Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 102: Sau Phản Loạn

Chương 102: Sau Phản Loạn

=== oOo ===


Chôn sống…

Vệ Trung Toàn hiểu, hắn rất quen thuộc với hình phạt này. Bởi vì trên chiến trường, có đôi khi để đánh cắp tình báo của địch sẽ thường xuyên chôn sống tù binh. Nhưng nó không phải chỉ đơn giản là đào một cái hố rồi vùi vào trong là xong, mà là đào một cái hố thẳng đứng cao đến ngực, vừa đủ cho một người đứng thẳng, sau đó dần dần chôn xuống từng chút một, để cho người bị chôn sống phải chịu đựng nỗi sợ hãi khi cái chết dần đến gần.

Đến khi đất vùi tới ngang ngực thì người bị chôn sống sẽ khó thở, chịu khổ thêm mấy canh giờ nữa. Mãi đến khi lồng ngực vỡ tan, miệng sùi bọt máu thì mới từ từ chết đi. Hơi tàn nhẫn một chút thì sẽ sỉ nhục cái đầu thò ra, ví như đi ị đi tiểu vào đấy. Đó cũng là cảnh tượng thường thấy.

Cho nên đây là một hình phạt vô cùng tàn nhẫn, có đôi khi người thi hình bên cạnh cũng không đành lòng, có thể nói là vừa nghe đã biến sắc.

Chẳng lẽ Bệ Hạ muốn sử dụng hình phạt này với đám loạn thần?

Vệ Trung Toàn muốn hỏi, nhưng vẫn nhịn được. Hắn là một Đại tướng quân của một quân đoàn, nhưng dù sao cũng là võ tướng, xưa nay xử phạt phản thần vẫn là chuyện đế vương kiêng kỵ nhất, không nên hỏi thăm nhiều.

Ngay sau đó Dương Mộc dặn dò vài việc xử lý hậu quả, hạ lệnh thăm hỏi bách tính đã chết trong lúc hỗn loạn. Sau đó để cho Vệ Trung Toàn lui ra, nhìn về phía Thẩm An.

Thầm An hiểu ý, cúi đầu bẩm:

- Nhờ hồng phúc Bệ Hạ, nô tài may mắn không làm nhục mệnh.

- Đừng nói mấy thứ vô dụng ấy.

Dương Mộc nghiêm túc hỏi:

- Ngươi nói cho trẫm, có chuyện gì? Tại sao lại nhanh như vậy?

Thẩm An vội cúi đầu xuống, nhìn quanh hai bên rồi khẽ nói:

- Bệ Hạ minh giám, không phải nô tài đi nhanh mà là bí đạo kia là một con dốc, có một con sông ngầm chảy xuôi dòng đến đại doanh ngoại ô!

- Sông ngầm chảy xuôi nối thẳng đến đại doanh…

Dương Mộc thở dài, giờ mới như trút được gánh nặng. Vốn hắn còn đang nghi ngờ, Thẩm An này mất chưa đến một canh giờ vừa đi vừa về, bằng ấy thời gian làm sao có thể đủ. Thì ra là nhờ bí đạo nối thẳng đến quân doanh ngoài thành, chuyện này cũng có thể giải thích được. Lại thêm đại quân khẩn cấp đi đường, coi như vừa đủ thời gian.

Xem ra sau này không thể coi thường bí đạo đó, có thể rút ngắn thời gian đi lòng vòng, vào thời khắc mấu chốt sẽ phát huy tác dụng lớn.

Đêm ấy, cả Hoàng cung trắng đêm không ngủ. Thái giám, cung nữ, cấm vệ ai lo việc nấy, dọn dẹp vết tích sau trận chiến, ngay cả Thái Hậu cũng phái người đến hỏi thăm tình hình, biết được Dương Mộc vẫn mạnh khoẻ không tổn hao gì mới yên tâm.

Còn Hoàng Đế Dương Mộc xem ra lại rảnh rỗi nhất, tối đến Dục Linh Cung nghỉ ngơi, vừa dỗ vừa lừa Hoàng Hậu e lệ tắm uyên ương, bị giai nhân phục thị một hồi nằm bẹp trên giường lớn mềm mại, thư thư phục phục ngủ.

Rạng sáng ngày thứ hai, một đội kỵ binh vào thành, biên quan cấp báo.

Khi tấu chương đặt lên trước mặt Dương Mộc thì hắn đang uống bát cháo rau thịt nạc do Hoàng Hậu tự nấu, vừa đọc nội dung đã nổi điên.

Bởi vì ngay đêm qua, quân đội Trịnh Quốc tập kích Giang Thuận thành!

Ước chừng hai vạn đại quân nương theo bóng đêm sang sông, gần như vây quanh quân đoàn Huyền Vũ. May mà trong khoảng thời gian này phương pháp luyện binh kiểu mới đã có thành quả, năm ngàn sĩ tốt vô cùng cảnh giác, phản ứng cấp tốc. Nếu không, khó mà tránh được một trận đại chiến.

Hai quân giằng co một đêm, quân đội Trịnh Quốc không buông tha, bày ra tư thế tấn công quy mô lớn, nhưng sau nửa đêm lại rút quân. Đại tướng quân Chu Hi không rõ tình huống, vì thế một trước một sau liên tiếp gửi hai tấu chương xin Dương Mộc định đoạt.

- Xin bớt giận, ăn cháo đi đã.

Hoàng Hậu ở bên cạnh quan sát, bưng bát sứ nhỏ múc hai thìa đút vào miệng Dương Mộc.

Dương Mộc nuốt hai cái, trong bụng nóng rừng rực.

Chẳng lẽ Thương Quốc dễ bắt nạt vậy sao?

Rất hiển nhiên, lần tập kích này là một phần của âm mưu kia. Chỉ cần mưu phản thành công, thừa dịp quân tâm tướng sĩ tiền quân đang dao động, Trịnh Quốc sẽ nhất cổ tác khí đoạt lấy Giang Thuận thành. Sau khi biết tin tức mưu phản thất bại, quân đội Trịnh Quốc lại mau chóng rút về nước.

Thế nào cũng giống một vụ mua bán không mất vốn!

Tràn đầy sự miệt thị và khinh thường của kẻ mạnh!

Lúc này Dương Mộc cũng không có tâm tư đâu mà húp cháo nữa, vội sửa sang quần áo rồi bãi giá tới Tử Thần Điện. Vừa đến đã hạ một sắc lệnh khiển trách Đại tướng quân Huyền Vũ Chu Hi phòng doanh bất lợi, để cho một tiểu thái giám mang theo đi cùng với đội kỵ binh kia chạy tới Giang Thuận thành.

Đồng thời Dương Mộc hạ một chiếu lệnh, tuyên bố sau buổi trưa sẽ xử quyết phản thần và phản quân ở vùng ngoại ô Hoàng thành. Phàm là quan viên triều đình, tất cả đều phải tới xem hành hình. Đồng thời ba chức quan chủ yếu ở địa phương là Huyện lệnh, Huyện thừa và Huyện úy cũng phải tới hết. Nếu trì hoãn, coi như đồng mưu của phản tặc.

Nhất thời ba nha môn Lễ, Hình, Binh Bộ rầm rầm vận chuyển, phát động một trận tuyên truyền thanh thế cực lớn trong Thương Quốc. Các lão bách tính thì nhảy lên hoan hô, sau trận kinh tâm động phách hôm qua, bọn họ cực kỳ hả giận.

Cho nên sáng sớm ngày 23 tháng 8, có thể nói là muôn người đều đổ xô ra đường, sân bãi hành hình mặt trong mặt ngoài bị vây ba tầng chật như nêm cối.

Cũng may Hình Bộ đã lường trước tình huống hôm nay nên khi chọn sân bãi đã định ở một nơi giống như sơn cốc, địa thế bốn phía khá cao, dù đứng đâu cũng không sợ bị người trước mặt ngăn cản, ảnh hưởng đến tầm mắt.

Đây là một lần tập trung quy mô lớn nhất của Thương Quốc từ xưa tới giờ, lấy Hoàng thành làm trung tâm, dân chúng mấy chục dặm xung quanh nghe tin đều ào ào đổ tới, ước chừng cũng phải gần mười vạn người, chiếm một phần bảy nhân khẩu Thương Quốc!

Đám quý tộc phản loạn Bàn Vương, Nghi Vương, Trạch Vương và Thượng Quan Minh Văn bị quân lính đè xuống quỳ gối trên hình đài.

Sau đó là hơn một ngàn sáu trăm hàng binh, có Trịnh Quốc, có Thương Quốc, tất cả đều bị trói chặt, quỳ làm hai mươi mấy hàng.

Ngoài cùng là người nhà một đám thần tử phản loạn, có nam có nữ, không một ai được đặc xá.

Tổng cộng những người đợi xử quyết lên đến khoảng hai ngàn!

Đứng trước tử vong, có thể nói là chúng sinh muôn màu. Có kẻ chết lặng không nhúc nhích như tử thi, có người gào khóc, cũng có người hoảng sợ, có một vài còn kêu oan.

Nhưng mười vạn dân chúng vây xem bên ngoài không một ai đồng tình với họ.

m mưu phát động phản loạn thì có gì đáng thương? Huống chi, đối tượng phản loạn lại là Hoàng Đế Bệ Hạ được bách tính kính yêu và coi như thần thánh!

Dù là những tộc nhân phản thần kia đi nữa, đây là số mệnh của họ rồi, gia tộc cho họ những đặc quyền thì họ cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. So với những dân chúng bị quý tộc làm hại tan cửa nát nhà, tao ngộ của họ cũng chẳng thê thảm là mấy.

Đương nhiên, trong số mười vạn dân chúng này cũng có người nhà của đám phản quân Thương Quốc, chỉ biết len lén trốn trong đám người lau nước mắt, chẳng dám oán hận.

Khoảng giờ trưa, loan giá của Dương Mộc chậm rãi đến. Xung quanh có ngàn cấm vệ và thân vệ hộ tống, nghi trượng tuỳ tùng, trước ủng sau thốc, xe thừa tương hàm, tinh kỳ phấp phới, phô trương hoành tráng.

- Khấu kiến Bệ Hạ! Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…

Chỉ một thoáng, dân chúng như thuỷ triều lần lượt quỳ xuống đất nghênh đón, tiếng hô như núi dậy biển gầm liên miên bất tuyệt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận