Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 187: Nguyên Nhân

Chương 187: Nguyên Nhân

=== oOo ===


- Nếu thần thiếp nói thẳng, Bệ Hạ sẽ thu nàng vào hậu cung chứ?

Hoàng Hậu hỏi ngược lại.

Dương Mộc lắc đầu. Bình tâm ngẫm lại hắn thực sự có phần kính nhi viễn chi với Diệu Hi, dù nàng ta có chủ động hiến thân thì có lẽ cũng sẽ không nạp, ngược lại còn sinh lòng cảnh giác.

Dương Mộc nghi ngờ hỏi:

- Không phải hai nàng là đối thủ một mất một còn à? Sao nàng hy vọng trẫm tiếp nhận nàng ta, lại còn tốn công tốn sức như vậy. Có vẻ không giống Hoàng Hậu mà trẫm biết.

Hoàng Hậu nghiêm mặt nói:

- Gần đây Bệ Hạ vẫn luôn phiền não vì chuyện hội minh. Thần thiếp có ý là, chuyến đi này nguy hiểm trùng điệp, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó dò, nếu bên cạnh có một cao thủ làm bạn sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Dương Mộc bừng tỉnh đại ngộ:

- Nói vậy, an bài Diệu Hi thị tẩm là chủ ý của nàng?

- Bệ Hạ thứ tội.

Hoàng Hậu thản nhiên thi lễ cúi đầu thưa:

- Thần thiếp thực sự không yên lòng để Bệ Hạ một mình rời đi. Vạn nhất Thịnh Quốc có cao thủ cảnh giới Thuế Phàm tương trợ, Thẩm An và Cơ Linh Nhi chỉ có thể ngăn cản được một lát. Nếu có Diệu Hi ở bên cạnh tương hộ thì nhất định sẽ an toàn hơn rất nhiều. Huống hồ, hội minh không đơn giản như Bệ Hạ nghĩ, nàng có thể bảo vệ cho an nguy của Bệ Hạ, cũng có thể giúp Bệ Hạ xử lý một vài chuyện không được quang minh.

Chuyện không được quang minh…

Dương Mộc hơi ngộ ra.

Rất hiển nhiên, Hoàng Hậu xuất thân cao quý, khi nhỏ cũng từng nghe nói về chuyện hội minh, biết một chút nội tình, cho nên đã cố hết sức chuẩn bị trước.

Ở Thương Quốc, chỉ có Khổng Thượng Hiền từng du lịch các nước, kiến thức nhiều một chút.

Nhưng dù vậy, không thể thực sự tham gia.

Chuẩn bị này kia đều chỉ là quân thần suy đoán thôi, căn bản không có bất kỳ kinh nghiệm nào.

- Thực sự không được! Nàng đi cùng trẫm không phải tốt hơn sao? Sao không phải là nàng chứ? Nàng cũng biết tính cách yêu nữ kia, tới vô ảnh đi vô tung, chưa chắc đã nghe lệnh trẫm đâu, không chừng không giúp được gì còn thêm phiền ra.

- Thêm phiền?

Hoàng Hậu phì cười:

- Dù Diệu Hi nhìn thì không nghiêm túc đường hoàng, nhưng nếu đã chọn ai rồi thì sẽ vô cùng quan tâm. Bệ Hạ đã lấy hồng hoàn của nàng, chỉ cần dạy dỗ thêm một chút, nhất định nàng sẽ ngoan ngoãn.

Dương Mộc thản nhiên cười cười, nghĩ lại thì đúng thế thật.

Thật đúng với câu danh ngôn: Hiểu rõ ngươi nhất không phải thân nhân bằng hữu của ngươi, mà là đối thủ của ngươi.

Mặc dù Hoàng Hậu không coi Diệu Hi là kẻ địch, nhưng nàng hiểu Diệu Hi đủ sâu.

Ví dụ như chuyện Diệu Hi hiến thân này. Đoán chừng là vì muốn ganh đua với Hoàng Hậu, lại thêm Tố Nữ Công, nàng ấy mới cam tâm tình nguyện.

- Hay hai người các nàng cùng đi? Nàng là cảnh giới Tiên Thiên, thế nào cũng lợi hại hơn một Thuế Phàm chứ?

Dương Mộc vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn gọi Hoàng Hậu đi cùng. Chủ yếu là vì hai người ở chung đã lâu, nhưng chưa từng cùng đi du lịch, đưa Hoàng Hậu đi cùng cả quãng đường sẽ không lo buồn.

- Bệ Hạ đi hội minh, thần thiếp sẽ không nhàn rỗi, sẽ ở trong cung tu luyện một pháp môn cao thâm.

Hoàng Hậu lắc đầu nói:

- Bệ Hạ cứ yên tâm, Diệu Hi vốn là cao thủ Thuế Phàm đỉnh phong, lần này thị tẩm rồi, nhất định Tố Nữ Công sẽ tiến bộ rất lớn. Ngày mai thần thiếp sẽ truyền thụ cho nàng, đột phá cảnh giới Tiên Thiên không có gì khó.

- …!!?

Dương Mộc không thể nói gì hơn. Hoàng Hậu nói rất có lý, nếu có thể thuần phục tiểu yêu Diệu Hi này thì hắn sẽ có một trợ lực vô cùng lớn.

Thử hỏi, toàn bộ Vương Triều Đại Lễ, có mấy Hoàng Đế có mỹ nữ thiếp thân cảnh giới Thuế Phàm bảo vệ?

Lại càng không cần nói, mỹ nữ cảnh giới Thuế Phàm này sắp trở thành cường giả cảnh giới Tiên Thiên rồi!

Không có nguy hiểm thì có thể làm ấm chăn, khi nguy hiểm có thể hộ chủ giết địch, quả thực là một cận vệ đa năng!

Nghĩ vậy… có vẻ cũng không tệ!

Dương Mộc không ở lại Dục Linh Cung lâu.

Vì hôm nay là ngày triều hội, mấy ngày nay Hoàng Đế mải mê hoang đường đã vắng mặt hai lần triều nghị rồi, nếu ngay cả tấu chương cũng không phê duyệt thì khó nói quá.

Thần tử bình thường sẽ không nói gì, nhưng đoán chừng cái tên cứng đầu Khổng Thượng Hiền sẽ mang theo thứ gì đó tới Tử Thần Điện rồi quanh co khuyên can một hồi cho xem.

Thế là, sau bữa sáng, Dương Mộc bèn quay về Tử Thần Điện phê duyệt tấu chương.

Sau đó, hắn tìm tòi một chút tri thức cho Bộ Khoa kỹ trong Đồ Thư Quán rồi sao chép ra.

Đây là một việc cần cẩn thận. Các quan viên của Bộ Khoa Kỹ đã phát triển từ chỗ phục hồi bản vẽ lên tới chủ động học tập tìm tòi, cho nên trong thời gian này, hắn bắt đầu có kế hoạch truyền dạy một chút tri thức toán học.

Dù sao, toán học cũng là cơ sở của lý công, khoa học kỹ thuật Thương Quốc muốn phát triển nhanh nhất định phải bám vào toán lý hóa, sau này mới có thể nước chảy thành sông.

Đến lúc đó, hàng rào kỹ thuật sẽ xuất hiện, máy dệt vải đơn giản sẽ không thể so với sản phẩm khoa học kỹ thuật, không nắm được kỹ thuật hạch tâm sẽ rất khó chạm đến ngưỡng cửa. Xã hội loài người đã trải qua hai cuộc cách mạng công nghiệp, lại thêm cách mạng khoa học kỹ thuật, giới học thuật lại mất thêm mấy chục năm dốc lòng nghiên cứu và phát triển, tổng cộng mấy trăm năm tri thức không ngừng bành trướng mới tích lũy ra được. Các nước chư hầu lớn không có được tri thức cơ sở, dù có cho họ mấy trăm năm cũng khó mà lần mò ra được đường lối.

Đêm ấy Dương Mộc đến Nhị Châu Cung, hàn huyên với Nặc Phi một hồi. Chuyến này đi không biết trong bao lâu, khi quay về có lẽ tiểu gia hỏa đã chào đời rồi, cũng coi như hắn đã cố gắng tận hết trách nhiệm của một người làm cha.

Bất ngờ là, khi Dương Mộc và Nặc Phi chuẩn bị ngủ thì Hoàng Hậu bãi giá tới.

Đương nhiên Nặc Phi không dám tranh giường với Hoàng Hậu, nên vội vã xuống giường, nhưng lại bị Hoàng Hậu gọi lại.

Thế là Dương Mộc ngủ ở giữa, Nặc Phi và Hoàng Hậu một trái một phải, ba người cùng nằm, thong thả trò chuyện.

Bất tri bất giác, Dương Mộc lại kể chuyện, tới tận nửa đêm cả ba mới chậm rãi thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Mộc dùng bữa sáng xong liền đi cùng Hoàng Hậu tới Tử Thần Điện.

Dương Mộc phê duyệt tấu chương, Hoàng Hậu ở bên cạnh mài mực, chăm chú ngắm nhìn Dương Mộc, nồng tình mật ý.

Thi thoảng Dương Mộc sẽ trêu chọc nàng, động chút tay chân, chọc ra một trận xấu hổ giận dỗi.

Người ngoài nhìn vào, Hoàng Hậu ở tại Tử Thần Điện cả ngày có lẽ là một việc không hợp lễ chế.

Nhưng trong lòng Dương Mộc có hơi lo lắng.

Rốt cuộc nguyên nhân gì có thể khiến một nữ tử cực kỳ không màng danh lợi như Hoàng Hậu đột nhiên trở nên như thế?

Quá khác thường!

Hắn không tin vào sức mạnh tình yêu.

- Đúng rồi, Diệu Hi đâu? Nếu đã thị tẩm thì cũng nên ban một phong hào, thưởng cho một cung điện.

Đột nhiên Dương Mộc hỏi. Từ sau buổi sáng hôm qua, hai ngày rồi vẫn không thấy Diệu Hi. Lại nghĩ tới hành động khác thường của Hoàng Hậu vừa rồi, hắn mới nhớ tới.

- …Bệ Hạ, không có ai bài?

Hoàng Hậu sững sờ trợn to đôi mắt đẹp.

- Không có mà, sao vậy? Không phải nàng…

Dương Mộc kinh ngạc. Giờ hắn mới nhớ ra, từ đêm hôm qua Hoàng Hậu vẫn ở bên cạnh mình.

Diệu Hi… không phải vẫn bị trói ở trong nội các tẩm cung Dục Linh Cung chứ?

- Nhanh, đi xem một chút!


Bạn cần đăng nhập để bình luận