Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 128: Phủ Đệ Của Hoàng Tử

Chương 128: Phủ Đệ Của Hoàng Tử

=== oOo ===


Dân chúng đang sôi trào.

Quân đội hoảng loạn.

Phủ hoàng tử của Trịnh Khang cũng không hề yên tĩnh.

Mười mấy quý tộc lão gia đều tụ họp tại nơi này. Bọn họ đều là những nhân vật có máu mặt bên trong Khang Thành, ngày thường vênh vang đắc ý, cho dù là Khang Thành có cử hành yến hội long trọng thì cũng rất ít khi có tình huống tập hợp đông đủ như vậy. Thế nhưng hiện tại, tất cả đều bởi vì chuyện quân Thương vây thành mà tụ tập ở trong phủ của Trịnh Khang.

Ngoài ra còn có hai tên Tam thiên nhân tướng là Mạc Lý và Đỗ Phi đang nghiêm mặt đứng ở bên cạnh, không nói tiếng nào.

Toàn bộ phủ đệ của hoàng tử có thể nói là một mảnh bi thảm.

Tất cả mọi người đều bởi vì tin tức sáng hôm nay nghe được mà run sợ trong lòng. Dù sao cũng là hai vạn đại quân, làm sao lại lặng yên không một tiếng động bị tiêu diệt chứ?

Nếu không phải có chứng cớ xác thực thì chỉ sợ mọi người sẽ cho rằng đây là những lời đồn.

Dưới bầu không khí này, tất cả hạ nhân bên trong phủ đều sợ hãi rụt rè, nước trà bưng lên một chén lại một chén, tựa hồ những Đại lão gia này uống mãi không chán.

Hoặc là nói, những Đại lão gia quý tộc này đã đem việc uống trà thành một loại phương thức để giải quyết căng thẳng sợ hãi.

Lúc này, rất nhiều nô bộc đều có một loại cảm xúc. Thì ra những đại lão gia ngày thường cao cao tại thượng không sợ trời không sợ đất kia, cũng có một mặt như vậy? Vẻ mặt này, không khá hơn là bao so với những bình dân và nô bộc như bọn họ.

Xem ra chuyện xưa nói không sai, càng hưởng thụ quen rồi thì lại càng luyến tiếc sinh mệnh.

Lúc này, bên trong sân tòa phủ đệ truyền đến tiếng bước chân, Trịnh Khang chậm rãi đi vào giữa đại sảnh.

Nhất thời, tất cả quý tộc đều giống như tìm được người đáng tin cậy, chen chúc tiến lên trước.

- Điện hạ, như thế nào?

- Điện hạ, có đối sách gì chưa?

- Tin tức có thật không? Viện quân thật sự bị diệt sao?

Một đám quý tộc mồm năm miệng mười, trên mặt từng người đều là vẻ chờ mong, đều đang đợi Trịnh Khang nói ra đáp án mà mình muốn nghe.

Thế nhưng kết quả lại làm cho tất cả mọi người đều thất vọng. Sắc mặt Trịnh Khang âm lãnh, thở dài một hơi.

Đáp án đã không cần nói cũng biết.

Vẻ mặt của đám quý tộc lập tức đều như như cha mẹ chết, mồ hôi trên trán lập tức túa ra. Trong đó có mấy người quý tộc trực tiếp ngã ngồi trên ghế, phảng phất cả người mất đi toàn bộ khí lực.

Viện quân bị cắt đứt, đối với những quý tộc này thì hy vọng cuối cùng cũng dần tan biến.

Trong toàn bộ quý tộc đang ngồi ở đây, có gần một nửa là lớn lên ở trong Khang Thành. Khi Khang Thành sụp đổ, coi như có thể may mắn chạy thoát thì sản nghiệp cũng mất hết.

Một quý tộc mất đi sản nghiệp, còn gọi là quý tộc sao?

Huống chi, thanh thế quân Thương hùng vĩ, đã sớm đánh ra khẩu lệnh loại bỏ quý tộc. Một khi đánh hạ Khang Thành, để làm một tấm gương, còn không phải sẽ giết gà dọa khỉ sao?

Phỏng chừng, tất cả đều sẽ bị khám nhà diệt tộc đi…

- Điện hạ, chúng ta có thể phá vây hay không?

