Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 215: Hiệp Ước Bất Bình Đẳng

Chương 215: Hiệp Ước Bất Bình Đẳng

=== oOo ===


- Không có cốt khí.

Nhìn đoàn người chật vật rời đi, Thẩm An thì thầm một tiếng.

- Được rồi, lần này cho bọn họ một cái hạ mã uy, để vài ngày là tốt rồi. Đúng rồi, bên ngũ đại quân đoàn có tin tức gì không?

Dương Mộc hỏi.

- Vẫn không có!

- Không có…

Dương Mộc trầm ngâm một chút, nói:

- Vậy thì đợi thêm mấy ngày đi, để cho bọn họ tâm sự thật tốt với Động Quốc, chết tâm một chút cũng tốt.

Trong mấy ngày kế tiếp, mấy người Chu Lực Hành mỗi ngày đều đến ngoài trướng cầu kiến, thế nhưng đều không ngoại lệ bị Thân Vệ Quân chặn ở bên ngoài.

Thời gian một ngày trôi qua, chính vào hôm ấy, từ trên chiến trường truyền đến tin tức, nói là Kỳ Lân Quân thành công quấy rầy lương đạo của đại quân Thịnh Quốc, lương thảo của năm mươi vạn đại quân Thịnh Quốc ở biên cảnh báo nguy.

Biết được tin tức này, đám người Chu Lực Hành đều quỳ mãi ở ngoài lều trại không đứng lên.

Hai ngày sau, Dương Mộc rốt cuộc lại lần nữa tiếp kiến bọn họ.

Lần này, từ mở màn cho đến đàm phán, tất cả đều thuận lợi hơn nhiều, sứ đoàn Thịnh Quốc không dám nhiều nói nửa câu, ngay cả Chu Lực Hành cũng trước tiên phải cân nhắn ở trong lòng một phen rồi mới nói, sợ lại lần nữa bị đuổi ra ngoài. Đợi đến khi quân đang giao chiến với Động Quốc bị đánh bại, vậy thì một cơ hội đàm phán đều sẽ không có.

- Nếu như Thịnh Quốc muốn đàm phán với Thương Quốc ta, nhất định phải thỏa mãn ba điều kiện.

Dương Mộc chậm rãi uống một hớp trà.

- Bệ hạ mời nói.

Chu Lực Hành cung kính nói, hắn biết món ăn chính đã đến.

- Thứ nhất, để trẫm an toàn về nước, Thịnh Hoàng phải ban bố chiếu cáo xin lỗi.

- Thứ hai, thành trì mà Thương Quốc ta đã chiếm coi như là của Thương Quốc.

- Thứ ba, cắt đất, đền tiền.

Cắt đất? Đền tiền?

Chu Lực Hành bị choáng váng. Điều kiện thứ nhất rất dễ dàng, Thương Quốc đã chiếm toàn bộ thành trì nối liền đến Động Quốc, Thịnh Quốc dù cho muốn ngăn cản cũng không kịp.

Điều thứ hai, bọn họ cũng đã có chuẩn bị trước, xưa nay các quốc gia giao chiến, đều không có đạo lý chiếm cứ thành trì rồi lại trả.

Nhưng lẽ nào như thế vẫn chưa đủ, còn phải đền tiền sao?

- Thịnh Quốc các ngươi đồng ý sao?

Dương Mộc nhàn nhạt hỏi.

- Điều kiện này, quả thật có chút…

Chu Lực Hành xoa xoa mồ hôi trên trán. Dáng vẻ của Dương Mộc càng bình thản thì hắn lại càng cảm giác được một luồng uy áp, dù là năm đó khi hắn còn là một quan văn nhỏ lúc đối mặt với Hoàng Đế cũng không khẩn trương như vậy.

- Ngươi không làm chủ được?

Dương Mộc hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu không làm chủ được thì hãy về bẩm báo cho chủ nhân của ngươi. Thẩm An, tiễn khách.

Lại tiễn khách?

Đám sứ thần Thịnh Quốc đều kinh hãi, vội vã nháy mắt với Chu Lực Hành.

- Bệ hạ bớt giận, xin hỏi cắt đất đền tiền này, là làm sao để bồi thường?

Chu Lực Hành lo sợ không yên nói.

- À.... cắt đất đền tiền sao, dễ bàn.

Dương Mộc từ trên án lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn, rồi nói:

- Tự mình xem một chút đi, đồng ý thì lưu lại, trẫm tức khắc hạ chỉ ngưng chiến. Nếu như không thể tiếp thu thì đừng trách trẫm trở mặt vô tình, để cho các ngươi có mệnh đến nhưng không có mệnh về.

- Bệ hạ chờ ngoại thần xem một chút.

Chu Lực Hành chỉ cảm thấy lưng đều lạnh thấu, vội vã cầm lấy tờ giấy.

Giấy là do Thương Quốc tạo ra, cũng là thứ hiện nay rất được các quốc gia ưu ái.

Thế nhưng nội dung, lại khiến người ta không thể nào tiếp thu được.

Điều thứ nhất, mở ra biên cảnh hai nước, thiết lập hỗ thị, cho phép thương nhân tự do buôn bán, dân cư lưu thông.

Điều thứ hai, đền tiền hai ngàn vạn lượng.

Điều thứ ba, cắt nhường hai tòa thành trì là Y Hàm và Khải Trực ở phía nam cho Thương Quốc, trăm dặm biên cảnh với Thương Quốc không thể trú quân.

Ba điều ước này, mỗi một điều đều là nỗi nhục mất nước, mỗi một điều đều đang giúp địch, tương đương với việc bại lộ Thịnh Quốc trước một con mãnh thú, cả ngày đều phải lo lắng sợ hãi.

Ví dụ như điều thứ nhất, nếu như thật sự thực hiện, chỉ dựa vào mấy món hàng hóa kia Thương Quốc đã có thể kiếm rất nhiều tiền, khẳng định là càng có lợi đối với Thương Quốc. Bây giờ bách tính Thương Quốc bất kể là sinh hoạt hay là địa vị xã hội, đều phát triển ở mức độ cao, nếu như cho phép dân cư hai nước lưu thông, như vậy sẽ có rất nhiều bách tính không ngừng tiến vào Thương Quốc, sau đó sẽ bị lớp học giáo dục và báo chí gì đó tẩy não, trở thành con dân của Thương Quốc.

Đối với một cái quốc gia, dân cư và thuế phú là tồn tại căn bản nhất, đây chính là một kế rút củi dưới đáy nồi.

Điều thứ hai và điều thứ ba lại càng làm cho người ta khó có thể tiếp nhận nổi, Thịnh Quốc chẳng khác nào đang bị trực tiếp xé thịt từ trên người cả. Y Hàm và Khải Trực là hai tòa thành trì quan trọng ở phía nam, một khi bị Thương Quốc chiếm lĩnh thì sẽ giống như bị chặn ngay yết hầu, sau này Thịnh Quốc khôi phục được quốc lực, nếu như muốn thu hồi sẽ phải tập trung gấp mấy lần binh lực.

Nếu đồng ý cả ba điều trên, đừng nói ba năm rưỡi, dù là tám năm mười năm cũng chưa chắc khôi phục được.

- Bệ hạ, ba cái điều ước này, thứ cho ngoại thần khó có thể tuân theo.

Chu Lực Hành chậm rãi thả tờ giấy trong tay xuống.

- Ngươi không sợ chết?

- Kí xuống hiệp ước này, sau khi về nước cũng khó thoát khỏi cái chết, ngược lại còn liên lụy vợ con.

- Vậy ngươi muốn để cho bốn mươi vạn đại quân chôn cùng?

Chu Lực Hành đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu kinh ngạc nói:

- Bệ hạ sao lại nói vậy?

