều này, Uông Lan thở dài một hơi.

Đại thế đã không thể trái, vậy có thể bảo vệ một cái mạng thì bảo vệ một cái mạng đi.

Nhìn các tướng sĩ dưới trướng đã có dấu hiệu rục rà rục rịch, Uông Lan bất đắc dĩ truyền đạt quân lệnh, hiệu lệnh cho toàn quân rút lui từ mặt trái.

Cái gọi là mặt trái, chính là chỉ thủ đoạn mà đại quân công thành thường sử dụng, chọn dùng phương pháp bao vây ba mặt, tránh cho kẻ địch rơi vào tuyệt cảnh, để cho người ta có được một con đường lui, từ đó tiêu trừ hoàn toàn ý chí chiến đấu của kẻ địch.

Uông Lan nói tới mặt trái, chính là nói đến cửa phía Bắc của thành Đông Dương.

Đại quân mênh mông cuồn cuộn rút lui từ cửa Bắc ra khỏi thành, cũng may vốn phụng mệnh thủ thành nên không mang theo nhiều quân trang. Hơn nữa, đa phần là khí giới thủ thành, nên không tới một khắc đồng hồ đã chạy xa được một dặm đường.

Ngay khi tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chìm đắm trong niềm vui từ vì từ cõi chết trở về, bỗng nhiên nghe thấy một trận âm thanh ầm ầm ầm, giống như có thứ gì đó đang tiến đến gần.

Kỵ binh!

Trong nháy mắt, rất nhiều người đã phản ứng lại, binh sĩ có kinh nghiệm lâu năm nằm sát người trên mặt đất, nghiêng tai lắng nghe.

Quả nhiên. . .

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều hoàn toàn biến sắc.

Kỵ binh là thứ gì?

Đó thực sự là thứ cơ khí chuyên dùng để tàn sát!

Mọi người đều biết, kỵ binh Thương Quốc là tồn tại vô địch ở trên chiến trường, hơn nữa còn là một nhánh quân đội không thu tù binh. Một khi bị họ đàn áp, chỉ có thể đối mặt với vận mệnh bị tàn sát!

- Hống ——

- Hống ——

- Hống ——

Quân Thịnh hoảng loạn, cũng không thèm quan tâm tới đội hình gì nữa, binh sĩ ở hai bên bắt đầu tách rời từng người từng người một, tháo chạy tứ tán.

- Trở về! Tất cả trở lại cho ta!

Uông Lan sốt sắng. Hắn cũng đã thấy qua uy lực của Kỳ Lân Quân, nếu như kết trận để đồng thời chạy trốn thì còn có chút hi vọng sống sót, nếu như đơn độc chạy tứ tán, sẽ nhanh chóng phải đối mặt với kỵ binh, căn bản không thể chạy thoát được.

Huống hồ, vào lúc này bỗng xuất hiện kỵ binh, hiển nhiên là quân Thương đã sớm có dự mưu, hạ quyết tâm phải tiêu diệt sạch tất cả mọi người ở đây, sao có thể bỏ mặc cho đào binh bỏ trốn?

Nhưng mà, binh sĩ đang kinh hoảng đã không còn nghe rõ hắn hô to, đến ngay cả tướng lĩnh tầng dưới chót cũng phát hiện không khống chế được binh sĩ dưới trướng mình, ở bên trong dòng người bỏ trốn, cũng chỉ có thể học theo người khác, chạy trốn tứ phía.

Ô ô ——

Ô ô ——

Ô ô ——

Tín hiệu xung phong tiêu chuẩn của quân Thương vang lên, ánh lửa rực sáng khắp đất trời, một lá cờ xí hiện ra vô cùng nổi bật dưới bầu trời đỏ sậm, một mặt cờ thêu hình thần thú Chu Tước, một mặt viết hai chữ to "Chu Tước".

Không thể nghi ngờ, nhất định là quân đoàn Chu Tước.

Kỵ binh xung phong, bộ binh vây nhốt, những người chạy trốn kia trái lại trở thành nhóm đầu tiên bị tàn sát.

Một vạn kỵ binh và năm vạn bộ binh, vây nhốt gần tám vạn binh sĩ, nhìn về số lượng có vẻ không kém hơn nhiều, thế nhưng khi hai quân va chạm vào nhau, so sánh hiệu quả lập tức liền hiện ra chênh lệch rõ ràng.

Tiếng gào khóc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng xin tha . . . Các loại âm thanh hỗn tạp đồng thời vang vọng.

Trải qua gần nửa canh giờ, Hàn Đồng mang theo chủ lực của quân đoàn Chu Tước áp sát chiến trường. Mười bốn vạn đại quân mênh mông mênh mông cuồn cuộn, bao vây toàn bộ khu vực chiến trường rộng lớn không một khe hở.

Tướng sĩ quân Thịnh từ bỏ phản kháng, chỉ cầu đầu hàng.

Chiến đấu đột nhiên đình chỉ, ngay cả quân sĩ quân đoàn Chu Tước cũng không biết nên cái gì làm tiếp theo.

Đến cùng là tiếp thu đầu hàng hay là tiếp tục giết địch đây?

Các tướng sĩ vừa tịch thu vũ khí, vừa chú ý về hướng chiến xa chủ soái, chờ đợi mệnh lệnh của Đại Nguyên soái Hàn Đồng.

- Giết!

Hàn Đồng nhàn nhạt phun ra một chữ, đám người kia một người cũng không thể sống.

Trước trận chiến công thành, hắn đã hạ quyết tâm, tám vạn đại quân trong thành kia tuyệt đối không thể chạy thoát.

Một khi để chúng chạy thoát, các thành trì phía sau sẽ tăng cường bố trí phòng ngự, quân đoàn Chu Tước sẽ phải đối mặt với áp lực vô cùng lớn.

Mà đến thời điểm phóng hỏa đốt thành, hắn đã không còn ý định tiếp thu đám tù binh này nữa.

Bởi vì rất rõ ràng, cho dù quân Thịnh gặp phải một làn sóng đại tàn sát, cũng sẽ còn sót lại khoảng bốn, năm vạn người. Nếu như phải áp giải từng người từng người một, vậy chắc chắn sẽ liên lụy đến tốc độ tiến lên của đại quân. Quân đoàn Chu Tước là đội quân tiên phong đi đầu tấn công vào vùng nội địa Thịnh Quốc, không thể kiêm thêm chuyện dàn xếp tù binh, rồi lại sắp xếp người áp giải tù binh về nước.

Chưa kể, nếu đã giết tới Thịnh Quốc, thì cuộc chiến tranh này cũng cần đến một lần lập uy. Nếu như bỏ qua cho mấy vạn người này, sau đó khi đối đầu với đại quân của địch, còn làm thế nào để bọn chúng kinh sợ nữa?

Binh sĩ quân địch sẽ có một loại tâm lý, cho dù thành phá cũng có thể đầu hàng, mọi người có thể không chút kiêng dè dốc toàn lực chống lại, thành công thì tất nhiên rất vui mừng, không thành công cũng có thể đầu hàng giữ được tính mệnh.

Không thể để vấn đề này xảy ra!

Không tiếp nhận tù binh, từ xưa cũng đã có thông lệ này. Hai nước vừa bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu, sẽ không dùng tình cảm để nói chuyện, chỉ cần giết sạch toàn bộ những người này, tin tức cũng sẽ không thể truyền ra bên ngoài, từ đó làm bại hoại danh tiếng quân Thương không giết tù binh.

Hiển nhiên, quân Thịnh cũng ý thức được điểm này. Nhưng bất đắc dĩ chính là, sau khi đầu hàng có rất nhiều người đã bị tước đoạt mất vũ khí rồi, trong tay không tấc sắt, bị giết mà không có chút sức đánh trả nào.

Đối diện với quân Thịnh không có binh khí cũng không có khôi giáp, đám binh sĩ quân đoàn Chu Tước giống như đang tàn sát một đám bình dân vậy, có người đã giết đến mất cảm giác.

Đặc biệt là một số lính mới, coi đây là sân bãi luyện tập, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác giết người, khắc phục sự kinh hoảng trong lòng.

Lần này, chỉ dùng có một phút đồng hồ.

Hai mươi vạn đại quân, trong đó còn bao gồm một vạn kỵ binh, tàn sát hết năm, sáu vạn quân địch không có sức phản kháng, căn bản không cần phí quá nhiều khí lực.

Dưới bầu trời đỏ sậm, mặt đất ngổn ngang xác chết . . .

Làm xong tất cả những việc này, Hàn Đồng hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, đám binh sĩ hoặc là ăn lương khô, hoặc là giải quyết vấn đề sinh lý cá nhân, cũng có người trợ giúp chiến hữu bị thương.

Sau nửa canh giờ, Hàn Đồng lần thứ hai truyền đạt soái lệnh, phái người thông báo cho quân đoàn Kỳ Lân Quân và quân đoàn Huyền Vũ, đồng thời lưu lại ba ngàn tướng sĩ đóng giữ thành Đông Dương, cứu hộ các tướng sĩ bị thương, đám người còn lại điều chỉnh tốt đội ngũ, đêm tối tiếp tục tiến lên!

Các bộ tuân lệnh, lập tức chuẩn bị có thứ tự, binh sĩ đội chiến giới cũng bắt đầu di chuyển ra ngoài thành, dùng chiến xa chuyên chở từng chiếc từng chiếc chiến xa, chuẩn bị dùng cho những trận chiến đấu tiếp theo.

Trong trận chiến thành Đông Dương lần này, quân đoàn Chu Tước cũng không gặp tổn thất quá lớn, lúc công thành không tổn thương một binh một tốt, tới lúc hạng chiến cũng chỉ vì phóng hỏa mà thôi, tử thương rất ít, cũng chỉ có khi mai phục ngăn chặn năm vạn đại quân thì bị thương vong không tới một ngàn người.

Mặc dù như thế, cái tỷ lệ này đặt ở trong đại quân hai mươi vạn người, cũng có thể nói là nhỏ bé không đáng kể.

- Đại soái, các tướng sĩ đã bôn ba bận bịu cả ngày rồi, buổi tối có nên nghỉ ngơi một chút không?

Ở bên cạnh, Cố Phong Nam nói ra một câu. Người này vốn là tù binh Trịnh Quốc, sau đó trở thành thủ lĩnh nghĩa quân, bây giờ đã là Đại Tướng quân thuộc quân đoàn Chu Tước, dưới trướng có ba vạn đại quân. Khi biết được Đại Nguyên soái Hàn Đồng hạ lệnh phải tiếp tục thẳng tiến, liền biểu đạt sự lo lắng của chính mình.


Bạn cần đăng nhập để bình luận