Một người quý tộc trầm tư chốc lát, hỏi.

- Chỉ cần có thể bảo đảm tính mạng già trẻ của Tôn gia ta, lão hủ đồng ý quyên ra năm vạn lượng bạc trắng sung làm quân phí.

- Lão phu quyên mười vạn lượng.

- Tất cả nô bộc của Lưu gia đều sung quân, xông pha chiến đấu vì điện hạ.

Đám quý tộc đều đang tìm kiếm sự bảo hộ từ Trịnh Khang, đem toàn bộ hi vọng ký thác ở hai nhánh Thiên nhân đội dưới trướng hắn. Ý tứ là chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng, cho dù có phải trả giá phần lớn tài sản thì cũng có thể chấp nhận.

Trịnh Khang cũng do dự. Khi biết được viện quân bị diệt thì hắn cũng bị sốc,. Bởi vì là một Hoàng tử, hắn càng hiểu rõ hơn về mấy vấn đề này. Lần này viện quân xuôi nam trợ giúp Khang Thành có hai nhánh, tổng cộng là năm vạn đại quân, bao gồm hai vạn binh tinh nhuệ và ba vạn nông dân binh. Mà nhánh quân bị diệt ở thung lũng Cô Lang này chính là gồm nột vạn binh tinh nhuệ và một vạn nông dân binh của Trung đại doanh.

Nói cách khác, trận chiến này Trịnh Quốc đã bị diệt đi một phần ba tinh nhuệ.

Trịnh Khang cũng không biết rốt cuộc tổn thất của Thương Quân là bao nhiêu. Thế nhưng từ tình hình trước mắt có thể thấy được, có thể kết thúc chiến đấu chỉ trong một đêm, hơn nữa động tĩnh cũng cực nhỏ, không biết là Thương Quân đã sử dụng âm mưu quỷ kế gì, nhưng chắc chắn tổn thất nhất định vô cùng nhỏ bé.

Vậy thì sẽ hình thành một vấn đề mới. Kế tiếp sẽ không chỉ đơn giản là một tòa thành trì, mà là toàn bộ một khu vực lớn sẽ có thể bị Thương Quân tiến quân thần tốc.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn chính là muốn dựa vào Thương Quốc để tiêu hao lực lượng của Trịnh Hàn.

Sau khi đoạt được ngôi vị hoàng đế, nếu như chỉ một phương Trịnh Hàn bị tiêu hao, thì còn có thể bảo vệ được Trịnh Quốc sao?

Trịnh Khang tuy rằng bình thường, thế nhưng cũng không ngốc. Có một cái đạo lý mà hắn rất rõ ràng, cái gọi là liên minh hợp tác đều được xây dựng trong tình huống lực lượng song phương tương đương nhau. Nếu như Trịnh Quốc không có lực lượng ngang Thương Quốc, vậy thì quan hệ minh hữu chung quy cũng chỉ là một câu nói suông. Thương Quốc nhất định sẽ công chiếm Hoàng đô, nhân cơ hội thâu tóm toàn bộ Trịnh Quốc.

Phúc sào chi hạ, vô hữu hoàn noãn. Vậy thì người hoàng tử như hắn cũng nên kết thúc.

Theo như tình hình trước mắt thì chống lại là lựa chọn tốt nhất.

Chống đỡ tiếp, đợi cho đến khi một vạn tinh nhuệ và hai vạn nông dân binh từ Đông đại doanh xuôi Nam đến cứu viện Khang Thành.

Nhưng mà, quân Thương sẽ cho hắn thời gian này sao?

Đây chính là vấn đề mà Trịnh Khang lo lắng nhất. Nếu như vào lúc này lựa chọn lén lút suất quân phá vòng vây, vậy thì sẽ có một chút hi vọng sống. Nhưng nếu cố thủ thì một khi thành bị công phá coi như tất cả đều xong...

Ngẩng đầu nhìn lướt qua ánh mắt chờ đợi của đám quý tộc, nghĩ đến sau này còn có nhiều thù lao phong phú như vậy, Trịnh Khang tựa hồ hạ quyết tâm. Hắn nhấc lên tay, đang muốn tuyên bố quyết định.

- Chậm đã!

Đột nhiên một thư sinh áo bào trắng xuất hiện ở cửa đại sảnh.

Khổng Thượng Hiền?

Tay Trịnh Khang đang nâng lên đột nhiên cứng đờ. Đối với người thư sinh áo bào trắng này hắn vẫn có loại cảm giác nhìn không thấu, hơn nữa thân phận đối phương lại có chút nhạy cảm, khó tránh khỏi sẽ có chút khó chịu.

- Khổng tiên sinh, có gì chỉ giáo?

Trịnh Khang hỏi.

Khổng Thượng Hiền thản nhiên cười nói:

- Nghe nói điện hạ và các vị quý nhân đang nghị sự nên đặc biệt lại đây nhìn xem một chút, không biết có làm phiền mọi người hay không?

Làm phiền?

Đã làm phiền rồi đó.

Mười mấy quý tộc đều trợn mắt nhìn. Làm quý tộc trong Khang Thành, bọn họ đương nhiên biết thân phận của Khổng Thượng Hiền. Hơn nữa quá khứ cũng có rất nhiều người đã từng xa lánh và làm khó dễ đối với hắn, nói là đối thủ một mất một còn cũng không quá đáng.

Nhưng chỉ ngắn ngủi qua hơn hai tháng, Khổng Thượng Hiền đã không còn là phụ tá của phủ hoàng tử, mà đã trở thành một đại thần rất được Hoàng Đế Thương Quốc tín nhiệm.

Là một người bên địch doanh, ở lúc mấu chốt nhất lại đánh gãy là có âm mưu gì?

Trả thù.

Khẳng định là trả thù.

Mười mấy quý tộc không hẹn mà cùng nhấc lên ý nghĩ này, tất cả đều dâng lên một cỗ tức giận, trợn mắt nhìn Khổng Thượng Hiền. Nếu không phải có Trịnh Khang ở bên cạnh, sợ là đã có người xông lên động thủ.

Trịnh Khang đương nhiên biết ý nghĩ của mọi người. Thế nhưng nghĩ đến thân phận của Khổng Thượng Hiền, không thể làm gì khác hơn đành nói:

- Bổn hoàng tử đang cùng các vị đây thương lượng việc vây thành, Khổng tiên sinh có chuyện gì thì không ngại nói thẳng.

- Thương lượng?

Trên mặt Khổng Thượng Hiền hiện lên vẻ khinh thường, cười nhạo nói:

- Một đám giá áo túi cơm mà thôi. Ngoại trừ ham muốn hưởng lạc ra thì không còn gì khác, điện hạ thương lượng với những người này còn không bằng sớm mở thành đầu hàng.

- Làm càn!

- Ngươi dám!

- Chúng ta chính là quý tộc chính thống, há lại để cho một ngoại thần như ngươi tùy ý sỉ nhục.

- Chó nhà tang, đồ hèn mọn. Ngươi có tư cách gì nói chúng ta.

Nhất thời, các quý tộc trong đại sảnh đều giận dữ. Khi đối diện với loại trào phúng này, đều giáp mặt đánh trả.

- Ồ? Lẽ nào các ngươi không phải như thế sao?

Khổng Thượng Hiền xem thường nhìn thoáng qua, nói:

- Lúc ta vừa mới tiến vào, trên mặt các vị đều là biểu cảm không thể khó coi hơn được. Lúc này lại là vẻ vênh vang đắc ý, lẽ nào ta nói không đúng sao?

Không đúng sao?

Câu hỏi này có thể nói đã khiến cho đám quý tộc á khẩu không trả lời được. Tuy rằng trong lòng không phục lắm, nhưng đúng là không cách nào cãi lại.

- Được rồi, được rồi! Các vị không nên cãi vã.

Trịnh Khang thiếu kiên nhẫn phất tay, nói:

- Khổng tiên sinh tới đây đã mười mấy ngày, thường ngày đều không thấy tung tích, vậy hôm nay đến cũng không phải là để đặc biệt nói móc mọi người. Có lời gì cứ việc nói, bổn hoàng tử sẽ lắng nghe.

Khổng Thượng Hiền gật gật đầu:

- Tại hạ có một lời, muốn khuyên nhủ điện hạ.

Khuyên nhủ?

Mọi người hai mặt nhìn nhau.


Bạn cần đăng nhập để bình luận