Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 204: Đường Đường Chính Chính Đánh Một Trận

Chương 204: Đường Đường Chính Chính Đánh Một Trận

=== oOo ===


Tin tức biên cương đại thắng truyền khắp Thương Quốc với tốc độ cực nhanh.

Dân chúng vui mừng khôn xiết. Một trận đại thắng cũng không thể quyết định thành bại của một cuộc chiến, nhưng ít nhất nó nói lên rằng không phải không thể thắng được Thịnh Quốc, Thương Quốc có năng lực lấy ít thắng nhiều.

Các nơi trong cả nước, thanh niên trai tráng liên tục không ngừng đăng ký nhập ngũ, quan phủ trong các thành trì tự dựng tác phường, tổ chức bách tính và phụ nữ chặt cây, chế tạo mũi tên đặc chế cho liên nỏ.

Quý tộc trong nước chủ động mở kho lúa nhà mình, tổ chức gia đinh vận chuyển tới biên cảnh.

Đây là tình hình lúc này tại Thương Quốc.

Triều đình Thịnh Quốc, Hoàng Đế Thịnh Quốc nhận được chiến báo liền giận giữ lật bàn.

Mười ba vạn!

Chừng này là hơn một phần mười binh lực Thịnh Quốc đấy! Cứ như vậy đã bị hủy ở biên cảnh Thương Quốc!

Cho dù suốt mấy năm qua giằng co với Động Quốc cũng chưa bao giờ tổn thất nhiều người như vậy.

Với một quốc gia, mười ba vạn quân lính không chỉ là nhân khẩu thanh niên trai tráng, mà còn là một khoản tiền lớn. Với tình hình hiện tại của Thịnh Quốc, từ lúc chinh binh đến huấn luyện, rồi đưa vào thực chiến, muốn trang bị cho một đại quân như vậy kiểu gì cũng phải mất hai ba năm.

Với Hoàng Đế Đại Thịnh, chiến bại này như một cái tát vang dội quất thẳng vào mặt hắn.

Vốn hắn định thừa dịp Tấn Quốc hội minh, tranh thủ hoàn cảnh tốt đẹp, chặn Hoàng Đế Thương Quốc lại, rồi đánh một trận diệt luôn Thương Quốc, thu hết lãnh thổ, cướp lấy kỹ thuật sản xuất giấy và sách, và cả liên nỏ trong truyền thuyết kia nữa. Đến lúc ấy, nhất định quốc lực Thịnh Quốc sẽ tăng mạnh.

Không chỉ vậy, một khi Thương Quốc bị thâu tóm, Hoàng Đế Thương Quốc chẳng khác nào chó nhà có tang, sau một hồi bức bách, nhất định sẽ phải dâng Diệu Hi mà hắn vẫn ao ước lên.

Hắn nghĩ rất đơn giản, Hoàng Đế Thương Quốc có thể dùng bạo lực chinh phục nàng, vì sao mình không thể?

Mở rộng lãnh thổ, tăng thêm quốc lực, có được mỹ nhân, thêm một cao thủ hộ vệ… có thể nói là một mũi tên bắn trúng vài con nhạn.

Vì vậy, hắn đã lên kế hoạch cẩn thận, an bài sẵn một tòa cung điện trong Hậu cung, chỉ chờ Diệu Hi vào cung là có thể vào ở ngay.

Nhưng hiện thực lại tát cho hắn một cái rất vang dội.

Mười ba vạn đại quân, chỉ trong một đêm đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Kế hoạch tiêu diệt Thương Quốc bị ngăn lại.

Binh lực Thương Quốc cộng tất cả lại chắc cũng chỉ được khoảng mười ba vạn.

Bị một nước nhỏ như thế hủy đi một đội biên quân chủ lực, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Các nước chư hầu lớn sẽ nhìn Thịnh Quốc thế nào?

E là sau này hắn sẽ trở thành trò cười cho các nước chư hầu, mỗi khi mọi người nhắc đến dạ tập sẽ lại nhớ tới Thịnh Quốc đã từng bị một nước nhỏ dạy dỗ một trận.

Vì vậy, kế hoạch hôm nay là tìm cách đền bù.

Cũng may, lần này Thương Quốc có được đại thắng là vì đạ tập, khiến cho quân thần Thịnh Quốc dễ chịu hơn một chút. Chỉ cần nhắc nhở tướng sĩ tiền tuyến không được khinh địch, sau này không cho Thương Quốc cơ hội nữa là được.

Ngày thứ ba sau đêm dạ tập, thế công thủ của hai nước ở biên cảnh đã thay đổi một chút.

Một bên, quân đoàn Thanh Long lấy được đại thắng thúc đẩy tiến về hướng tây bắc, nhanh chóng công chiếm hai tòa thành trì Thịnh Quốc, xem như đứng vững bước chân.

Bên kia, các khu vực khác ở Thịnh Quốc đều bị gây áp lực, khu vực ba đại quân đoàn phòng thủ đều bị đại quân áp cảnh.

Đồng thời, để đề phòng quân đoàn Thanh Long đánh vào cảnh nội, Thịnh Quốc đã điều động một lượng lớn quân đội địa phương tiến tới chặn đánh.

Nhìn qua, toàn bộ biên cảnh có thể chia làm bốn đoạn.

Biên cảnh phía tây, quân đoàn Thanh Long chiếm thế công, ba địa phương còn lại đều là thế phòng thủ.

Không ngoài sở liệu, sau một trận kia, các tướng quân Thịnh Quốc đều vô cùng tức giận, tự cho bị nhục nhã, thường thường dẫn binh tướng ra ngoài mắng.

Cuối tháng sáu, Kỳ Lân Quân lại có đất dụng võ, lặng lẽ chuyển dời đến trụ sở quân đoàn Bạch Hổ.

Lại nói, chủ tướng hai quân đoàn có chút sâu xa. Hai người Cảnh Quý và Tư Mã Hoành có thể nói không đánh không quen, cùng chung chí hướng.

- Cảnh Đại Tướng quân của ta, ngài thực sự rất uy phong đó. Một trận chiến tiêu diệt mười ba vạn người… Chậc chậc…

Tư Mã Hoành tỏ vẻ ghen tị chép miệng.

Cảnh Quý làm sao không nhận ra lời này có vị chua.

Hắn cười khổ nói:

- Tư Mã Tướng quân đừng trêu ta nữa. Trận chiến kia Kỳ Lân Quân ta chỉ đánh lén thôi, chém đầu phần lớn vẫn là công lao của huynh đệ quân đoàn Thanh Long.

- Vậy lần này có phải ngài cũng muốn tặng cho ta một chiến công đúng không?

Hai mắt Tư Mã Hoành đảo quanh.

- Đương nhiên rồi, ân tiến cử của huynh đệ, Cảnh Quý ta suốt đời khó quên.

Cảnh Quý chắp tay.

- Đừng nói vậy!

Tư Mã Hoành khoát tay nói:

- Bệ Hạ đã có quyết định rồi, ta chỉ dệt hoa trên gấm mà thôi. Nói đi, lần này Kỳ Lân Quân chuyển tới đây có động tác gì thế?

- Chuyện này…

Cảnh Quý hơi chần chừ, rồi nghiêm túc hỏi:

- Tư Mã Tướng quân có nhận được ý chỉ không?

Tư Mã Hoành lắc đầu:

- Bệ Hạ không ở trong nước, ý chỉ ở đâu ra? Hoàng Hậu nương nương giám quốc, hạ chỉ cho Binh Bộ, mà Binh Bộ là một đám gia hỏa không hiểu chiến trận, chỉ lệnh cho chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh, bảo vệ tốt nơi trú đóng, không được tùy tiện di chuyển địa điểm đóng quân.

Cảnh Quý nghe vậy thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Vậy là đủ rồi! Kỳ Lân Quân tới đây cũng không muốn quý quân di chuyển địa điểm đóng quân, chỉ cần phối hợp là được.

- Phối hợp?

- Đúng vậy! Hiện tại ở phía tây quân đoàn Thanh Long đã công chiếm hai tòa thành, chỉ cần chúng ta tiêu diệt được chủ lực quân địch là có thể hợp binh, đục xuyên qua cảnh nội Thịnh Quốc, dẫn thẳng tới biên cảnh Động Quốc nghênh đón Bệ Hạ!

Tư Mã Hoành giật mình vội vàng nói:

- Ngài điên rồi sao? Nói nghe sao mà nhẹ nhàng, một trận diệt hết chủ lực quân địch? Đó là gần hai chục vạn đại quân đấy!

Cảnh Quý nghiêm túc nói:

- Tư Mã Tướng quân chưa từng thấy uy lực của Kỳ Lân Quân ta, nghĩ vậy cũng là bình thường. Huống hồ, chưa chắc chủ lực quân địch đã có tới hai mươi vạn!

- Giải thích thế nào?

Cảnh Quý cho người lấy ra một tấm bản đồ, mở ra trải trên mặt đất, nói:

- Mời Tướng quân xem, đây là trụ sở quân đoàn Bạch Hổ, chúng ta chỉ cần chiến thắng chủ lực quân địch là có thể ngăn quân Thịnh từ phía đông chạy đến chi viện, phối hợp đẩy mạnh với quân đoàn Thanh Long.

- Nhưng… chủ lực quân địch…

Tư Mã Hoành vẫn nghĩ về vấn đề mấu chốt.

- Tướng quân chớ lo lắng. Lần này, chúng ta không định đánh lén, mà sẽ đánh một trận đàng hoàng với quân địch!

- Đánh một trận đàng hoàng?

- Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ hạ chiến thư, tuyên bố quyết một trận sống mái với quân địch. Quân Thịnh kia đã nhịn đủ rồi, lại có quân thần thúc đẩy, nhất định sẽ tập hợp chủ lực. Nhưng họ không thể không phòng bị quân đoàn Chu Tước và Huyền Vũ, nên nhất định phải chia binh giằng co. Chủ lực có thể tập kết được tối đa cũng chỉ khoảng mười lăm vạn.

- Nhưng dù là mười lăm vạn, ba vạn quân sĩ quân đoàn Bạch Hổ cũng không chống được. Nếu quyết chiến, nhất định phải mở thành chém giết, dù có cộng thêm cả người của quân đoàn Kỳ Lân cũng chỉ bằng một phần tư quân địch. Không phải ngài định nói bằng Kỳ Lân Quân liền có thể chống lại mười vạn người chứ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận