Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 222: Nghị Sự

Chương 222: Nghị Sự

=== oOo ===


- Khiến cho trẫm trở tay không kịp?

Lúc này, trong Tử Thần Điện có người đang chắp hai tay sau lưng, sau khi nghe được Cẩm Y Vệ bẩm báo thì trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh.

Sau khi Động Quốc xâm chiếm, hắn đang còn suy tư, Động Quốc và Thương Quốc giao du khá thân mật, không thể không biết quy mô của Thương Quân được, vì sao chỉ với năm mươi vạn đại quân lại dám xâm chiếm Thương Quốc?

Sau đó cẩn thận nghĩ lại, Động Quốc đã do Thái Tử cầm quyền, tác phong làm việc khác hẳn với người cha cẩu thả của mình, như vậy rất có thể sẽ lấy ích lợi quốc gia làm đầu, buông xuống cừu hận với Thịnh Quốc, thúc đẩy hợp tác giữa hai nước, cùng liên hợp tiến công Thương Quốc.

Vì thế hắn liền căn dặn Cẩm Y Vệ một phen, luôn luôn để ý đến hướng đi của Thịnh Quốc.

Đúng như dự đoán, chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, biên cương liền truyền đến tin tức.

Thịnh Quốc đang điều binh khiển tướng, di chuyển địa điểm đóng quân xuôi nam.

Dã tâm quá rõ ràng.

Vì thế, Thương Quốc lập tức triệu tập quần thần để nghị sự.

Muốn tập kích Thương Quốc sao?

Nằm mơ!

Căn cứ vào tin tức mà Cