Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 85: Mẹ Con Nghèo Túng

Chương 85: Mẹ Con Nghèo Túng

=== oOo ===Nguyên nhân khiến người đi đường chú ý ư? Rất đơn giản, quá nổi bật.

Đầu tiên là Nặc Phi và Cơ Linh Nhi, trang phục bình thường không thể giấu nổi dung nhan xinh đẹp và tư thái thướt tha của hai nàng, lại thêm khí chất cao quý vô hình. Tựa như một con thiên nga trắng đứng lẫn trong một đám vịt xám xấu xí, quá đặc biệt, quá thu hút sự chú ý của người khác.

Điều này khiến Dương Mộc rất khó chịu. Rõ ràng ta cũng là một công tử ca tuấn tú ngàn dặm mới có một, sao không ai nhìn ta nhiều một chút?

Nhưng đi thêm một đoạn nữa, có vẻ hắn đã hiểu.

Trên đường phố cổ đại rất ít nữ nhân trẻ tuổi qua lại, nhất là khi hoàng hôn buông xuống, tối đa cũng chỉ có mấy phụ nữ trung niên thôi. Mà nam nhân lại chỉ có hứng thú với nữ nhân, dù Dương Mộc có anh tuấn lấp lánh đi nữa cũng không có nam nhân nào nhìn hắn thêm một cái.

Huống chi trong dân gian, hình tượng công tử ca quý tộc vẫn luôn là vai phản diện, ức hiếp bá đạo, trắng trợn cướp đoạt dân nữ đến mức đã có thể xin độc quyền. Ngay cả tiểu thương đi qua cũng vừa e ngại vừa chán ghét, một số người còn tránh né từ rất xa.

Dương Mộc rất thất vọng mất mát. Hình tượng quý tộc trong nước thực sự nát bét rồi, ngay cả cái nơi quý tộc có khắp nơi như Hoàng thành, dân chúng cũng sợ muốn chết, đoán chừng những người kia đều nghĩ Nặc Phi và Cơ Linh Nhi là do hắn trắng trợn cướp lấy.

Dù sao thì ở quốc gia quý tộc vô pháp vô thiên này, trong dân gian trên cơ bản là không có mỹ nhân đặc biệt. Bởi vì chỉ cần có quý tộc nào nhìn thấy nhất định muốn bắt đi, hoặc bị người môi giới bắt đi bán vào trong thanh lâu.

Dưới tình hình này Dương Mộc rất mất hứng, nhìn ba người đi theo bên cạnh, vung tay nói:

- Đi thôi, chúng ta tìm một nơi không có ai rồi đổi trang phục.

Đổi trang phục?

Ba người kia nhìn nhau, nhưng cũng rất nhanh đã hiểu ra.

Đặc biệt là Nặc Phi, nàng đã khó chịu với những ánh mắt kia từ lâu rồi. Từ ngày đầu tiên tới Thương Quốc, nàng đã chuẩn bị tâm lý cả đời này làm cá chậu chim lồng, ngoan ngoãn hầu hạ Hoàng Đế Thương Quốc, không thể bước ra khỏi Hoàng cung nửa bước. Hoặc có thể nói là, suốt nửa đời sau, người đàn ông duy nhất có thể nhìn thấy là Hoàng Đế Thương Quốc.

Không ngờ, mới tới đây một tháng nàng đã có thể theo Hoàng Đế Thương Quốc ra ngoài cung du ngoạn.

Đây vốn là một chuyện rất vui, nhưng những ánh mắt xung quanh kia lại khiến cho nàng rất khó chịu. Dù sao nàng cũng là một phi tử, chỉ có thể cho Hoàng Đế nhìn, người khác sao có thể nhìn loạn?

Cho nên khi Dương Mộc nói muốn đi thay quần áo, nàng lập tức như được đại xá, nghĩ bụng lát nữa nhất định phải tìm một cái khăn che kín người, tránh khỏi bị người khác nhìn thấy.

Chủ tớ bốn người vào một cửa hàng quần áo, tiểu nhị vừa thấy đã ngẩn ra kinh diễm, một lát sau mới tỉnh lại, nhiệt tình chào đón rồi giúp chọn đồ.

Dương Mộc nhìn qua một lát. So với miện bào hắn thường mặc thì dù là chất liệu hay thẩm mỹ trang phục nơi này chỉ như dưới đất so với trên trời, đặc biệt là quần áo vải thô, sờ tới sờ lui cũng thấy cấn tay, nữ tử da mềm thịt mịn như Nặc Phi và Cơ Linh Nhi mặc lâu khẳng định sẽ bị mài đỏ hồng chảy máu.

- Vị công tử này có vừa ý với thứ gì không?

Chưởng quỹ tự mình ra đón, cười rạng rỡ nhiệt tình hỏi.

Dương Mộc cau mày, rồi chỉ vào một cái áo vải thô.

- Cái này?

Chưởng quỹ ngạc nhiên tưởng mình nghe lầm, vội vàng giải thích:

- Vị công tử này, đây là áo vải thô, là quần áo bình dân bách tính thường mặc. Nếu ngài thích kiểu này thì bên kia còn có đồ tốt hơn, tiểu nhân lấy cho ngài xem thử nhé.

Dương Mộc lắc đầu:

- Cái này đi, hai bộ. Đúng rồi, lấy cho hai vị cô nương này vải lụa.

- Vậy… được rồi, công tử ngài chờ một lát.

Chưởng quỹ cười bồi, cực kỳ nghi ngờ nhận lấy quần áo. Làm chưởng quỹ mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tiên ông ta thấy một vị công tử ca có áo gấm váy hoa không mặc lại nhất định phải tự mình chịu tội, mặc quần áo vải thô mà dân chúng bình thường vẫn mặc. Nhìn cái túi tiền phình to bên hông kia thì không giống kẻ nghèo túng, chẳng lẽ hiện giờ các vị công tử ca lại thích trò tự hành hạ mình thế này.

Trong sự nghi hoặc của chưởng quỹ và đám tiểu nhị trong điếm, chủ tớ bốn người chọn quần áo xong xuôi, vào trong hậu đường thay quần áo mới, sau đó ra khỏi cửa hàng.

- Ôi chao!

Bọn họ mới đi ra không được mấy bước suýt nữa đã đụng phải một đôi mẹ con. Nếu không phải có Cơ Linh Nhi nhanh tay lẹ mắt bên cạnh, Dương Mộc đã bị đụng ngã rồi.

- Làm cái gì thế? Đi đường không có mắt à?

Thẩm An nổi nóng, muốn cho hai mẹ con nhà kia một trận.

- Gia bớt giận, mấy vị gia bớt giận! Đều là tại ta!

Phụ nhân cúi đầu kinh hoảng xin lỗi, ôm chặt lấy đứa bé ở trong ngực.

Thẩm An muốn nói gì đó nữa thì Dương Mộc đưa tay ngăn lại, ra hiệu thôi.

Hắn có thể nhìn ra được đây là hai mẹ con cực kỳ nghèo túng, tóc tai rối bời, bẩn thỉu như ăn mày ngoài đường, quần áo bị vá vài tầng, rách nát đến mức không còn hình dạng gì nữa. Nhưng trong tay phụ nhân kia ôm chặt một thớt vải thô như ôm bảo bối, có lẽ vì bị thớt vải này che tầm mắt nên mới suýt đụng phải người.

Thấy Dương Mộc không truy cứu, nàng ta thiên ân vạn tạ, dẫn đứa con vào trong cửa hàng quần áo.

Mặt mũi Thẩm An đỏ bừng, rõ ràng vẫn còn tức giận. Dù sao thì từ nhỏ hắn đã được giáo dục phải hầu hạ chủ tử cho tốt, bảo vệ chủ tử không phải chịu bất cứ thương tổn gì. Vừa rồi chủ tử lại suýt bị hai mẹ con kia đụng vào, thực sự là không làm tròn trách nhiệm. May mắn hơn hai chục hôm nay hắn vẫn đi theo Hoàng Hậu học được chút võ công, ngẫm lại mà thẹn đến hoảng.

Ngược lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nặc Phi lại tràn đầy nhu tình, ánh mắt nhìn Dương Mộc nồng nàn tình yêu.

Vốn trong lòng nàng vừa thương vừa sợ Dương Mộc. Nàng biết mình là một công cụ thông gia, là một món đồ chơi Dương Mộc nuôi trong hậu cung, dù có ngoan ngoãn phục tùng nhưng trong lòng vẫn hơi sợ. Nhưng nàng không ngờ, nam nhân bình thường mình vẫn tưởng như hổ như sói lại có thể khoan hậu lương thiện như vậy.

Dù là một công tử quý tộc bình thường cũng sẽ đánh đập hai mẹ con kia một trận.

Mấy người đang định đi thì nghe thấy có tiếng lạch cạch sau lưng, một thớt vải thô bị ném từ trong cửa hàng ra. Ngay sau đó là hai mẹ con nhà kia.

- Cút! Đừng có tới đây! Cái đồ tiện nhân không bằng heo chó, lần sau thấy các ngươi một lần ta sẽ đánh một lần!

Trong cửa hàng vọng ra giọng nói hung tợn của chưởng quỹ.

Hai mẹ con bị đạp ra, vốn gầy yếu nên lăn lộn dưới đất mấy vòng như lá cây khô.

Còn tưởng rằng hai người sẽ khóc lóc rời đi, không ngờ phụ nhân kia vội vàng bò dậy, quỳ dưới đất dập đầu cầu xin chưởng quỹ nhận lấy thớt vải kia.

- Chuyện gì đây?

Dương Mộc nhíu mày, cái này không theo kịch bản thông thường mà. Mặc dù chưởng quỹ kia có tiền, nhưng xét về địa vị xã hội thì cũng không cao hơn bình dân bao nhiêu, theo lý mà nói thì phụ nhân này không cần phải khép nép như vậy. Nhà này không chịu nhận thớt vải thì tìm nhà khác chẳng phải xong rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận