Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 436: Yên Lặng Hay Là Xuất Kích?

Chương 436: Yên Lặng Hay Là Xuất Kích?

=== oOo ===


- Khanh đúng là biết nói lời hay! Quen biết mười năm này, đã già đi rất nhiều rồi.

Dương Mộc cười cợt.

- Bệ hạ cười chê rồi.

Khổng Thượng Hiền cười lắc lắc đầu, sau đó trêu ghẹo.

- Dung nhan tuy già, thế nhưng hoài bão lại càng ngày càng gần. Nhìn trong lịch sử, có mấy người có thể ở tuổi trung niên làm Thừa tướng, lại có mấy vị Thừa tướng có thể ở phụ tá một quốc gia quật khởi. Có lúc thần nghĩ, chúng thần có bao nhiêu vạn hạnh mới có thể sinh gặp thịnh thế như vậy. Chiến trường tốt đẹp tùy ý xông pha, quả thật là thiên cổ trường tồn. Nói vậy, Hữu tướng đại nhân có loại cảm khái này không.

Nói xong, Khổng Thượng Hiền nhìn về phía Phạm Hoành Tể đang đứng bên cạnh.

- Ha ha...

Phạm Hoành Tể nghe vậy nở nụ cười, vuốt vuốt chòm râu, nói.

- Nhớ năm đó, thần cũng chỉ nghĩ về vài mẫu đất ở trong gia tộc, ánh mắt thiển cận biết bao. Bây giờ nghĩ lại, thực sự là thẹn thùng. Đem một đời chí khí cùng hoài bão, tùy ý với Sơn Hà tươi đẹp, phổ la thứ dân, mới không uổng công đến cõi đời này một lần.

Dương Mộc gật gù, tiện đà nói.

- Được rồi, chuyện phiếm cũng không nói nhiều, hôm nay trẫm triệu hai vị Thừa tướng đến đây, là có chuyện quan trọng cần thương lượng.

- Bệ hạ mời nói.

- Thần cung kính lắng nghe.

Dương Mộc đứng ở hành lang, mắt nhìn về phương xa, nói.

- Các nước hỗn chiến, trong nháy mắt đã bốn, năm năm. Các tiểu quốc kém phát triển nên diệt đã bị diệt, nước hàng thì hàng, còn lại mấy cái cũng là kéo dài hơi tàn, nhờ Thương Quốc ta bao bọc. Vũng nước này, chỉ sợ rằng khi yên tĩnh lại sẽ trở nên trong suốt

Hai vị Thừa tướng gật đầu, dường như cũng đoán được trong lòng Dương Mộc muốn nói cái gì.

Vốn là, vũng nước này nên vẩn đục sớm muộn sẽ vẩn đục, thế nhưng bởi vì sách lược bên phía Thương Quốc, nên đã tới sớm hơn.

Mấy năm qua, Thương Quốc ngồi xem các nước đại chiến, tận sức phát triển đất nước, ngồi làm giàu bằng chiến tranh, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, bệnh có thuốc, người già có người chăm, cũng triệt để tiêu hóa hết những thổ địa và người dân chiếm đoạt trước đây, dân tâm quy phụ, đường xi măng và đường ray nối liền toàn bộ quốc thổ thành một thể thống nhất.

Ngay cả vấn đề lương thảo hậu cần thiếu thốn, cũng đã sớm không là vấn đề.

Thông qua Đại Thương tệ biến tướng cướp đoạt, nếu về lương thực dự trữ của Thương Quốc, thì có nói là bằng tổng của Nguyễn Quốc và Sở Quốc cũng không quá đáng. Hơn nữa, bởi vì những năm này việc đồng áng phát triển, sản lượng lương thực hàng năm cũng tương đối khả quan.

Bảo kiếm đã mài xong, chỉ chờ ra khỏi vỏ!

Hai vị Thừa tướng rõ ràng đạo lý này, chỉ là chuyện quốc gia đại sự quan trọng như vậy, không phải là dăm ba câu liền có thể nói rõ, cho dù bọn họ thân làm Thừa tướng, nhưng cũng không thể nào lập tức quyết định.

Dương Mộc nói.

- Thiên hạ ngày nay, tuy là thế cục to lớn, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Bất kể Nguyễn Quốc, Sở Quốc hay là Thương Quốc ta, chỉ cần bất kỳ bên nào gặp phải một hồi chiến bại, đều sẽ khiến thế cuộc lật đổ, bị mấy quốc gia quanh thân thừa cơ mà vào.

Khổng Thượng Hiền gật đầu.

- Đúng vậy! Đối thủ của Sở Quốc là Ngụy Quốc và Vũ Quốc, mà cản tay Sở Quốc chính là Vân Quốc và Mãng Quốc. Tuy Thương Quốc ta không có đại địch, thế nhưng nếu thoáng gặp thất lợi, thì sẽ gặp phải hai nước Sở Nguyễn cộng đồng đả kích.

Phạm Hoành Tể ở một bên phân tích.

- Trong hai năm qua, Vân Quốc và Ngụy Quốc rất có tâm muốn giao hảo cùng Thương Quốc. Đều là kỳ chủ muốn đối thủ suy sụp, tất có thể thay vào đó, trở thành một trong tam cường mới.

Dương Mộc thở dài.

- Đúng thế, đây cũng chính là điều trẫm đang lo lắng! Nhìn tình thế bây giờ của các nước mà xem, bất kỳ một quốc gia nào cũng đều là đối thủ của Đại Thương ta, mặc dù đánh bại bất luận nước nào trong hai nước đó, đều không thể giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ để các nước bất an, trở thành cái bia cho mọi người ngắm.

- Mấy năm qua bệ hạ vẫn không tham dự chiến tranh giữa các nước, nói vậy thì vẫn là lo lắng về việc này.

Khổng Thượng Hiền hỏi.

- Quả thật có một phần nguyên nhân rất lớn là như thế.

Dương Mộc gật gù, nói.

- Thế nhưng, cũng không hoàn toàn là vậy. Các khanh ngẫm lại xem, quốc sách trị quốc của Sở Quốc so với Thương Quốc ta thì làm sao?

- Tất nhiên là kém xa, thế gia quý tộc Sở Quốc tai hại, nhất định là tử huyệt.

- Đúng như thế! Vì vậy, những năm này nhìn hắn chiếm đoạt từng tiểu quốc một, trẫm không có chút nào sốt ruột. So với cái giá phải trả, e sợ đến mười năm, tám năm mới có thể thu hồi lại được. Nếu những nơi mình chiếm được dân tâm không quy phụ, so với không chiếm được thì có gì khác nhau? Vì thế, những năm gần đây nhìn như cương vực Sở Quốc lớn hơn không ít, thế nhưng quốc lực vẫn chưa có tăng trưởng quá lớn.

Phạm Hoành Tể ở một bên gật đầu, nói.

- Bệ hạ nói không sai, giống như Nguyễn Quốc vậy, tuy rằng nuốt vào Tào Quốc và Lan Quốc, thế nhưng những thế lực muốn phục quốc bên trong lại rất khổng lồ. Tuy rằng Nguyễn Quốc lấy thủ đoạn thiết huyết trấn áp, nhưng cũng đang từng bước mất đi dân tâm, thế lực phục quốc càng ngày càng mạnh mẽ. Nghe nói bây giờ bộ đội tác chiến trấn thủ các nơi của Nguyễn Quốc, cũng đã đạt đến hơn bảy mươi vạn.

Dương Mộc nói.

- Mấy năm qua, Thương Quốc nghỉ ngơi dưỡng sức, thực lực tăng lên dữ dội, khả năng này là bất kỳ một quốc gia nào cũng đều không nghĩ tới. Hai vị ái khanh nói một chút, nếu như lúc này Thương Quốc ta tham chiến, Nguyễn Quốc và Sở Quốc sẽ phản ứng như thế nào?

- Chuyện này...

Thần vẫn cho rằng, Thương Quốc ta vẫn không nên tham chiến.

Khổng Thượng Hiền nói.

- Ồ? Ái khanh nói lời ấy là có ý gì?

- Mấy năm vừa qua, Thương Quốc ta vẫn duy trì vị trí trung lập, không phát sinh chiến tranh cùng bất kỳ quốc gia nào. Thế nhưng cũng đã tiếp nhận Tường Quốc quy hàng, ngay cả Mộc Quốc cũng có tâm muốn quy thuận, chúng ta cũng nhiệt tình hoan nghênh. Thế nhưng... Bệ hạ không nên quên, Thương Quốc thừa hành sách lược xa thân gần đánh, mục tiêu trước mắt cũng không phải muốn trở thành bá chủ hội minh, mà là phải đem hết toàn lực để kiềm chế mấy đại quốc khác, sau đó từ từ nuốt chửng, đây mới là đúng lý.

- Trẫm cũng rõ ràng ý tứ của ái khanh, chính là muốn nói, nếu như Thương Quốc ta muốn dụng binh đối ngoại, không thể cùng đánh với hai nước Nguyễn Sở, thế nhưng cũng không thể ra tay với những nước nhỏ?

- Bệ hạ nói đúng, Sở Quốc và Nguyễn Quốc là đại địch của Thương Quốc ta, đây là sự thực cho dù có làm thế nào cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể nâng đỡ mấy cái tiểu quốc, ví dụ như Thiệu Quốc, Khang Quốc và Viêm Quốc cũng có thể đảm nhiệm làm bình phong cho phương Nam của Đại Thương ta, chỉ là thực lực có chút không đủ. Thần cho rằng, ngoại trừ mấy cái tiểu quốc ra, còn có thể cùng Mãng Quốc và Vũ Quốc kết minh.

Mãng Quốc và Vũ Quốc?

Dương Mộc trầm tư, hai quốc gia này cũng không phải là tiểu quốc gì, chỉ thấp hơn một đầu so với Nguyễn Quốc và Sở Quốc, nếu như ngày sau phản phệ, Thương Quốc nên làm như thế nào cho phải?

Đương nhiên, cái gọi là phản phệ cũng không phải trực tiếp tiến công Thương Quốc, mà là vạn nhất liên hợp với hai đại quốc kia, hợp mưu phạt Thương, vậy coi như rất là không ổn!

Bốn năm qua, thần dân bách tính Thương Quốc đối với thế cuộc biến hóa bên ngoài, có thể nói là hoàn toàn xem không hiểu. Thế nhưng ở trong mắt Dương Mộc, cũng chẳng có vấn đề gì.

Trong lịch sử Trung Quốc, xuân thu chiến quốc không phải cũng chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi hay sao?

Mấy trăm quốc gia, trong thời gian hai trăm năm ngắn ngủi cũng chỉ còn sót lại chín cái, trong đó một phần lớn đều là tập trung ở trong mấy chục năm này, toàn bộ diệt vong.

Vì thế, đạo lý tương tự, Dương Mộc biết được không có cái gì gọi là minh hữu tuyệt đối. Giống như thời kỳ chiến quốc, quốc gia nào mà không lắc lư trái phải? Lập trường đổi tới đổi lui?

Lại giống như Ngụy Quốc lúc trước, tuy rằng bị Nguyễn Quốc chiếm đoạt phần lớn đất đai, thế nhưng hai nước có lợi ích trùng hợp với nhau, vì thế rất nhanh đã bí mật kết minh với nhau.

Đây cũng chính là điều mà Dương Mộc lo lắng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận