Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 232: Cướp Sạch Hoàng Cung

Chương 232: Cướp Sạch Hoàng Cung

=== oOo ===


Trong thành, tướng sĩ Động Quốc vốn đang chém giết lẫn nhau đã lập tức ngừng lại.

Quân địch đã đánh vào trong thành, cho dù muốn chống lại cũng thiếu người chỉ huy, mọi người có thể làm sao?

Sau khi xác định trong thành không có mai phục, hai vạn binh sĩ Kỳ Lân Quân cũng giục ngựa vào thành, nhanh chóng trấn áp thế lực chống cự trong thành.

Quân đoàn Thanh Long thì trực tiếp đánh vào Hoàng cung.

Cấm Vệ Quân chống cự rất mãnh liệt .

Bọn họ không biết tại sao Hoàng Đế Bệ hạ lại hạ lệnh chống cự. Hiện nay trong thành đã hoàn toàn bị quân Thương chiếm lĩnh, các tướng sĩ hoàn toàn không có sĩ khí, không hề có một chút lòng kháng cự nào, quý tộc và các quan lại cũng đều vội vàng đầu hàng.

Chống cự còn có ý nghĩa gì?

Thế nhưng, Cấm Vệ Quân dù sao cũng là nhánh quân đội trung tâm với Hoàng Đế nhất, vì thế lúc quân Thương tấn công vào, mọi người cũng chỉ có thể lựa chọn nghênh chiến.

Ầm ầm ——

Một tiếng vang thật lớn, cửa cung đột nhiên bị phá tan, quân đoàn Thanh Long liên tiếp đánh hạ được vài cửa thành, giết vào trong cung vua.

Cấm Vệ Quân và quân đoàn Thanh Long đã xảy ra một trận chém giết lớn.

Trong cung thỉnh thoảng lại truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, đó là thanh âm của cung nữ và thái giám đang hoang mang chạy trốn, các nàng bị cuốn vào trong trận đại chiến này.

Đi qua các cầu đá trong Hoàng cung, từng toà từng tòa tượng cẩm thạch sụp đổ, một số cung nữ lén lút mang theo hành lý chạy trốn đều được trọng điểm chiếu cố.

Dù quân kỷ của quân đoàn Thanh Long có nghiêm minh, tất cả đồ giao nộp đều được quy làm của công, thế nhưng ai lại không muốn thu được thêm một ít chiến lợi phẩm?

Phải biết, chiến lợi phẩm thu được ở trên chiến trường có thể đổi ra một phần, thuộc sở hữu của riêng bọn họ .

Hai quân chém giết, Cấm Vệ Quân liên tục bại lui. Xét từ trang bị thì Cấm Vệ Quân là thủ vệ của Hoàng cung, vũ khí trong tay và giáp trụ trên người đều là nhất lưu, sự chênh lệch giữa hai bên cũng không lớn.

Thế nhưng nhân số và sĩ khí, Cấm Vệ Quân còn kém xa lắm.

Vốn Cấm Vệ Quân chiếm lợi thế về địa hình, ví dụ như khu vực Úng thành có thể tạo thành một số thương tổn cho quân đoàn Thanh Long, thế nhưng Cấm Vệ Quân lại thiếu tướng lĩnh chỉ huy, đội hình rời rạc. Khi khu vực bên ngoài Úng thành bị công phá thì đã đánh mất cơ hội phòng ngự tốt nhất.

Từ giữa Hướng điện đến tẩm cung của Hoàng Đế, dọc theo đường đi đâu đâu cũng có chém giết, đâu đâu cũng có thi thể và máu, mùi tanh nồng khiến người ta gay mũi.

Dù sao trong cung vẫn còn tương đối nhiều người trung với Hoàng Đế, sau một phen chém giết làm rất nhiều cung nữ và thái giám đều gặp tai ương. Nơi binh sĩ quân đoàn Thanh Long đi qua, chỉ cần có người không quỳ xuống đầu hàng sẽ bị xem như kẻ địch, đều bị chém giết.

Cuối cùng, quân đoàn Thanh Long vững vàng chiếm thế thượng phong, Cấm Vệ Quân mang theo Hoàng Đế lùi đến trong Hậu cung.

Vệ Trung Toàn là Đại Tướng quân một nước, hơn nữa còn là thân vệ của tiên đế Thương Quốc, đương nhiên biết một số chuyện của hoàng gia, ví dụ như các loại ám đạo. Cho nên hắn rất lo lắng việc Hoàng đế Động Quốc đã ra khỏi Hoàng cung theo ám đạo dưới sự bảo hộ của thân vệ.

Một khi để cho Hoàng Đế Động Quốc chạy thoát, lưu vong nước ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng được.

Lúc này, Vệ Trung Toàn hạ lệnh cho binh sĩ mạnh mẽ tiến đánh hậu cung, không tiếc vận chuyển mấy chục giá liên nỏ lại đây, tiến hành bắn tên đối với thành lầu hậu cung.

- Báo!

Một tiểu tướng chạy tới, chắp tay nói:

- Bẩm báo Đại Tướng quân, quân ta đã giết vào hậu cung Động Quốc, đã lục soát trong các điện, nhưng không có phát hiện tung tích của Hoàng Đế Động Quốc.

- Báo!

Lại một lính liên lạc chạy tới, bẩm báo:

- Khởi bẩm Đại Tướng quân, phát hiện Hoàng Đế Động Quốc tại Triều Phượng Cung, các tướng sĩ đã bao vây lại.

- Hoàng đế Động Quốc lại có quyết tâm như vậy?

Vệ Trung Toàn thực sự không hiểu nổi. Nếu như bên trong Hoàng cung Động Quốc không có bí đạo hay chỗ ẩn thân nào thì đánh chết hắn cũng không tin, tên Hoàng Đế mê muội kia lại có thể khẳng khái quyết tâm chịu chết như vậy sao?

Vừa chiếm lĩnh xong hoàng cung, cũng tìm được tung tích của Hoàng Đế Động Quốc, nỗi lo trong lòng Vệ Trung Toàn cũng hạ xuống. Sau đó hắn phái ra một bộ phận binh sĩ đi tới chỉnh đốn trật tự trong thành, bảo đảm an dân, phát lương thực cho lão bách tính.

Bên trong hậu cung, từng Phi tần và Hoàng tử đều hoảng sợ như chó nhà có tang, bị binh sĩ quân đoàn Thanh Long áp giải ra khỏi cung điện, thô bạo đẩy tới trước Triều Phượng Cung.

Hoàng đế Động Quốc cuối cùng vẫn không có dũng khí chết, đặc biệt là sau khi nghe binh sĩ quân đoàn Thanh Long gọi hàng, nói có thể bỏ qua mạng nhỏ cho hắn rồi đưa đến đảo Quy Nghĩa, thì tâm tư tự sát đã biến mất.

Ngẫm lại cũng đúng, là một Hoàng đế quen sống trong nhung lụa, hưởng lạc một đời, còn từng có lý tưởng hào hùng, nhưng trong khoảnh khắc sắp chết đó, làm sao cam lòng chứ?

Vệ Trung Toàn lạnh lùng liếc nhìn Hoàng đế Động Quốc, ra hiệu cho người ở hai bên cởi long bào ra.

Lập tức, có mấy nam nhân lớn tiếng trách cứ, nhục mạ Vệ Trung Toàn không ngớt.

Vệ Trung Toàn nhất thời nổi nóng, một kiếm giết chết mấy người này.

Bên người Hoàng Đế Động Quốc không thiếu người trung tâm, liên tiếp đã có mười mấy người bị giết, những người còn lại đều câm như hến, trốn ở một bên kinh hoảng không thôi.

Một phen cướp đoạt đến tận tối mới kết thúc.

Trong Hoàng cung, từng xe vàng bạc vải vóc được đưa ra, cung điện các nơi cơ hồ đều đã bị cướp sạch, kho kỳ trân dị bảo của Hoàng Đế đều được thu dọn thành từng hòm, áp tải đến quân doanh.

Sau đó, quốc khố xây dựng bên cạnh Hoàng cung cũng bị tiếp quản.

Căn cứ vào sổ sách chiếm được có thể thấy, trong kho có gần một ức (trăm triệu) lượng bạc.

Một ức!

Đây là một con số rất khổng lồ! Toàn bộ nhân khẩu Động Quốc là hơn hai ngàn vạn (hai mươi triệu), nếu như phân phát số bạc này ra thì tương đương với mỗi người năm lượng bạc.

Quốc khố giàu đến mức nứt khố đổ vách như vậy, thì trong nhà những vương công quý tộc kia chắc cũng không kém?

Sau khi Vệ Trung Toàn ý thức được điểm này liền lập tức phái người đi tra gia sản của các đại thần trong thành, áp giải toàn bộ người đến.

Bận bịu cả một buổi tối, binh sĩ đều thay phiên nghỉ ngơi, trong mệt mỏi còn mang theo một tia hưng phấn và kích động.

Mấy ngày kế tiếp, toàn bộ vật đáng tiền trong cung hầu như đều được dỡ xuống mang đi, còn đồ không mang đi, chỉ có thể đem đốt.

Đương nhiên, việc này không phải là biểu hiện của hành vi hung tàn bạo ngược.

Hoàng cung, vốn là biểu tượng hoàng đô của một quốc gia, bởi vì Động Quốc là bị công diệt mà không phải tự mình tan rã, chuyện thiêu hủy Hoàng cung cũng tương đương với phá huỷ đi biểu tượng tinh thần của Động Quốc. Nếu như có cá lọt lưới thì cũng rất khó để tụ tập lòng người, nó tương đương với việc phá hủy đi mục tiêu tinh thần của những trung thần nghĩa sĩ kia.

Các loại vàng bạc tài bảo đều được ghi chép cụ thể.

Đây cũng không phải là đánh cướp bất lương mà là chiến lợi phẩm.

Trải qua ba năm thay đổi, binh sĩ quân Thương đều vô cùng rõ ràng tầm quan trọng của của cải đối với quân đội, có nhiều tiền mới có năng lực để tăng mạnh quân bị, Thương Quốc mới có thể càng thêm mạnh mẽ.

Để bảo đảm số vàng bạc tài bảo này có thể nhanh chóng được vận chuyển về nước, Vệ Trung Toàn giao nhiệm vụ này cho Kỳ Lân Quân. Ngoài ra còn phái năm ngàn kỵ binh hộ tống, đồng thời điều động mấy chục đội buôn dân gian, thanh toán tiền công, đưa vật phẩm từ quan đạo trở về Thương Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận