Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 443: Dương Quân Thay Đổi

Chương 443: Dương Quân Thay Đổi

=== oOo ===


Chương 443: Dương Quân Thay Đổi




Dương Mộc biết Hoàng Hậu quỳ trên mặt đất thỉnh tội chẳng qua là đang để ý tới mặt mũi của hắn mà thôi.
Dù sao, nếu như đặt chuyện này ở trên thân của người khác, đó chính là tội khi quân.
Cho dù Hoàng Hậu cùng hắn có quan hệ vợ chồng trên mặt pháp lý, nhưng ở trong luật pháp quốc gia và đạo lý làm người, vẫn được xem như một thần tử.
Làm như vậy tối thiểu có thể khiến trong lòng của hắn thoải mái một chút, bảo vệ tôn nghiêm của một Hoàng đế.
Dương Mộc cũng không có khả năng thật sự trách phạt Hoàng hậu, dù sao những năm gần đây, dưới sự lo lắng và cố gắng của Hoàng hậu, Thương Quốc cũng không gặp phải tổn thất gì, trái lại bởi vậy mà nuôi dưỡng được rất nhiều cao thủ, kiêu ngạo nhìn các nước.
Dù sao hôm nay Thương Quốc đã không sợ bất kỳ khiêu chiến và uy hiếp nào, ngay cả Vương triều Đại Thống ở cách xa ngàn núi vạn sông kia, cũng không thể làm gì được Thương Quốc.
- Nàng đứng lên đi, chuyện này đã qua nhiều năm rồi, không cần nói tới nữa.
Dương Mộc thở dài nói.
- Mong bệ hạ trách phạt, bằng không trong lòng thần thiếp khó yên.
Hoàng hậu khổ sở nói.
Trong lòng khó yên sao...
Dương Mộc mỉm cười, nói:
- Nàng xem, ở trong lòng của nàng thì đây là một chuyện rất lớn, nhưng ở trong lòng trẫm thật ra lại thấy rất vô vị, đơn giản chính là một tội khi quân. À... thế này đi, ta phạt nàng mỗi ngày đi tới Ý Nhân cung thỉnh an Thái hậu xong, sau đó lại quỳ một canh giờ.
- Thần thiếp tạ ơn bệ hạ.
Lúc này Hoàng hậu mới từ dưới đất đứng lên, sửa lại làn váy rồi thản nhiên cười với Dương Mộc, nói:
- Thần thiếp đi Ý Nhân cung, nếu mẫu hậu hỏi nguyên nhân, thần thiếp nên trả lời thế nào.
- À... Nàng cứ nói là nàng thị tẩm mỏi mệt, không chịu nổi.
Dương Mộc nửa đùa nửa thật.
Hoàng hậu trừng mắt với hắn, nói:
- Nếu bệ hạ thi triển Trường Xuân Công, có cô gái nào có thể chịu được chứ! Tuy nhiên, mẫu hậu vốn bất mãn vì nhiều năm như vậy mà thần thiếp vẫn không có đứa con nào. Nếu thần thiếp trả lời như vậy, thế thì...
- Thế thì sao?
Dương Mộc cười ha ha nói.
- Nói chung không được, trả lời như vậy không được.
Hoàng hậu liền vội vàng lắc đầu, nói:
- Những năm gần đây, phi tần khác cũng không có tin tức gì, mẫu hậu không thể nào trách móc thần thiếp, nhưng ai bảo thần thiếp là Hoàng hậu... Bệ hạ không biết, mỗi lần mẫu hậu nhìn thấy Quân nhi đều rất cưng chiều, cách một ngày không gặp còn nhắc tới đấy.
Trong đầu Dương Mộc chợt nảy ra một ý nghĩ, lập tức hỏi:
- Trẫm nhớ đã lâu không kiểm tra việc học của Quân nhi, bây giờ thằng bé thế nào?
- Quân nhi thật ra rất ngoan, hai ngày trước còn từng tới Dục Linh cung một chuyến, đọc lên mấy bài văn.
Nói lên Dương Quân, trên mặt Hoàng hậu lập tức hiện ra vẻ tươi cười của người mẹ, nhưng sau đó lại do dự một lát mới nói:
- Nhưng gần đây Quân nhi hình như có tâm tư gì đó, khi nói tới việc sinh hoạt của mình ở trong học đường, trong mắt có vẻ hứng thú.
- Ồ?
Dương Mộc vừa nghe liền thấy hứng thú.
Hắn biết Dương Quân từ nhỏ ngâm mình trong bình mật mà lớn lên, nhưng đồng thời cũng bị yêu cầu nghiêm khắc, sau khi đến tuổi tới trường lại bị hắn thu xếp cho vào học trong một học đường ở Thương Thành, che giấu thân phận, cùng học với những bách tính bình thường.
Vì làm vậy có thể giúp thẳng bé thử trải qua khó khăn trong nhân gian, không đặc thù hóa, rèn luyện xem làm sao để ở chung với mọi người.
Vì thế, tiểu Dương Quân có chút buồn bực, ngay lúc đầu rất chán ghét phải đi tới học đường, thường đến Dục Linh cung và Nặc Phi cung, dù thế nào cũng không chịu ra ngoài.
Sau đó vẫn là Dương Mộc nghiêm mặt, yêu cầu phải lập tức đi học, lúc này mới chịu ngoan ngoãn làm theo.
Mấy năm qua, tuy thằng bé dần dần thích ứng với việc học tập trong học đường, nhưng bởi vì thân phận nên vẫn có chút khác biệt với những đứa trẻ gia đình bình thường. Cũng giống như năm ngoái, Dương Mộc nghe nói thằng bé bị mấy bạn học trong học đường xa lánh.
Dương Mộc đã đặc biệt quan tâm tới chuyện này, Dương Quân không khóc, nhưng tâm tình cũng rất kém.
Nhưng Dương Mộc tuyệt đối không ngờ được hôm nay tự nhiên nghe được Dương Quân có hứng thú với trong học đường.
Đúng là một chuyện kỳ lạ.
- Bệ hạ, thần thiếp đã bảo Nội thị giám đi thăm dò chuyện này, bệ hạ đoán thế nào?
- Chẳng lẽ thân phận bị lộ rồi?
Dương Mộc suy đoán. Nếu để cho người trong học đường biết thằng bé chính là Hoàng Thái tử, như vậy khẳng định sẽ đối xử khác biệt, ngầm a dua nịnh hót, đây là chuyện không thể nào tránh được.
Nếu là vậy, cuộc sống của tiểu Dương Quân ở trong học đường trên cơ bản cũng đành tuyên bố kết thúc. Nếu không có hiệu quả rèn luyện, còn không bằng về cung học tập, như vậy cũng có thể an toàn hơn.
- Không phải!
Hoàng hậu lắc đầu, cười thần bí nói:
- Quân nhi chắc là thích một tiểu cô nương.
- Thích một tiểu cô nương à?
Dương Mộc kinh ngạc, một lát sau mới lấy lại tinh thần:
- Nàng nói tỉ mỉ một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Căn cứ theo Nội thị giám điều tra, học kỳ này, trong học đường Quân nhi có một tiểu cô nương mới tới, thường xuyên chơi đùa với Quân nhi.
Hoàng Hậu nói.
Dương Mộc lập tức hiểu rõ.
Suy nghĩ thấy cũng đúng, tiểu Dương Quân đã mười hai tuổi, xem như là một thiếu niên, vào tuổi này thằng bé có mối tình đầu là rất bình thường.
Nhưng rốt cuộc có phải tiểu Dương Quân có mối tình đầu không?
Hay chẳng qua bởi vì có một tiểu nữ hài bằng lòng chơi với thằng bé?
Làm một Thái Tử, nữ nhân chắc chắn không phải là vấn đề đối với Dương Quân, thậm chí thằng bé muốn bao nhiêu cũng có. Bất kể là tình huống nào, Dương Mộc đều không thấy có vấn đề gì.
Quan trọng là tiểu cô nương kia là ai, có ý xấu hay không, hoặc sau lưng có người sai khiến gì không?
Bởi vì, dù sao Dương Quân cũng là Hoàng Thái tử, việc học vốn là chuyện lớn của một quốc gia, rất nhiều đại thần trong triều đều đang chú ý vào chức Thiếu Phó. Qua nhiều năm như vậy, vị trí này vẫn bỏ trống. Nếu có người cẩn thận điều tra, có lẽ có thể tìm được một vài manh mối.
Trong ngày sắc phong Thái Tử, rất nhiều đại thần trong triều đều đã từng nhìn thấy Dương Quân. Dáng vẻ của trẻ con thường không thay đổi nhiều, rất dễ nhận ra. Nếu có người thật lòng muốn, sẽ rất dễ dàng nhận ra thằng bé.
Tuy Dương Quân được Nội thị và Cẩm Y vệ bảo vệ, nhưng nếu có người bày kế để cố ý tiếp cận, như vậy sẽ thay đổi ý nghĩa, đây là điều Dương Mộc không muốn nhìn thấy nhất.
- Tiểu cô nương kia là ai?
Dương Mộc hỏi.
- Là nữ tử của một phú thương trong thành, vốn là một hộ giàu có trong Thương Thành cũ, nhưng hai năm qua theo chuyện dời đô không ngừng được tiến hành, sản nghiệp trong nhà cũng dần dần chuyển chuyển đến tân Thương Thành, cho nên tiểu nữ hài kia cũng chuyển tới đây học.
- Nàng đã cho người điều tra rõ ràng chứ? Có phải là người trong sạch không?
- Tất cả đều đã điều tra rõ ràng, thật ra thân phận không có vấn đề gì.
Hoàng Hậu lại lo âu nói:
- Quân nhi mới mười hai tuổi, có phải là quá sớm hay không? Nếu tiếp tục như vậy...
- Ha ha ha!
Dương Mộc cười to, ngắt lời nàng:
- Tâm tình trẻ con, nàng không cần lo. Nó mới bao nhiêu tuổi chứ? Năm đó, trẫm vào tuổi này chính là... Ah, sau này phải quan sát thêm mới được, nếu thật sự không tốt sẽ để cho Quân nhi về cung. Mười hai tuổi, có ít điều cũng nên dạy cho thằng bé biết rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận