Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 200: Trước Chiến Tranh

Chương 200: Trước Chiến Tranh

=== oOo ===


Nhoáng một cái đã qua một tháng.

Trong tháng ngày đao binh, đặc biệt là vào thời kỳ chiến sự giữa hai nước, một tháng có khi còn chưa đủ cho một đội quân hành quân đi đường, nhưng với đám Dương Mộc thì lại cực kỳ chậm.

Bởi vì, mỗi một ngày qua đi thì tình hình Thương Quốc sẽ thêm một phần không chắc chắn.

Dương Mộc đã phái Cẩm Y Vệ tới Thịnh Quốc tìm hiểu tình hình, đồng thời phái Thẩm An dẫn theo mấy người cải trang thành tán dân, chia làm mấy đường trốn về Thương Quốc mang tin tức về.

- Tính toán thời gian thì hẳn cũng nên có tin tức rồi chứ nhỉ.

Dương Mộc đứng trên sườn núi nhìn về phương xa, trong lòng khá lo lắng.

Từ Động Quốc tới Thương Quốc đi mất hai mươi ngày là đủ rồi, theo tình hình bình thường thì hẳn là lúc này Thẩm An đã mang được chiếu thư tới Thương Quốc và quay lại rồi chứ.

Nhưng đã gần một tháng vẫn không nhận được tin tức gì.

Nỗi lo này kéo dài tiếp thêm năm ngày nữa thì Thẩm An và mấy thành viên Cẩm Y Vệ quay về, ai nấy đều bị thương.

Thì ra không chỉ biên giới giữa Thịnh Quốc và Thương Quốc bị phong tỏa, ngay cả biên giới của Thịnh Quốc và Động Quốc cũng có trọng binh trấn giữ. Mấy người Thẩm An phải vượt qua tầng tầng lớp lớp phong tỏa, còn phải giao chiến vài trận, che che giấu giấu mới hoàn thành được một vòng vừa đi vừa về.

Ngay cả Cẩm Y Vệ giỏi ngụy trang đi thám thính tin tức cũng bị tổn thất mất một nửa.

- Tình hình trong nước thế nào? Có loạn không?

Dương Mộc hỏi.

Thẩm An lắc đầu, thưa:

- Khi nô tài quay về Thương thành, Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương đã dự cảm được không bình thường, dùng binh phù hạ chỉ cho bốn đại quân đoàn đi đến biên cảnh, binh lính mới chiêu mộ cũng được sắp xếp tại các quân đoàn, tất cả mọi người đều đã sẵn sàng.

- Bách tính thế nào?

- Dân chúng vẫn yên ổn, ai nấy đều hăng hái bừng bừng tự tổ chức thao luyện và yêu cầu nhập ngũ, hô hào bảo vệ quốc gia, muốn liều chết đánh một trận với Thịnh Quốc.

Dương Mộc gật gật đầu, xem ra gần một năm qua những cố gắng của mình đã không uổng phí. Dân chúng vất vả lắm mới giãy dụa thoát khỏi được con đường tử vong, trước mắt có thể đảm bảo ấm no, còn có thể sống cuộc sống bậc trung. Hiện giờ Thịnh Quốc xâm lược đương nhiên là toàn dân cả nước sẽ chống cự.

Sau đó, hẳn là công lao của việc biết chữ. Tiên sinh được phái tới các nơi dạy học và học đường mới được đưa vào sử dụng không chỉ có tác dụng truyền thụ tri thức buồn tẻ, mà còn là công cụ tuyên truyền mạnh mẽ, tư tưởng trung quân ái quốc của Hoa Hạ cổ đại đã dần dần thâm nhập lòng người.

- Những quý tộc kia thì sao?

- Quý tộc…

Sắc mặt Thẩm An có vẻ quái dị, đáp:

- Các quý tộc còn phản ứng táo bạo hơn cả dân chúng. Các gia tộc tự hiến vật tư, tổ chức gia đinh vận chuyển hàng hóa giúp triều đình.

- …!!?

Dương Mộc không biết nói gì hơn. Theo lý mà nói, triều đình và quý tộc Thương Quốc có mâu thuẫn, nhưng cũng có lợi ích cộng đồng. Một khi Thương Quốc bị phá, những quý tộc kia cũng khó mà trốn được.

Nếu Thịnh Quốc hiểu rõ tình hình Thương Quốc thì nên phái người đi bàn bạc với quý tộc, nhất là những quý tộc cũ của Trịnh Quốc. Nếu có đủ lợi ích, có lẽ thực sự bọn họ sẽ giơ tay hoan nghênh.

Nhưng hiển nhiên, Thịnh Quốc quá tự ngạo, không để ý tới điểm này.

Lại thêm, từ khi kinh tế Thương Quốc quật khởi, các đại quý tộc được lợi lộc rõ ràng, nên cũng không nghĩ đến việc chủ động chạy theo Thịnh Quốc.

- Bệ Hạ, nô tài còn một chuyện muốn bẩm báo, là một tin tức vô cùng tốt!

Thẩm An vui mừng báo:

- Khi lão nô về tới cung, Nặc Phi nương nương đã hạ sinh một vị tiểu Hoàng Tử.

Tiểu Hoàng tử!

Tinh thần Dương Mộc chấn động, hớn hở ra mặt.

Nặc Phi sinh được tiểu Hoàng tử không chỉ có nghĩa hắn đã được làm phụ thân, còn có thể khiến dân tâm yên ổn.

Đặc biệt là lúc này, Dương Mộc không ở trong nước. Một khi truyền ra lời đồn bất lợi gì, các tướng sĩ kia sẽ nghĩ thế nào? Sẽ chiến đấu vì ai?

Hiện giờ có tiểu Hoàng tử rồi, cũng có thể yên ổn lòng người, để cho các tướng sĩ ngoài tiền tuyến biết, dù Hoàng Đế có chết cũng không cần lo lắng trong nước hỗn loạn. Có tiểu Hoàng tử kế thừa ngai vị, mọi người vẫn có thể chiến đấu vì Hoàng thất Thương Quốc.

- Còn tin tức gì nữa không? Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương có khỏe không? Khi ngươi rời đi tình hình trong nước thế nào?

- Khi ấy bản thân nô tài bị thương nặng, sau khi bẩm báo đã hôn mê mấy ngấy ngày trong cung. Khi rời đi… Khi rời đi nô tài thấy Hoàng Hậu nương nương rất tiều tụy, dường như trong lòng rất rối loạn. Hiện giờ mọi việc trong nước đều do hai vị Thừa Tướng xử lý, khi nô tài rời đi mấy vị Tướng Quân đều đã về biên cương chuẩn bị chiến đấu. Ah, đúng rồi! Hoàng Hậu nương nương có viết một phong thư, dặn nô tài giao cho Bệ Hạ.

Thẩm An vừa nói vừa móc ra một ống trúc đã bị máu nhuộm đỏ dâng lên cho Dương Mộc.

Dương Mộc kinh ngạc nhìn Thẩm An, sau đó thở dài:

- Vất vả rồi, ngươi và các vị tướng sĩ đi xử lý vết thương đi. Nếu còn gì cần hỏi trẫm sẽ tự gọi ngươi.

- Vâng, nô tài cáo lui.

Thẩm An đáp lời, rồi tự kéo lại vết thương, được mấy tiểu thái giám đỡ xuống nghỉ ngơi.

Dương Mộc mở ống trúc, rút ra một phong thư.

Trên đó chỉ có một dòng chữ: “Quốc sự bình an, thần thiếp không ngại, bảo vệ cương thổ, chờ đợi phu về. Chàng như bàn thạch, thiếp như bồ vi, bồ vi như tơ, bàn thạch không di chuyển.”



Lúc này, ở Hoàng cung Thương thành.

Trong Tử Thần Điện, Thái Hậu và Hoàng Hậu ngồi sau rèm che, hai vị Thừa tướng Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể dẫn đầu quan viên mười hai bộ tập trung bên dưới.

Sau một hồi nghiêm túc thảo luận, Hoàng Hậu dùng thân phận nhất quốc chi mẫu hạ chiếu triệu tập cả nước chống cự cường địch, đánh bại quân Thịnh, nghênh đón Hoàng Đế Bệ Hạ về.

Đúng vậy, là đón Hoàng Đế về.

Khi mấy người Thẩm An mang theo một thân đầy vết thương về đến Thương Quốc đã dọa Thái Hậu và Hoàng Hậu sợ gần chết. Nghe được tin Dương Mộc bình an mới an tâm hơn một chút, khẩn cấp triệu tập mấy vị trọng thần thương thảo công việc.

Hoàng Đế ở bên ngoài, Thịnh Quốc xâm nhập phương nam, chỉ có cách đánh một trận mới giải quyết được vấn đề.

Mười hai bộ khẩn cấp vận chuyển, kiếm quân lương quân nhu, chế tạo binh khí trang bị, chiêu mộ binh lính quy mô lớn.

Bốn đại quân đoàn đều hô khẩu hiệu: “Chống quân xâm lược, nghênh đón Bệ Hạ”, suất lĩnh quân đội dưới trướng đi tới biên cương. Vì trước khi lên đường Dương Mộc đã để lại mật chiếu cho Hoàng Hậu, cho nên tất cả công việc từ biên cương tới quốc nội, các quyết sách trọng đại đều do Dục Linh Cung phê chuẩn.

Một số ít cao tầng mới biết được, Kỳ Lân Quân đã dừng huấn luyện cường độ cao, rút về trú đóng ở huyện Tân Trịnh.

Huyện Tân Trịnh chính là Trịnh Thành trước đây. Từ khi Thương Quốc tiếp nhận Trịnh Quốc và Thân Quốc đã phân chia lại khu vực hành chính, danh xưng quan viên địa phương đều thay đổi. Trịnh Thành, thành Hoàng Điền, Khang thành trước kia đều đổi thành huyện, ví dụ như huyện Hoàng Điền, huyện Tân Khang, vân vân.

Kỳ Lân Quân là một đội quân vương bài, chiến mã kỵ binh có hơn một vạn thớt, cộng thêm binh lính dự bị và nhân viên phụ thuộc, tổng cộng có gần hai vạn người. Đương nhiên nhiều người như vậy không thể đóng trong thành, cho nên chọn một nơi địa thế cao một chút để xây dựng cơ sở tạm thời.

Để che giấu tai mắt người khác, trong vòng năm dặm quanh Kỳ Lân Quân không cho phép dân chúng bình thường tới gần, còn đặc biệt bày hàng loạt chiến xa cũ bên ngoài doanh địa, để cho người ta tưởng lầm đây là một nhánh quân chiến xa.

Các tướng lĩnh Kỳ Lân Quân cũng phái ra mười mấy đội thăm dò khảo sát địa hình xung quanh, đồng thời triển khai huấn luyện diễn tập cho chiến sự lần này.


Bạn cần đăng nhập để bình luận