Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 374: Binh Pháp Trong Doanh Trại

Chương 374: Binh Pháp Trong Doanh Trại

=== oOo ===


Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên vô cùng nghiêm nghị.

Thật vất vả, Nữ đế Nguyễn Quốc mới phục hồi tinh thần lại, mặt cười trở nên vô cùng đỏ chót, từ lỗ tai đến cổ đều đỏ, xấu hổ không chịu nổi.

Vừa nãy xảy ra chuyện gì?

Nàng bị Dương Mộc đập cái mông!

Coi như là gia đình nhà nông bình thường, một cô gái bị người khác làm chuyện như thế, đều sẽ coi là một loại vô lễ nhục nhã đến cực điểm, tuyệt đối khó có thể tiếp nhận, muốn chết muốn sống đều có khả năng, huống chi còn đường đường là Hoàng Đế một quốc gia?

Trên trán Nữ đế Nguyễn Quốc hiện ra đầy mồ hôi hột, không biết đến cùng là bởi vì xấu hổ hay là phẫn nộ.

Cái miệng nhỏ nhắn vẫn run rẩy, tiếng nghiến răng nghiến lợi như có như không, tỏ rõ đây là khúc nhạc dạo trước khi bão tố ập tới.

Tuy ngoài mặt Dương Mộc bình tĩnh, kỳ thực trong lòng hoảng loạn không ngừng.

Vừa nãy thực sự là kích động đến mụ mị đầu óc rồi!

Vị trước mắt này chân chân thật thật là Hoàng Đế Nguyễn Quốc, sau khi bá chủ Tấn Quốc ngã xuống, vô hình chung địa vị của Nguyễn Quốc lại càng tăng cao lên, trên lý thuyết chính là một trong hai đại quốc cùng đặt ngang hàng với Sở Quốc.

Mà vừa nãy, mình lại quên hết tất cả, sờ soạng cái mông con cọp!

Hơn nữa, còn là ở trước mắt mọi người!

Con cọp này có thể nhịn được sao?

Thực sự là nhất thời cảm giác thoải mái, phiền phức không ngừng tới thăm.

Lần này, toàn bộ Thương Quốc cũng có thể bởi vì một cái tát này, mà trở mặt với Nguyễn Quốc.

Không biết tại sao, vào lúc này trong đầu Dương Mộc xẹt qua bóng dáng Diệu Hi, hắn bỗng nhiên không ức chế được mà nghĩ vu vơ. Vẫn là Diệu Hi tốt hơn, đừng nói đánh một cái, mà dù đánh đến mức mông đỏ chót đều không có việc gì.

Ài, kích thích thì đúng là kích thích, chính là có chút...

Thấy Nữ đế Nguyễn Quốc đã nằm ở biên giới bạo phát, Dương Mộc có chút không bình tĩnh, quyết định tiên phát chế nhân, hừ lạnh nói.

- Cái này xem như là một trừng phạt nhỏ, thế nào cũng phải để trẫm tìm về một chút mặt mũi. Hơi phạt nhẹ một chút, coi như trẫm khoan hồng độ lượng, tha thứ cho nàng một lần.

Nữ đế Nguyễn Quốc há miệng, con mắt hơi đỏ.

Dương Mộc thầm than một tiếng, giọng điệu không cho phép từ chối.

- Sau đó, nếu như Nguyễn Quốc nàng còn dám giở trò sau lưng, có tin trẫm giải quyết nàng tại chỗ luôn hay không? Nàng cũng nhìn thấy, chỉ bằng nhưng người hầu gái ở bên cạnh nàng, ngày hôm nay coi như trẫm làm ra chút chuyện càng quá đáng hơn nữa, các nàng cũng không thể ra sức.

- Ngươi! Đừng! Quá! Phận!

Nữ đế Nguyễn Quốc gằn từng chữ một, âm thanh trầm thấp, nhìn chòng chọc Dương Mộc, ánh mắt giống như muốn giết người, hàm răng cắn chặt, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông ở trước mặt này.

Dương Mộc chột dạ, ánh mắt né tránh, nói.

- Không phải nàng nói muốn xi măng sao? Chỉ cần trẫm hạ lệnh, đưa nó cho các nàng là được rồi. Thế nhưng sau Hội minh lại bàn chuyện này, Nguyễn Quốc các nàng cũng cần trả giá một chút.

Quả thực Nữ đế Nguyễn Quốc sắp tức muốn nổ phổi, đã vào lúc này rồi, mà người đàn ông này lại nghĩ đi uy hiếp chính mình!

Nói cái gì muốn bàn chuyện sau khi Hội minh kết thúc, rất rõ ràng chính là nhờ vào đó áp chế, để Nguyễn Quốc giúp đỡ Thương Quốc trên Hội minh, nếu không thì khẳng định chuyện làm ăn sẽ thất bại.

Nếu như là chuyện khác, ngược lại cũng dễ nói.

Thế nhưng, trao đổi trong Hội minh không phải là chuyện nhỏ, nói là việc trọng đại nhất của Vương triều Đại Lễ cũng không quá đáng.

Dù sao, việc trọng đại có thể làm cho Hoàng Đế các nước tụ hội cùng một chỗ, cũng không có nhiều. Mà có thể liên lụy đến ích lợi của các quốc gia, thì càng không có.

Mấy hầu gái bên người Nữ đế Nguyễn Quốc đều cảm thấy khó khăn. Lực lượng bảo vệ của hai bên đang còn giằng co ở nơi đó, Hoàng Đế hai nước lại nói đến điều kiện, mọi người còn muốn giương cung bạt kiếm nữa sao?

Đây không phải một vấn đề lợi ích, mà là việc liên quan đến mặt mũi quốc gia. Nếu việc này truyền ra ngoài, toàn bộ Nguyễn Quốc đều sẽ bị người chế nhạo.

- Lui ra đi, hiếm lắm mới có một lần đi tới đại doanh, trẫm muốn dẫn Nữ đế đi dạo xung quanh một phen.

Dương Mộc cũng cảm giác được sự lúng túng những người kia, cũng không thể cứ thế mà sai khiến nên thuận miệng tìm một lý do. Thấy Nữ đế Nguyễn Quốc bất động, liền mang theo tâm lý trêu đùa, nói.

- Làm sao, lẽ nào là sợ trẫm ăn nàng?

Nữ đế Nguyễn Quốc trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới đi thẳng về phía trước.

Dương Mộc âm thầm mỉm cười. Cũng còn tốt, đối mặt với mình chính là một Nữ đế rất bình tĩnh, nếu không ngày hôm nay sẽ thật sự khó khăn.

Lại nói, trong cuộc chiến phạt Tấn lần này, Thương Quốc đã tạo được danh tiếng thật lớn, thực lực cũng có sự bay vọt về chất, cho nên chính mình tựa hồ đã có chút đắc ý vênh váo.

Nếu như Thương Quốc thật sự không có bất kỳ khiêu chiến nào thì còn nói được, nhưng hiện nay thực lực Thương Quốc chỉ mới vừa bước lên hàng ngũ đại quốc mà thôi, nếu như đồng thời bị mấy quốc gia vây công, thì sẽ không kiên trì được, còn kém xa tít tắp so với Tấn Quốc.

Vì thế, lần sau khi gặp mặt những Hoàng đế này, nói chuyện làm việc vẫn cần phải cân nhắc trước rồi sau đó mới làm.

Trong lòng Dương Mộc thầm nhắc nhở chính mình.

Hiển nhiên Nữ đế Nguyễn Quốc còn đang vì chuyện vừa rồi mà buồn bực, vẫn im lặng không lên tiếng, đi ở phía trước Dương Mộc. Một đường trực tiếp đi tới, nàng cũng không ngẩng đầu lên quan sát, dường như không có mấy hứng thú với đại doanh.

Ngược lại thì Dương Mộc lại là dáng vẻ rất hứng thú.

Bởi vì, trời vừa sáng hắn đã căn dặn cấm quân, tất cả thao luyện và sắp xếp quân doanh, nếu ở phương diện an toàn không có vấn đề, thì đều tiến hành như thường lệ, để Hoàng Đế các nước nhìn thấy được diện mạo chân thực của cấm quân.

Vì thế, trong quá trình này hắn nhìn thấy rất nhiều sĩ tốt đang tiến hành huấn luyện thân thể ở một số thao trường nhỏ, cũng có một chút tướng lĩnh đang giảng giải cho binh sĩ một số yếu lĩnh binh pháp, nói chung không hề nhàn rỗi là được rồi.

Bất tri bất giác, đoàn người đi đến một doanh trại cao lớn, từ bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào trong, đó là một không gian lớn vô cùng, bên trong có từng bậc từng bậc cầu thang, tựa như một phòng học lớn.

Dương Mộc hơi nghi hoặc một chút, bởi vì từ nơi này nhìn vào, bên trong có một đám sĩ tốt đang ngồi nghiêm túc, nhìn quy mô thì có hơn trăm người, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước.

Ở bên trong doanh trại, truyền đến từng trận giọng nói.

Mơ hồ nghe được một ít nội dung bên trong, bước chân Dương Mộc không khỏi chậm lại.

- Quân đội khi bố trí binh lực và phán đoán tình hình quân địch, phải thông qua núi cao, tới gần thung lũng. Trú ở chỗ cao để tầm nhìn phía trước được rộng rãi, như vậy lúc đánh trận sẽ không đến nỗi ngửa mặt tiến công, đây là nguyên tắc an bài đội ngũ của quân đội ở vùng núi.

- Vượt sông, nhất định phải rời xa sông. Khi kẻ địch theo đường sông tiến công chúng ta, không thể đón đánh kẻ địch ngay lúc đó, phải để cho kẻ địch vượt qua một nửa rồi mới công kích, như vậy thì mới có lợi. Nếu như chuẩn bị giao chiến, không nên tới gần sông giao chiến với quân địch, quân đội cũng phải trú ở chỗ cao, khiến tầm nhìn trước mắt trở nên rộng rãi, đồng thời không nên dựng trại đóng quân ở hạ du sông. Đây là nguyên tắc bố trí đội ngũ ở nơi có sông ngòi.

- Nếu đi qua đầm lầy nước mặn, phải nhanh chóng rời đi, không thích hợp dừng lại lâu. Nếu như gặp phải quân địch ở trong đầm lầy nước mặn, nhất định phải tới gần chỗ có rong, đồng thời dựa lưng vào rừng rậm, đây là nguyên tắc an bài đội ngũ ở trong đầm lầy nước mặn.

- Ở trên vùng bình nguyên, phải tuyển chọn địa thế bằng phẳng trống trải, lợi cho chiến xa liên nỏ và chiến mã chạy băng băng. Lưng dựa vào chỗ cao, trước thấp sau cao, đây là nguyên tắc an bài đội ngũ ở khu vực bình nguyên.

- Phàm là nơi quân đội đóng quân, đều cần phải lựa chọn những nơi khô ráo, tránh khỏi nơi ẩm ướt vùng trũng, phải tuyển chỗ có ánh mặt trời, nên lảng tránh chỗ âm u. Đóng quân ở nơi dễ dàng cho sinh tồn và địa thế cao, như vậy thì trong quân sẽ không có các loại bệnh tật lưu hành, đây chính là bảo đảm tất thắng. Ở nơi có đồi núi và đê, nhất định phải trú ở chỗ hứng được ánh mặt trời, dựa lưng vào đồi núi và đê.

- Những thứ này, đều là kinh nghiệm do quân đội Đại Thương ta nhiều lần chinh chiến và từ trong binh pháp tổng kết ra, các vị nhất định phải nhớ kỹ. Tay chân chậm cũng không sao, tất cả những điểm này đều được viết trên bảng, mọi người cứ chậm rãi viết lại rồi cân nhắc. Thế nhưng, đây chỉ là đại khái, những chi tiết nhỏ cũng không cần phải ghi lại hết, ta sẽ giảng từng cái cho mọi người nghe.

Bên trong doanh trại truyền đến giọng nói, Dương Mộc đến gần hơn một chút, phát hiện đó là một người trung niên ăn mặc áo bào màu xám, đang nâng một quyển sách và giảng giải gì đó.

Thứ hắn giảng giải, chính là binh pháp.

Trong lòng Dương Mộc hiểu rõ, đây nhất định là đang huấn luyện.

Bởi vì quân đội Thương Quốc phát triển nhanh chóng, vì thế cần một nhóm tướng lĩnh lớn, nên ở trong quân xuất hiện chế độ đề bạt, đồng thời cũng quy định lúc tướng sĩ thăng chức sẽ phải tiến hành huấn luyện. Đạt đến cấp bậc Bách phu trưởng, sẽ phải tiếp xúc một chút binh pháp cơ sở.

Sau đó, hầu như mỗi một tháng, chỉ cần quân đoàn không ở vào trạng thái chiến tranh, đều sẽ tổ chức cho tướng lĩnh tiến hành học tập binh pháp.

Làm như vậy, để tăng cao tố chất toàn bộ tướng lĩnh cơ sở của đại quân.

Hiển nhiên, ngày hôm nay là một lần huấn luyện như vậy, vừa vặn bị Dương Mộc gặp được.

- Bọn họ đang làm gì?

Bất thình lình, Nữ đế Nguyễn Quốc cũng tiến tới, trên mặt mang theo nghi hoặc nhìn vào phía bên trong doanh trại. Có thể cảm giác được, nàng đối với thứ này rất hiếu kỳ, cũng từ đây có thể biết được Nguyễn Quốc không có loại huấn luyện như thế.

- Bọn họ đang nghiên cứu thảo luận binh pháp.

Dương Mộc nhàn nhạt đáp lại, đồng thời trong lòng nổi lên cảnh giác.

Thương Quốc được hắn trao tặng rất nhiều binh thư lý luận chiến tranh, lại thêm việc sĩ tốt và tướng lĩnh hầu như đều biết chữ, nên có năng lực phân tích nhất định, lúc này mới có thể chỗng đỡ việc huấn luyện.

Thế nhưng, ở ngoài Thương Quốc, theo Dương Mộc được biết thì tri thức đều được một số ít người nắm giữ trong tay, binh pháp càng là thứ tối kỵ với bình dân. Trừ khi có quý tộc muốn dẫn tiến một người bình dân nào đó, nếu không thì bách tính bình thường muốn biết chữ đều rất khó.

Binh pháp, chính là phương pháp và sách lược dụng binh tác chiến, trong quân doanh Nguyễn Quốc, tướng lĩnh cơ sở đều không hiểu binh pháp, đơn giản chỉ là một ít thường thức và kinh nghiệm cơ bản được tích lũy lại mà thôi.

Hiện tại, trong đại quân Thương Quốc lại đang công khai truyền thụ binh pháp, nếu như bị Nữ đế Nguyễn Quốc coi trọng, chẳng phải là sẽ lại đưa ra yêu cầu gì đó?

Bỗng nhiên Dương Mộc cảm thấy đau đầu...

Quả nhiên, Nữ đế Nguyễn Quốc biểu hiện ra hứng thú rất lớn, mang người đi tới gần đại doanh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận