Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 373: Trừng Phạt

Chương 373: Trừng Phạt

=== oOo ===


Nàng hiểu rằng, việc phái người đi tới phủ khố ngoài thành trước đó vài ngày, đã bị Thương Quốc nắm giữ.

Dịu dàng nở nụ cười, Nữ đế Nguyễn Quốc thản nhiên, không lại xoắn xuýt cái đề tài này, ngược lại đùa cợt nói:

- Trẫm cũng chỉ tùy tiện nhìn mà thôi, nhưng ngài cũng quá kỳ lạ, bên trong nơi đóng quân này còn có cái gì mà một Hoàng đế như ngài lại chưa từng thấy?

- Đại thương ta có trăm vạn đại quân, nơi đóng quân nhiều không đếm xuể, mà cũng không hẳn là tương tự nhau. Hơn nữa, trẫm trăm công nghìn việc, cũng không giống như mấy vị Hoàng Đế khác rảnh rỗi không có việc gì, cho dù tất cả mọi việc đều làm xong, thì ở Hậu cung cũng có nhiều phi tần đang chờ sủng hạnh nữa, lúc nào có thời gian đến những chỗ này để lãng phí.

Nữ đế Nguyễn Quốc nghẹn lời, trong lời nói của Dương Mộc mang đậm ý vị trêu chọc, làm cho nàng không cách nào phản bác lại.

Dù sao, đây là việc trong nước nhà người ta mà.

Chưa kể, cái gọi là sủng hạnh phi tần ở hậu cung, nàng thân là một người con gái, thực sự không tốt thảo luận về vấn đề này.

Liên tiếp không chiếm được chút ưu thế nào với Dương Mộc, Nữ đế Nguyễn Quốc cũng khá buồn bực, cả khuôn mặt ẩn hàm sát khí, bộ dáng chỉ cần một lời không hợp là nổi khùng lên.

Dương Mộc thầm nói không được. Trước mắt không phải tình huống nghiêm túc gì cả, mối quan hệ giữa hai người càng nghiêng theo hướng bằng hữu, phụ nữ một khi nổi nóng lên, thực sự không dễ dỗ dành.

Đúng lúc hắn đang nghĩ làm thế nào để tháo gỡ đề tài này, chỉ thấy Nữ đế Nguyễn Quốc bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói:

- Không bằng, chúng ta cùng đi đi?

Thấy bộ dáng này, Dương Mộc cũng có chút buông lỏng, gật gật đầu nói:

- Vậy thì cùng nhau đi thôi!

Sau đó, dưới sự hộ tống của đông đảo thân vệ và cấm vệ, hai người đi bộ về phía trong doanh địa.

Do sự ra đời của xi măng, có thể nhìn thấy toàn bộ nơi đóng quân cơ bản đều có dấu vết sử dụng xi măng, nhìn qua vừa sạch sẽ lại kiên cố. Nếu so với nơi đóng quân truyền thống, no vừa có ưu thế phòng cháy, lại càng có thêm năng lực phòng ngự, chứa đựng được càng nhiều binh sĩ.

Cùng nhau đi tới đây, Nữ đế Nguyễn Quốc vô cùng ước ao, sau khi nhìn thấy ở trung tâm nơi đóng quân có một tòa tháp quan sát cao mười trượng, càng hoảng sợ thay đổi sắc mặt!

Toà tháp quan sát này, chính là một trong số những thứ mà nàng ít thấy trong cuộc đời. Không giống với kết cấu bằng gỗ truyền thống, toàn thân đều có cấu tạo bằng gạch đá và xi măng, ở giữa thân rỗng chứa cầu thang đi lên, phân chia làm mấy tầng, không chỉ có tác dụng quan sát từ trên cao, mà còn có công hiệu canh gác và làm đài chỉ huy.

Nếu như, đem loại vọng tháp này bố trí quy mô lớn ở biên cảnh Nguyễn Quốc...

Nữ đế Nguyễn Quốc rung động trong lòng, nét mặt xinh đẹp nhúc nhích một chút, xoay người nói với Dương Mộc:

- Chúng ta làm một cuộc thương lượng, Thương Quốc phân chia một phần xi măng cho Nguyễn Quốc, được không?

Phân chia một phần cho Nguyễn Quốc?

Dương Mộc hồi hộp trong lòng.

Ở tầng lớp dân chúng bình thường, nếu như nói phân chia một phần món đồ gì đó, vậy thì thật sự không đáng bao nhiêu. Thế nhưng, đặt ở mức độ quốc gia, vậy thì sẽ là một số lượng lớn.

Hắn cũng không tin, Nữ đế Nguyễn Quốc nói tới một phần đó, sẽ dùng để xây dựng mấy tòa cung điện, hoặc là xây dựng một ít công trình khác.

Ít nhất, việc xây dựng mấy tòa thành trì quan trọng là điều chắc chắn.

Hiện nay sản lượng xi măng của Thương Quốc còn chưa đủ cung ứng cho chính mình, sao còn có thể chia cho Nguyễn Quốc?

- Làm sao, không được à? Vậy thật đáng tiếc! Vốn hai nước là minh hữu, chỉ cần hai nước tăng mạnh thêm một chút hợp tác, lần này bên trong hội minh sẽ đứng về phía Thương Quốc. Không nghĩ tới trên thực tế giao tình giữa hai nước lại nông cạn như vậy!

Nữ đế Nguyễn Quốc giả vờ lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối nhìn Dương Mộc.

“Tin ngươi thì đúng là mặt trời mọc ở hướng tây!” Dương Mộc một mặt không nói gì, khoát tay nói:

- Thương Quốc ta có thể không thiếu minh hữu, Hoàng đế Sở Quốc còn đang tha thiết mong chờ đấy. Chưa kể tới, cuộc Hội minh lần này Nguyễn Quốc cũng không có quyền lên tiếng gì. Lại nói tiếp, chút địa bàn mà trăm vạn đại quân các ngươi đoạt được, cũng chỉ bằng một chút của đại quân Thương Quốc ta mà thôi. Các ngươi chiếm một chút địa bàn này, Thương Quốc chúng ta cũng không hứng thú gì.

Sắc mặt Nữ đế Nguyễn Quốc thay đổi, nghiêm nghị nói:

- Trong tình cảnh này, thực sự hai người chúng ta muốn nói đến việc Hội minh sao? Như vậy thì trẫm cũng muốn xem thử, nếu như Nguyễn Quốc ta nhất định phải thò một chân vào Vương kỳ, Thương Quốc ngài có thể làm thế nào.

- Nếu như có thể xía một chân vào, thì sẽ không tiếp cận tên Cơ Hách kia, đào góc tường của Thương Quốc ta.

Dương Mộc nói gọn gàng dứt khoát, phô bày ra âm mưu bí mật giữa Nữ đế Nguyễn Quốc và Thiên tử Đại Lễ Cơ Hách.

- Ngài... Ngài, không ngờ…

Nữ đế Nguyễn Quốc kinh hãi, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, lạnh lùng nói:

- Không nghĩ tới, Hoàng đế Thương Quốc vốn mang tiếng ủng hộ Thiên tử mạnh mẽ nhất lại mở lời kiêu ngạo, xưng hô Thiên tử như vậy, cũng thật là một ngụy quân tử từ đầu đến đuôi.

- Ngụy quân tử thì làm sao? Lẽ nào không tốt hơn loại tiểu nhân như ngài sao?

Dương Mộc hừ lạnh một tiếng, nói:

- Luôn miệng nói là minh hữu với Thương Quốc ta, âm thầm luận giao bằng hữu với trẫm, nhưng lại lén lút bày trò trong bóng tối, chắc cho rằng trẫm không hề biết sao? Ngài đi hỏi thăm một chút, mười mấy Hoàng Đế ngoài kia, có ai dám giở trò ở Thương Thành? Cũng chỉ có Nguyễn Quốc ngài dám cả gan đánh cắp quân giới trong phủ khố, thực sự là buồn cười đến cực điểm.

- Ngài!

Mặt Nữ đế Nguyễn Quốc đỏ bừng. Loại chuyện ám muội trong bóng tối này mọi người hiểu rõ trong lòng là tốt rồi, vậy mà lại vạch trần thẳng ra. Đúng là vừa không chiếm được chỗ tốt, lại rơi vào tình cảnh lúng túng. Cũng chỉ có Dương Mộc mới làm như thế, đổi thành người khác dù cho có tranh chấp đỏ mặt tía tai, cũng sẽ không đem việc này nói ra.

- Đừng có thể hiện dáng vẻ xấu hổ thế. Người bị hại ở ngay trước mắt ngài đây, không truy cứu tội trạng đáng đánh mông đã là cân nhắc đến tình cảm bằng hữu rồi, bằng không giờ ngài sẽ không ra khỏi được doanh trại cấm quân.

- Ngài dám làm thế, chẳng lẽ còn có thể giữ ta ở lại chỗ này sao? Ta ngược lại muốn xem thử Thương Quốc ngài có mấy phần bản lĩnh!

Nữ đế Nguyễn Quốc mày liễu dựng thẳng, vô cùng tức giận đối với sự khinh bạc của Dương Mộc. Quanh năm giao thiệp với những người nhã nhặn, đây vẫn là lần đầu tiên đụng tới vị Hoàng đế mang theo sắc thái lưu manh như Dương Mộc.

Thực sự chưa từng nghe thấy điều này!

Dương Mộc không cho là nhục, trái lại trong lòng âm thầm đắc ý. Chí ít chuyện xi măng vì vậy có thể bỏ qua, còn tiện thể xả được cơn giận, nhất cử lưỡng tiện.

Bỗng nhiên, Dương Mộc đưa mắt liếc nhìn một hồi, trong lòng sinh ra một ác niệm thú vị, quyết định bây giờ tăng thêm trừng phạt.

Hắn giả bộ lơ đãng, từ từ đi qua bên người Nữ đế Nguyễn Quốc, bỗng nhiên đưa tay ra, vỗ một cái vào chiếc mông mẩy của nàng, trong miệng đồng thời lầm bầm một câu:

- Lại dám mưu mô này!

Vù ——

Trong nháy mắt, Nữ đế Nguyễn Quốc bối rối.

Những người còn lại, cũng đều sững sờ tại chỗ.

Mấy người hầu gái bên cạnh Nữ đế Nguyễn Quốc biến sắc, tất cả đều đi lên trước một bước, chắn ngang ở trước mặt Dương Mộc, dáng vẻ muốn động thủ.

Thế nhưng, Thẩm An và Cơ Linh Nhi còn hành động nhanh hơn so với các nàng, bảo hộ ở bên cạnh Dương Mộc, giống như hai tòa núi lớn, tỏa ra hàn khí mơ hồ, khiến đáy lòng mọi người run sợ, làm cho mấy người hầu gái bên cạnh Nữ đế Nguyễn Quốc vô cùng kiêng kỵ, chỉ có thể mạnh mẽ cắn răng.

Cho tới đám thị vệ và thân vệ đi theo bên cạnh hai vị Hoàng Đế đều bị dọa sợ.

Mấy vị tướng lĩnh cao cấp của Cấm vệ quân đi theo đúng là có phản ứng lại, thế nhưng vừa nhìn thấy bầu không khí đang giương cung bạt kiếm lúc này, song phương đều hết sức xấu hổ, tựa hồ cũng chưa cần dùng tới bản thân mình, vì thế mỗi người nhìn bầu trời xem mặt đất, phảng phất có cảnh tượng kỳ lạ trăm năm hiếm có ở trên trời, có cái khe làm cho người ta sợ hãi ở trên mặt đất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận