Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 242: Ý Không Ở Trong Lời

Chương 242: Ý Không Ở Trong Lời

=== oOo ===


Nói là không đúng lúc cũng là có nguyên nhân.

Một mặt, Thương Quốc đang giằng co với Thịnh Quốc, tạm thời không thể điều đi quá nhiều binh lực để tác chiến với Ngụy Quốc được.

Mặt khác, qua hai năm chiến sự, Tấn Quốc và minh hữu đã mấy lần đánh vào bên trong Ngụy Quốc, từng bước xâm chiếm từng mảnh lớn thành trì, tiêu diệt số lượng lớn quân chủ lực của Ngụy Quốc. Có thể nói thắng lợi đã nghiêng về bên đồng minh Tấn Quốc, qua nửa năm một năm nữa chắc là có thể triệt để ép sụp Ngụy Quốc.

Thắng lợi trong tầm mắt, thịt mỡ cũng đã đến bên miệng, làm sao cam lòng để cho người khác?

Chuyện để cho người khác hái đào chắc sẽ không có quốc gia nào làm, chớ đừng nói chi là Tấn Quốc từ lâu đã mơ ước Ngụy Quốc.

Nhưng mà… cũng có khả năng đây chỉ là câu khách sáo của Hoàng Đế Tấn Quốc?

Đem suy đoán này thương nghị với hai vị Thượng Thư. Nghiêm Hoa trầm ngâm một lúc lâu, chắp tay nói:

- Bệ hạ, thần cảm thấy Hoàng Đế Tấn Quốc là thực lòng mời Đại Thương ta tham chiến.

- Ồ? Lời ấy nghĩa là sao?

Dương Mộc buồn bực hỏi.

Nghiêm Hoa nói chuyện luôn nghiêm cẩn, hoặc là không nói, hoặc là nói một tiếng cũng có thể làm người kinh ngạc, tất cả đều có một số cách kiến giải độc đáo, dù trong lòng hắn phủ quyết nhưng vẫn quyết định nghe một chút.

- Thần cho rằng, có thể Tấn Quốc thật sự muốn Thương Quốc ta tham chiến, hơn nữa còn hi vọng Thương Quốc ta sẽ phái Kỳ Lân Quân đến chiến trường.

- Ý khanh là, Tấn Quốc… đang muốn ăn trộm?

Dương Mộc bỗng nhiên tỉnh ngộ, có điều trong lòng lại lập tức cảm thấy không đúng lắm, cảm thấy lý do này có chút gượng ép.

Vẫn là cái nghi vấn trước kia, kỵ binh tuy rằng mê người, thế nhưng muốn ăn trộm cũng không cần vội vã nhất thời, lấy đất để đổi lại càng không phải biện pháp duy nhất. Tấn Quốc sẽ cam lòng dùng địa bàn không dễ đoạt được để đổi lấy một cơ hội ăn trộm sao?

- Bệ hạ minh giám! Kỵ binh Đại Thương ta vô đối thiên hạ, các nước đều muốn học theo, thế nhưng hiệu quả từ lời truyền miệng chung quy không thể bằng kề vai chiến đấu. Kỳ Lân Quân ta nếu bị phái đến chiến trường, nhìn tình hình trước mắt đúng là Tấn Quốc có chút thiệt, thế nhưng bệ hạ đừng quên, Tấn Quốc chính là bá chủ, thực lực hùng hậu, trong vòng ba đến năm năm có thể thành lập được một nhánh quân đội quy mô không kém gì Kỳ Lân Quân là chuyện không thành vấn đề, chút hi sinh ấy cũng đáng giá.

- Còn gì nữa không?

Dương Mộc có chút cảm thấy hứng thú, nghe có vẻ đúng là như vậy.

- Tấn Quốc tuy lớn, thế nhưng mưu đồ lại quá lớn, chia ra tấn công mấy minh hữu của Ngụy Quốc là Lan Quốc, Bình Quốc, Chu Quốc và Mang Quốc. Hiện nay Mang Quốc và Chu Quốc đã bị diệt, Tấn Quốc cũng phải chia quân đóng giữ, nếu như giao một phần nhỏ lãnh thổ của Ngụy Quốc cho chúng ta thì vẫn cứ có thể đi tấn công địa bàn khác, vì thế cũng không tổn thất gì.

- Nói cách khác, Tấn Quốc đưa chỗ này cho chúng ta, còn mình thì cùng những minh hữu khác đi chia cắt các địa bàn còn lại?

Dương Mộc gật gật đầu, đã rõ ràng ý tứ của Nghiêm Hoa.

- Không chỉ có như vậy! Bệ hạ có thể đã quên, chúng ta còn đang giao chiến với Thịnh Quốc, hiện tại Thịnh Quốc vô lực chống lại quân ta, có lẽ sẽ cầu viện Tấn Quốc. Mà Tấn Quốc làm bá chủ nên tất nhiên sẽ không ngồi nhìn Đại Thương ta liên tiếp chiếm đoạt hai nước, trở thành một cường lân giống như Ngụy Quốc. Cho nên...

Nhất thời, Dương Mộc mở to hai mắt.

Đúng vậy!

Làm sao lại quên mất Thịnh Quốc.

Phải biết rằng biên cảnh của Thịnh Quốc và Tấn Quốc đã giáp ranh từ mấy chục đến hơn trăm năm, vì để duy trì hòa bình mà Thịnh Quốc và Động Quốc luôn kiên định tôn Tấn Quốc là bá chủ, hàng năm tiến cống rất nhiều tài bảo. Tuy rằng không phải tiểu đệ đáng tin, nhưng cũng duy trì quan hệ thân mật.

Ngay cả lần đại chiến phạt Ngụy này, Thịnh Quốc cũng đã công khai đứng về phía Tấn Quốc, còn trợ giúp một ít binh đao giáp trụ, chỉ thiếu chút nữa đã phái binh ra trận.

Một quốc gia như vậy, cho dù Tấn Quốc không muốn nhìn thấy nó mạnh, cũng không muốn nhìn thấy nó bị quốc gia khác chiếm đoạt.

Thương Quốc, vừa vặn đã chạm đến lợi ích hạch tâm của Tấn Quốc.

- Nếu đúng như chúng ta suy đoán thì hành động này của Tấn Quốc vừa là ăn trộm, nhân cơ hội phát triển kỵ binh trong nước, vừa là để ngăn cản Thương Quốc ta, khi chúng ta điều binh lực đi, sẽ không có năng lực dụng binh với Thịnh Quốc, để Thịnh Quốc có cơ hội thở dốc?

Dương Mộc suy nghĩ một chút, lại nói:

- Lẽ nào Hoàng Đế Tấn Quốc không nghĩ tới, Thương Quốc ta sau khi chiếm đoạt được Động Quốc, dù chỉ cách phía Đông Nam Ngụy Quốc có ba trăm dặm, thế nhưng vẫn cách biên giới của hai quốc gia?

Dương Mộc nghi vấn. Cách biên giới hai quốc gia thì có nghĩa, dù chiếm đoạt được Ngụy Quốc cũng không thể thực hiện sự thống trị có hiệu quả, cái gọi là chia cắt Ngụy Quốc, tựa hồ thành một câu chuyện cười.

- Có lẽ Tấn Quốc căn bản không nghĩ tới vấn đề này. Một khi chiến thắng Ngụy Quốc, có lẽ chúng ta sẽ nhận được một bút bạc, cũng có thể sẽ đối mặt với binh đao.

Vẻ mặt Nghiêm Hoa nghiêm nghị.

Đối mặt với binh đao sao?

Dương Mộc cũng tán đồng quan điểm này. Một khi Ngụy Quốc bị diệt vong, nếu như Thương Quốc muốn phát triển, nhất định phải trở thành đối thủ cạnh tranh với Tấn Quốc. Không quan tâm là đối thủ rõ ràng hay là ẩn tàng, có khả năng Tấn Quốc sẽ tiên phát chế nhân.

Kỳ Lân Quân mặc dù là kỵ binh, thế nhưng không nên quên, ở giữa Thương Quốc và Ngụy Quốc là biên cảnh của Mang Quốc và Triệt Quốc. Tuy rằng chỉ là một khu vực nhỏ, thế nhưng bây giờ Mang Quốc đã bị Tấn Quốc tiêu diệt, một khi ở biên cảnh Mang Quốc ngăn chặn đường lui của Kỳ Lân Quân thì dù có là kỵ binh, cũng không thể vượt qua tầng tầng phòng tuyến để trở về nước.

Mất đi Kỳ Lân Quân, nguyên khí Thương Quốc nhất định sẽ đại thương, đối lập với ưu thế các nước sẽ bị suy yếu đi nhiều.

Ý không ở trong lời ah...

- Nếu đã như vậy, sau đó từ chối đi.

Dương Mộc khoát tay áo một cái, nói.

- Bệ hạ không ngại trước hết nghe xong Tần đại nhân bẩm tấu.

Nghiêm Hoa bái nói.

- Đúng rồi, còn có chuyện của Bộ Công thương nữa, hai người các khanh cùng nhau đến đây, hẳn là có liên quan.

Dương Mộc cười cười, tiếp nhận sổ con được Tần Trường Phong trình lên, mở ra đọc.

Đầu tiên, chính là việc buôn bán vận chuyển hiện nay của Thương Quốc, bởi vì hoàn toàn chiếm được Động Quốc nên con đường buôn bán phía Tây đã được mở ra, các đội buôn không cần phải đi đường vòng qua Viêm Quốc để đến Thương Quốc.

Việc này góp phần rất lớn trong việc xúc tiến thương mại Thương Quốc phát triển, bởi vì ức chế mấy tháng cho nên gần đây vài loại thương phẩm chủ yếu bắt đầu tăng trưởng như giếng phun.

Đặc biệt là giấy trắng, có thể nói là cung không đủ cầu. Vì thế Bộ Công thương đang chuẩn bị thay đổi sách lược, chuẩn bị thành lập một thành trì buôn bán ở Quận Sơn m, chuyển một số hàng hóa đến đây, sau này đội buôn của những quốc gia phía Tây kia sẽ không cần phải lặn lội đường xa mới có thể mua được đồ, ít nhất có thể tiết kiệm thời gian nửa tháng.

Mong muốn hợp tác của dân gian và triều đình các quốc gia cũng sẽ tích cực hơn. Dưới bầu không khí này, xưởng in ấn đã bắt đầu khắc bản tác phẩm dài “Tây Du kí”. Một khi mở bán, nhất định tài nguyên sẽ cuồn cuộn, khiến cho các quốc gia khuynh đảo.

- Ừm… đây hình như chỉ là một tấu chương bình thường không có chỗ nào đặc biệt. Bộ Công thương đề nghị mở thành chợ, trẫm cũng đồng ý, nhưng không biết việc này có liên quan gì với việc Tấn Quốc mời chúng ta tham chiến?

Dương Mộc thực sự không hiểu, tấu chương này rất dài, ghi chép cũng rất tỉ mỉ, đã mở ra nhìn hơn một nửa nhưng cũng không hề thấy chỗ nào khác biệt cả.

- Bệ hạ có thể trực tiếp giở đến cuối cùng.

Tần Trường Phong hạ thấp người, giải thích.


Bạn cần đăng nhập để bình luận