Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 375: Nữ Đế Hứng Thú

Chương 375: Nữ Đế Hứng Thú

=== oOo ===


Hành động như thế, lập tức làm cho sĩ tốt đang đứng bên ngoài đại doanh hoang mang.

Vốn là, cả đời đều chưa từng thấy qua đại nhân vật gì, lúc này bỗng nhiên liền nhìn thấy hai vị Hoàng Đế trong truyền thuyết ở đây, lập tức liền hoang mang không chịu được, tim đập nhanh liên hồi.

Đột nhiên một vị trong đó đi tới chỗ mình đang đứng, loại cảm giác đó như là một ngọn núi lớn đang từ từ đè xuống đầu mình.

Hầu như thở không nổi!

Chờ tới khi mấy tên sĩ tốt đứng canh nhìn rõ đó là Nữ Đế Nguyễn Quốc thì vội vã trao đổi ánh mắt với đồng bọn bên cạnh, phái ra một người đi vào bên trong doanh trại thông báo cho các tướng sĩ, người còn lại thì nhanh chóng suy nghĩ xem nên ứng đối thế nào.

Nếu như đây là Hoàng Đế Bệ hạ của Thương Quốc thì còn dễ nói, cứ quỳ xuống đất hô lên vạn tuế là được. Nhưng nếu như là Hoàng Đế nước khác, mà mình lại quỳ trên mặt đất để hành lễ, thì đúng là quá làm mất mặt quân đội Thương Quốc.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của sĩ tốt đứng gác thôi, trên thực tế đều là dư thừa.

Bởi vì, căn bản Nữ đế Nguyễn Quốc không để ý đến những thứ này, sau khi bước vào doanh trại, trực tiếp đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn vào, không quan tâm sĩ tốt đang sững sờ kia.

Lần này, không chỉ có hầu gái thiếp thân bên cạnh nàng, mà ngay cả Dương Mộc đều cảm giác không đúng.

Tình cảnh này, khiến người ta cảm thấy là lạ.

Đường đường là Hoàng Đế một quốc gia, đứng bên cửa sổ xem cảnh tượng bên trong doanh trướng, có phải là quá chướng tai gai mắt, làm mất thân phận hay không?

Trùng hợp, vào lúc này tiếng giảng bài bên trong doanh trại cũng ngừng lại.

Bất kể là giảng sư giảng bài, hay là các tướng lĩnh đang nghe bài giảng đều mang vẻ mặt nghiêm túc, đứng lên chỉnh đốn quân tư, chuẩn bị nghênh tiếp Dương Mộc tiến vào.

Dương Mộc khá bất đắc dĩ, quăng cho Nữ đế Nguyễn Quốc một ánh mắt, nói.

- Không bằng đồng thời vào xem thử?

Nữ đế Nguyễn Quốc lườm hắn một cái, thế nhưng động tác lại không chậm chút nào, từ cửa chính tiến vào.

Sau đó Dương Mộc cũng theo sau.

Các tướng lĩnh bên trong vừa kích động lại căng thẳng. Đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần với Hoàng Đế Bệ hạ như thế, tâm lý cuồng nhiệt sùng bái, làm cho tất cả mọi người đều không thể tự tin, dù là hán tử chém giết không chút nào sợ hãi ở trên chiến trường, lúc này cũng kích động đến run rẩy cả người.

Sau một phen chào hỏi, tất cả tướng lĩnh đều cung kính dừng lại, cho rằng trong quá trình Hoàng Đế dò xét này, có thể lắng nghe một hồi giáo huấn.

Lại không nghĩ rằng, Dương Mộc khoát tay áo một cái.

- Mọi người cứ tiếp tục, coi như nghe giảng bài bình thường là được rồi, trẫm và Nữ đế muốn nhìn một chút xem bình thường mọi người đi học như thế nào.

Hơi hơi do dự, sau đó tất cả tướng lĩnh và giảng sư đều ai vào chỗ nấy.

Dương Mộc nhìn quanh một chút, căn cứ huy hiệu trên quân phục những tướng lĩnh cơ sở này có thể thấy được, bọn họ phần lớn đều là Bách phu trưởng, còn có một số ít là Tam Bách nhân tướng và Thiên nhân tướng.

Sau đó hắn làm một thủ thế mời, cùng Nữ đế Nguyễn Quốc sóng vai đứng thẳng, ở một bên chăm chú lắng nghe.

Vừa bắt đầu, tướng sĩ vẫn còn có chút căng thẳng, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, sắc mặt đỏ lên, nói chuyện cũng không thể lưu loát nổi.

Sau khi được Dương Mộc quăng cho một ánh mắt khẳng định, tình huống mới thoáng tốt một chút, sau thời gian uống cạn nửa chung trà mới đi vào bình thường.

Nội dung học tập ngày hôm nay, giảng chính là những ưu thế về địa lý khi hành quân đánh trận.

- Dụng binh tác chiến, chủ yếu là binh mã, lương thảo và tranh tài đao tiễn. Bởi vậy, ở nơi tác chiến phải lựa chọn địa hình, lợi dụng địa lợi, là việc rất trọng yếu. Dựa vào núi, gần sơn cốc, theo dòng nước, dựa vào rừng, có thể dựa vào rong rêu ẩn nấp, dễ sinh tồn, dễ rút lui. Dựa vào núi, có thể cư cao áp địch. Không nghênh dòng nước, có thể phòng địch gây lũ lụt, tránh khỏi việc bị đầu độc và khó khăn khi chiến đấu bằng thuyền. Những nơi bất lợi thì không nên ở lâu, phải tuyển chọn nơi khô ráo để tránh binh sĩ sinh bệnh, giảm sức chiến đấu,... Những biện pháp mượn địa lợi như thế, là sự bảo đảm để thủ thắng trong chiến tranh.

- Trước tiên, chúng ta nói qua về một ví dụ, gọi là công kích qua nửa. Chính là để kẻ địch qua sông tác chiến, nhưng vẫn còn một đội ngũ chưa kịp qua sông, toàn bộ đội ngũ còn chưa thể tiến hành chỉnh đốn thì chúng ta liên tục đả kích, khiến kẻ địch đầu đuôi không tiếp, hàng ngũ hỗn loạn.

- Địa hình có sáu loại thông, quải, chi, ải, hiểm, xa. Phàm là địa vực chúng ta có thể đi, kẻ địch cũng có thể tới, gọi là "Thông". Ở trên địa vực "Thông" phải giành trước chỗ có ánh nắng mặt trời, duy trì đường tiếp tế lương thảo thông suốt, như vậy sẽ có lợi với việc đối địch tác chiến.

- Phàm là địa vực có thể đi tới, khó có thể trở về, gọi là "Quải". Ở địa vực Quải, giả như kẻ địch không có phòng bị, chúng ta có thể đột nhiên xuất kích chiến thắng bọn họ; nếu kẻ địch đã có phòng bị, chúng ta xuất kích liền không thể thủ thắng, hơn nữa khó có thể quay về, vậy thì bất lợi.

- Phàm là địa vực quân ta xuất kích bất lợi, kẻ địch xuất kích cũng bất lợi gọi là "Chi”. Ở trên địa vực "Chi", tuy rằng kẻ địch lấy lợi tương dụ, chúng ta cũng không được xuất kích, mà nên suất quân làm bộ lui bước, dụ kẻ địch xuất kích một nửa thì quay lại phản kích, như vậy thì có lợi.

- Trên địa vực "Ải", chúng ta nên chiếm lĩnh trước tiên, sử dụng trọng binh phong tỏa cửa ải, chờ đợi kẻ địch xâm chiếm. Nếu như kẻ địch đã chiếm cứ cửa ải trước, đồng thời sử dụng trọng binh canh gác, chúng ta không nên công kích. Nếu như kẻ địch không có phái trọng binh trú đóng ở cửa ải, như vậy thì có thể tiến công.

- Ở địa vực "Hiểm", nếu như quân ta chiếm lĩnh trước tiên, nhất định phải khống chế nơi sáng trống trải, chờ đợi kẻ địch đi vào. Nếu như kẻ địch chiếm lĩnh trước chúng ta, như vậy nên xuất quân rút đi, không nên tấn công vào đó.

- Trên địa vực "Xa", thế lực hai phe địch ta ngang nhau, không thích hợp đi khiêu chiến.

- Sáu phương pháp trên, là nguyên tắc lợi dụng địa hình, đây là trách nhiệm trọng đại của vị trí tướng soái, phải chăm chú khảo sát và nghiên cứu.

Giảng sư trung niên nói thuần thục hơn rất nhiều, dần vào cảnh đẹp.

Dương Mộc ở một bên nghe cũng gật đầu, đồng thời cũng cảm thấy rất quen thuộc. Đây hẳn là tri thức trên quyển binh pháp nào đó mình sao chép ra, chỉ có điều bởi vì quá nhiều và quá lâu, hắn đã quên gần hết rồi.

Trong lúc lơ đãng hắn liếc nhìn Nữ đế Nguyễn Quốc, liền phát hiện bên trong ánh mắt của nàng, có một loại thần thái khác, nghe đến say sưa ngon lành.

Mãi đến khi giảng sư nói xong, Nữ đế Nguyễn Quốc đang còn chìm đắm trong suy tư, một tay nâng cằm, không ngừng gật đầu.

- Diệu, thực sự là diệu!

Nữ đế Nguyễn Quốc vỗ tay tán thưởng, không ngừng gật đầu, lúc nhìn về phía giảng sư có vẻ rất tán thưởng, thần thái mười phần.

Bị Hoàng Đế nước khác tán thưởng, giảng sư có chút lúng túng, vội vã chắp tay hơi thi lễ một cái.

Sắc mặt Nữ đế Nguyễn Quốc thoáng bình tĩnh lại, nhìn về phía Dương Mộc nói.

- Ta hỏi hắn mấy vấn đề, ngài không ngại chứ?

Dương Mộc bĩu môi, thật không biết có cái gì tốt mà hỏi. Nhìn dáng vẻ chưa từng va chạm xã hội của nàng, cũng không tốt nói lời đả kích, vì vậy nói.

- Nàng cứ hỏi đi, trẫm không đáng kể.

Nữ đế Nguyễn Quốc gật gù, nhìn về phía giảng sư nói.

- Ngươi mới vừa nói, là những điểm quan trọng về địa vực khi hành quân. Nhưng mà trẫm thường xuyên nghĩ, nhiều năm liên tục đại chiến, có thắng tất nhiên có bại, có thể nói một chút về việc song phương khi khai chiến với nhau, làm sao mới có thể đạt được thắng lợi?

- Chuyện này...

Tướng sĩ hơi do dự, cung kính khom người, ý tứ là Dương Mộc không mở miệng để hắn nói, hắn không thể nói.


Bạn cần đăng nhập để bình luận