Dương Mộc thản nhiên nói:

- Cắt đứt quân lương của bốn mươi vạn đại quân chỉ là bước thứ nhất, quân Thương ta nếu muốn trong ứng ngoài hợp với đại quân Động Quốc cũng rất đơn giản.

Nghe vậy, trên trán Chu Lực Hành toát mồ hôi lạnh.

Tuy rằng hắn chỉ là một văn thần, thế nhưng một vài chuyện về hành quân đánh trận hắn vẫn biết một chút. Kỳ Lân Quân có năng lực bôn tập mạnh mẽ, đối với đại quân Thịnh Quốc là một uy hiếp rất lớn, thế nhưng lại không có cách nào.

- Nếu đồng ý những điều khoản này, Thương Quốc ta có thể lui binh. Nếu không đồng ý, đồ vật trẫm muốn thì trẫm sẽ tự mình đi lấy.

- Bệ hạ, có thể gia hạn hay không...

- Không được!

- Nếu như ngoại thần đáp ứng, bệ hạ có thể để Kỳ Lân quân...

- Đại sự Binh gia, Thừa Tướng đại nhân không phải cho rằng đó là một chuyện đùa đấy chứ?

Dương Mộc cười lạnh, cầm một chén trà lên:

- Hai nước giao chiến cũng giống như chén trà này phải uống lúc nóng, bởi vì sau đó dù có làm nóng lần nữa thì mùi vị cũng kém xa.

Chu Lực Hành cười khổ, trao đổi ánh mắt với mấy sứ thần bên cạnh một chút, cúi đầu thì thầm.

Một lúc sau, trong một mảnh than thở, Chu Lực Hành lấy ra Tướng ấn bên người kí xuống hiệp ước.

Lập tức liền phái ra một đám người, chạy về triều đình Thịnh Quốc báo cáo việc hiệp ước này.

Đương nhiên, Chu Lực Hành cũng để lại một chút tâm nhãn, phái người sao chép nội dung hiệp ước lại một lần, rồi đưa tới Động Quốc.

Hoàng Đế Động Quốc sau khi nhìn thấy hiệp ước liền nổi trận lôi đình.

Muốn phát chiếu cáo chỉ trích, thế nhưng nghĩ tới mấy ngày trước chính mình sau khi thu được thư của Lý Hạ từ tiền tuyến đã chỉ trích Thương Quốc một lần, đồng thời có ý xé bỏ minh ước thì có chút phẫn nộ nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ.

Dù sao, Động Quốc cũng đã không muốn đánh.

Khoảng thời gian này Động Quốc đã lấy lại được toàn bộ lãnh thổ mà mấy chục năm trước đã đánh mất, đối với Hoàng Đế Động Quốc thì cũng coi như là mỹ mãn. Nếu như đánh tiếp nữa thì tiền lương tiêu hao mỗi ngày đều là con số khổng lồ, đại quân Động Quốc không thể giống như quân Thương luôn đánh thắng trận, căn bản không thu được lương thảo và đồ quân nhu để dưỡng chiến.

Xuất phát từ việc cân nhắc hợp tác sau này, Động Quốc cũng không tỏ thái độ đối với việc này. Bởi vì biết được Thương Quốc có ý đình chiến, nên đã mệnh lệnh cho quân tiền tuyến gia tăng thế tấn công đối với Thịnh Quốc, cố gắng thu nhiều thêm một ít thành trì.

Thời gian từ từ trôi, tháng bảy liền qua như vậy.

Đầu tháng tám, quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ đi xuyên một đoạn đường cuối cùng đến biên cảnh Động Quốc.

Binh sĩ quân Thương đều vui mừng cổ vũ, chinh chiến mấy tháng không phải là vì thời khắc này sao?

Ngày mùng 3 tháng 8, chủ tướng của hai đại quân đoàn suất lĩnh tướng sĩ dưới trướng đi tới ngoài hành dinh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận