Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 201: Tướng Soái Mưu Tính

Chương 201: Tướng Soái Mưu Tính

=== oOo ===


Huyện Bạch Khánh, biên quan, cứ điểm Bạch Khánh.

Vệ Trung Toàn và Cảnh Quý đứng trên tường thành cứ điểm, nhìn quân đội Thịnh Quốc phía xa.

Không thể không công nhận đây là quân đội có kỷ luật nghiêm minh nhất, trang bị tốt nhất mà quân đội Thương Quốc gặp được từ trước tới giờ. Vũ khí của binh sĩ cực kỳ đồng bộ, đội ngũ ngay ngắn, tinh thần phấn khởi, thi thoảng có tiếng rống của cả phương trận vang vọng khiến người ta phải sợ hãi.

Cách cứ điểm một dặm, từng đội trinh sát tới tới lui lui.

- Cảnh Tướng quân, ngài thấy đội quân này thế nào?

Vệ Trung Toàn đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, hỏi.

Cảnh Quý nhíu mày nói:

- Quân Thịnh danh xưng trăm vạn, trên thực tế chỉ có ba mươi vạn binh. Mặc dù binh lực gấp ba lần quân ta, nhưng không phải không thể chiến thắng.

- Chiến thắng…

Vệ Trung Toàn thở dài một hơi, cười khổ nói:

- Cảnh Tướng quân nói thật nhẹ nhàng. Ba mươi vạn đại quân, chúng ta không thể chống đỡ được. Dù có chiêu mộ thêm trong nước, nhưng tân binh mới nhập ngũ căn bản không có sức chiến đấu.

- Vệ Tướng quân còn có điều gì sầu lo sao?

- Đúng vậy!

Vệ Trung Toàn thở dài:

- Các nước chư hầu lớn chinh chiến không ngớt, một vài quốc gia cực kỳ hiếu chiến, gần như đến mức toàn dân làm binh, ngay cả phụ nữ cũng có thể tổ kiến thành quân đội. Mặc dù Thịnh Quốc không đến mức này, nhưng cũng có thể coi là trăm vạn mặc giáp. Cho nên bản tướng đoán chủ lực Thịnh Quốc vẫn trú đóng ở biên cảnh tiếp giáp Động Quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể chiêu mộ thêm quân dự bị, nếu chiến sự nơi này lâm vào giằng co, Thịnh Quốc sẽ điều động càng nhiều quân đội tới đây.

- Ta cũng tán đồng với lo lắng của Vệ Tướng quân.

Cảnh Quý gật gật đầu.

Vệ Trung Toàn nói:

- Hiện giờ Thương Quốc ta có ba trăm vạn người, nếu dốc hết nhân lực vật lực có thể miễn cưỡng trang bị đủ cho mười vạn đại quân. Dù có thể tự vệ, nhưng nếu muốn nghênh đón… Ài, cũng may Nặc Phi nương nương sinh hạ Hoàng Tử, bằng không lòng người trong nước sẽ tan rã, trận này khó mà đánh được.

- Nặc Phi nương nương

Cảnh Quý lẩm bẩm nhắc lại, trong lòng thở dài một hơi.

Hắn vốn là Đại Tướng quân Thân Quốc, Thân Quốc quy hàng đã được Dương Mộc đặc xá, đồng thời còn trở thành Thống soái một quân, coi như cực kỳ may mắn rồi.

Nhưng đằng sau may mắn này là cảm giác cực kỳ không an toàn và ý thức trách nhiệm.

Hắn lo lắng sẽ bị quân thần Thương Quốc đề phòng bài xích, lo lắng chủ cũ và người nhà sẽ bị hãm hại.

Hiện giờ Nặc Phi đã sinh hạ Hoàng Tử, mấy người Hoàng Đế Thân Quốc cũng không bị thanh toán. Nếu tương lai trưởng tử có thể kế thừa Hoàng vị, coi như Thương Quốc đã có một nửa huyết thống Thân Quốc.

Nhờ vậy, hắn cũng không còn lo lắng nữa, thực sự coi mình là người Thương Quốc.

Hiện giờ, suy nghĩ duy nhất là đền đáp Hoàng Đế Bệ Hạ.

- Cảnh Tướng quân, ta thấy lúc đối mặt với ba mươi vạn đại quân này ngài cũng không quá để ý.

Vệ Trung Toàn hơi nghi hoặc, chần chừ một chút rồi vẫn quyết định hỏi ra. Tình thế hiện giờ cực kỳ nghiêm trọng, không thể để cho suy nghĩ khinh địch nảy sinh.

Cảnh Quý không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Vệ Tướng quân cho rằng bốn đại quân đoàn Thương Quốc ta có thể đối phó bao nhiêu quân địch?

Vệ Trung Toàn chần chừ một lát rồi chậm rãi đáp:

- Hai mươi vạn đi. Chúng ta là bên thủ thành, sĩ khí sôi trào, lại có liên nỏ và xe bắn đá hiệp trợ, chống lại hai mươi vạn quân địch cũng được.

- Vậy không phải xong rồi sao?

Cảnh Quý giang hai tay ra nói:

- Còn mười vạn quân địch khác cứ giao cho Kỳ Lân Quân ta là xong rồi. Chờ chúng ta đại thắng sẽ quay lại gấp rút tiếp viện mọi người.

Giao cho Kỳ Lân Quân?

Vệ Trung Toàn líu lưỡi. Dù hắn đã từng gặp qua nhiều kẻ mạnh miệng nhưng vẫn kinh ngạc đến sững sờ.

Nếu không phải vì đã từng là đối thủ, hắn sẽ cho rằng Cảnh Quý đang cố ý khoe khoang.

Kỳ Lân Quân có bao nhiêu người? Kỵ binh chủ yếu chỉ có một vạn, cộng thêm quân phụ thuộc thì vẫn chưa đến hai vạn.

Nếu nói một mình đối đầu ba năm vạn quân địch có lẽ còn nghe được, nhưng nói tiêu diệt mười vạn đại quân, rồi lại quay lại tiếp viện bốn quân đoàn, thực sự là chuyện không đâu.

Vệ Trung Toàn suy nghĩ một lát. Dù sao đây cũng là một trận chiến liên quan đến sinh tử tồn vong, không thể để cho Cảnh Quý khinh địch như vậy được. hắn bèn khuyên:

- Dù sao Thịnh Quốc cũng là một nước chư hầu có nội tình thâm hậu, trong thời thế loạn lạc vẫn có thể sừng sững mấy trăm năm không bại hẳn có lý do của nó. Cảnh Tướng quân tuyệt đối không thể khinh thường.

Cảnh Quý hiểu ý Vệ Trung Toàn, gật đầu cười cười.

Nhưng không có nghĩa là suy nghĩ ban đầu của hắn bị lật đổ, bởi vì uy lực của Kỳ Lân Quân không chỉ như các Đại Tướng quân đã thấy khi mới thành lập. Sau gần nửa năm huấn luyện, những binh lính được chọn ra từ tinh nhuệ các quân đoàn đều trở thành kỵ binh, càng thêm dũng mãnh.

Binh lính tinh nhuệ trở thành kỵ binh, có thể nói là như hổ thêm cánh.

Lại thêm binh pháp chiến trận của kỵ binh mà Dương Mộc đưa cho, chính là phép tính mười nhân với mười, hoàn toàn có thể dựa vào tính cơ động của khinh kỵ binh đánh cho quân đội Thịnh Quốc mới lần đầu nhìn thấy một đòn đau.

Theo một ý nghĩa nào đó, tiêu diệt mười vạn đại quân vẫn còn là ít. Nếu đối kháng chính diện, sau khi địch nhân loạn trận, một vạn Kỳ Lân Quân đánh tan mười ba vạn đại quân cũng không thành vấn đề.

- Vệ Tướng quân, sắp khai chiến rồi, chúng ta sẽ chủ động xuất kích hay bị động phòng ngự?

Cảnh Quý đột nhiên hỏi.

- Đương nhiên là dựa vào cứ điểm phòng ngự. Chẳng lẽ còn muốn chủ động xuất kích?

Vệ Trung Toàn nhìn Cảnh Quý một cách quái dị, cũng bắt đầu nghi ngờ không biết vị thống soái Kỳ Lân Quân này có phải là Đại Tướng quân Thân Quốc trước kia không?

Vì hắn hiểu rất rõ, quân đội Thịnh Quốc dựa vào ưu thế nhân số đã chiếm được thế chủ động rồi. Bốn đại quân đoàn Thương Quốc chỉ có thể dựa vào cứ điểm và thành trì mà phòng thủ, chủ động xuất kích chính là đi tìm chết.

Cảnh Quý lắc đầu:

- Vệ Tướng quân hiểu sai rồi. Đương nhiên ta biết địch mạnh ta yếu, nhưng xưa nay binh pháp vẫn là hư hư thực thực, năm xưa Bệ Hạ đối mặt với cường địch chẳng phải cũng dùng gậy ông đập lưng ông?

- Ngài nói là… thừa dịp quân địch kiêu căng…

- Coi như là vậy đi!

Cảnh Quý gật gật đầu:

- Có thể Vệ Tướng quân không hiểu rõ Kỳ Lân Quân lắm. Thực ra ưu thế lớn nhất của kỵ binh là tác chiến ở khu vực trống trải, chỉ cần đánh thật tốt thì lấy một chọi mười cũng không thành vấn đề, nhưng nếu là công thành nhổ trại thì kém xa bộ binh. Cho nên, nếu quân ta một mực thủ thành, tới khi lâm vào ác chiến, Kỳ Lân Quân muốn tập kích bất ngờ sẽ vô cùng khó khăn.

- Cho nên, Cảnh Tướng quân muốn tập kích bất ngờ?

Vệ Trung Toàn bừng tỉnh đại ngộ. Nghe giới thiệu về Kỳ Lân Quân như vậy, hắn cũng đã hiểu sơ về kỵ binh.

- Đúng vậy! Nửa năm qua, Kỳ Lân Quân đã tổ chức diễn luyện dạ tập vài lần. Lúc trước, có lần Bệ Hạ đã từng nói, Kỳ Lân Quân không động thì thôi, một khi xuất hiện trước mặt người đời thì phải công lúc bất ngờ, chỉ có vậy mới lấy được đại thắng ngay lần đầu.

- Cảnh Tướng quân định tập kích bất ngờ thế nào? Quân đoàn Thanh Long có lẽ có thể ở bên cạnh hiệp trợ.

Trầm ngâm một lát, Vệ Trung Toàn hỏi.

Trực giác nói cho hắn biết, cái gọi là phối hợp này sẽ không đơn giản, chắc chắn sẽ là một nước cờ lớn!


Bạn cần đăng nhập để bình luận