Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 529: Ác Chiến

Chương 529: Ác Chiến

=== oOo ===


Lưu Diệp rất nôn nóng, vô cùng nôn nóng.

Bởi vì, dựa theo tình hình như này, Lễ Thành sẽ không thủ được bao lâu.

Dù cho vật tư để phòng thủ ở trong thành còn rất sung túc, thế nhưng không thể phủ nhận sự thật quân coi giữ chỉ có hai vạn.

Đối diện phía ngoài thành chí ít có ba mươi vạn quân địch, hắn vẫn có chút sợ.

Quân Tấn một mình công thành hắn không sợ, nhưng nếu như hai quân đồng thời công thành, lẫn nhau bù đắp chỗ không đủ, thế thì quả thật là ác mộng với Lễ Thành.

- Hi vọng... Viện quân đến sớm một chút.

Lưu Diệp không thể hiểu nổi, hai quân Tấn Ngụy mấy ngày trước còn đồng sàng dị mộng, vì sao lại lập tức đạt thành nhận thức chung như vậy.

Chẳng lẽ, trong này có giao dịch gì?

Đương nhiên Lưu Diệp cũng không biết, cái gọi là đồng sàng dị mộng chỉ là do quân Tấn không chịu xuất lực mà thôi. Nếu như quân Tấn có thể dồn toàn bộ tinh lực vào việc công thành, quân Ngụy cũng sẽ không keo kiệt xuất ra binh lực của chính mình. Dù sao, sau khi công phá Lễ Thành, mặc kệ là từ phương diện nào, tòa thành trì này đều sẽ quy về Ngụy Quốc.

Lễ Thành, ở quá khứ chính là trung tâm của Thiên Hạ!

Một tòa thành trì như vậy, không nói đến vị trí chiến lược, chỉ riêng ý nghĩa cũng đã rất quan trọng.

Bất luận là quốc gia nào có chí thống nhất Thiên hạ thì đều sẽ không bỏ qua tòa thành này.

Bất luận Quân vương nào có dã tâm trở thành chủ của thiên hạ, đều sẽ không thể thờ ơ không động lòng đối với tòa thành này.

Mặc dù Lưu Diệp là một võ tướng giỏi, thế nhưng tất nhiên còn chưa đạt tới độ cao cân nhắc toàn cục, vì thế dù trong lòng rất kinh ngạc, nhưng vẫn nghĩ mãi mà không ra, một lòng kỳ vọng viện quân đến sớm một chút.

Chém giết vẫn còn tiếp tục, lục tục có người leo lên tường thành, thế nhưng rất nhanh lại bị đánh xuống.

Quân thủ thành của Thương Quốc bắt đầu xuất hiện thương vong liên tiếp.

Đây là lần thứ nhất quân Thương xuất hiện thương vong trên quy mô lớn vì quân địch leo lên tường thành.

Lưu Diệp ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, cũng không kịp nhớ tới việc phân đội xa luân chiến, mệnh lệnh cho toàn bộ tướng sĩ còn đang nghỉ ngơi tiến lên trợ giúp.

Nửa khắc đồng hồ sau, trên tường thành liền tụ tập gần một vạn năm ngàn sĩ tốt quân Thương.

Cuối cùng cũng coi như giảm bớt áp lực trên tường thành đi một chút.

Cũng may mà quân Tấn và quân Ngụy không có loại trang bị máy bắn đá cỡ lớn, nếu không tùy tiện mấy phát đạn đá đập tới, tường thành coi như không đổ nát cũng sẽ rung động lõm vào, còn có khả năng trực tiếp đập chết một nhóm người.

Trong quá khứ, quân Thương dựa vào loại phương thức công thành này, làm cho việc công thành chiến rất thuận buồm xuôi gió, tường thành nào hơi yếu một chút sẽ trực tiếp bị bắn cho sụp đổ.

Cho nên mới nói, điểm này chính là nơi quân Ngụy và quân Tấn rất bất đắc dĩ, cũng để cho quân Thương không hề sợ hãi.

- Nỏ binh, chuẩn bị!

Dưới mệnh lệnh của Lưu Diệp, quân Thương trên tường thành bắt đầu một vòng lắp tên mới, từng chiếc liên nỏ cũng chuẩn bị xong. Mà quân Tấn và quân Ngụy ngoài thành cũng tăng nhanh tốc độ, vọt về phía tường thành.

Chờ đến khi quân Tấn và quân Ngụy ngoài thành bước vào tầm bắn tốt nhất, liên nỏ và cung nỏ trên tường thành cũng chuẩn bị tốt. Dưới mệnh lệnh của Lưu Diệp, bắt đầu liên tục xạ kích về phía quân địch ngoài thành.

Trong lúc nhất thời, vô số mũi tên như cơn mưa tầm tã. Coi như quân Ngụy và quân Tấn ngoài thành kết thành khiên trận, vẫn không tránh khỏi việc tử vong trên quy mô lớn.

Vô số kể sĩ tốt trúng tên, hoặc là ngã trên mặt đất kêu rên, hoặc là trợn tròn mắt, hiện lên vẻ mặt trên không nhắm mắt.

Tướng lĩnh quân Tấn và quân Ngụy ngoài thành cũng không có cách nào. Những năm gần đây, trang bị của quân đội Thương Quốc đổi mới rất nhanh, có thể nói là chuyển biến từng ngày, uy lực cải tiến rất nhiều so với mười mấy năm trước. Coi như mấy nước bọn họ căn cứ theo đặc điểm của quân Thương để chế tạo ra tấm khiên đặc thù, cũng vẫn có chênh lệch rất lớn, chỉ có thể hạ thấp tổn thất mà thôi.

Việc đã đến nước này, chỉ có thể nhắm mắt mạnh mẽ công thành.

- Tiến công! Gia tăng tiến công!

Dưới sự thúc giục của tướng lĩnh, hai quân Ngụy Tấn xông về phía trước tựa như không muốn sống.

Sông đào bảo vệ thành, gần như bị lấp đầy.

Lẫn vào dòng máu đỏ tươi, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.

Dường như cảm giác được áp lực trên tường thành, quân Tấn và quân Ngụy đang công thành cũng không hề xuất hiện đào binh, không hề tan vỡ. Sống chết có số, tất cả mọi người đều mang tâm lý may mắn xông về phía trước, sĩ khí cuối cùng cũng coi như hơi tăng lên một chút.

Ác chiến mấy canh giờ, nhưng cuối cùng đại quân vẫn không thể lay động tòa đô thành của Đại Lễ từng là trung tâm thiên hạ này.

Cho dù là vị danh tướng Công Tôn Chỉ của Ngụy Quốc này cũng không thể không thừa nhận, trận chiến này hai quân cũng đã tận lực, nhưng phòng ngự của Lễ Thành quá vững chắc, sự kiên cố của bản thân nó cộng thêm khí giới thủ thành của Thương Quốc phối hợp, quả thực đã nâng lên một độ cao mới.

Vào buổi sáng, sau khi đánh đổi bằng cái giá khổng lồ, Công Tôn Chỉ vẫn rất không cam lòng, đành trì hoãn thế tiến công, để sĩ tốt dùng cơm, lúc xế chiều tiếp tục công thành.

Sau đó, một trận đại chiến càng kịch liệt hơn đã triển khai!

Hai bên, đều dốc hết toàn lực!

Ví dụ như liên quân Ngụy Tấn, áp dụng biện pháp tiến công từ bốn mặt của thành trì, làm hết sức để kéo dài chiến tuyến.

Bởi liên nỏ là vũ khí công kích có tính dày đặc, vì thế làm như vậy sẽ làm cho công hiệu của nó giảm xuống, ngoại trừ hiệu quả loạn xạ, tác dụng của nó sẽ trở nên cực kỳ có hạn.

Vốn là, một vạn mũi tên khi bắn xuống có thể thu gặt tính mạng hơn ngàn người, nhưng hiện tại một vạn tên bắn xuống, bởi vì đám người tương đối thưa thớt, nên cũng chỉ giết chết được hai ba trăm mà thôi.

Hơn nữa, cộng thêm thời gian lắp tên vào, giá trị sử dụng của nó bị rơi xuống mức thấp nhất.

- Công đến!

Một sĩ tốt kinh hô.

Lưu Diệp theo bản năng quay đầu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy chỗ cách hắn tầm mười mấy trượng có hơn mười quân Tấn từ thang mây bò lên tường thành, liên tục bức lui quân thủ thành ở vị trí đó về phía sau.

Thậm chí, còn hủy diệt một chiếc liên nỏ.

- Xem ra, mục đích của bọn họ rất rõ ràng... Không hề nghĩ tới việc cướp đoạt liên nỏ của chúng ta, dùng để thủ thành ngày sau sao?

Đây là điểm để Lưu Diệp rất nghi hoặc.

Đổi vị trí để suy nghĩ một chút, nếu như hắn là chủ tướng quân địch, chắc chắn sẽ không ra mệnh lệnh thế này. Bởi vì rất rõ ràng, nếu có thể công lên tường thành, khẳng định sau đó sẽ có liên tục không ngừng sĩ tốt tiến tới, liên nỏ tương đương với chiến lợi phẩm, sẽ không có chủ tướng nào lại không công hủy diệt đi cả.

Quân Tấn...

Lẽ nào là...

Nội chiến?

Hoặc là nói, bất hòa bên trong?

Cũng may Lưu Diệp không hề ngốc, linh quang lóe lên, nhất thời đã rõ ràng.

Quân Tấn và quân Ngụy mặc dù cùng nhau công thành, thế nhưng cuối cùng vẫn không hề có chung lợi ích, tuy rằng tạm thời cùng xuất binh công thành, nhưng việc đồng sàng dị mộng là đương nhiên.

Điểm này, từ hành động của hai quân có thể nhìn ra được.

Nghĩ tới đây, Lưu Diệp có chút kích động.

Vốn hắn còn đang lo lắng hôm nay sẽ không chạy thoát một kiếp, thành trì sắp thất thủ.

Không nghĩ tới, bây giờ lại để hắn nghĩ ra được điểm then chốt!


Bạn cần đăng nhập để bình luận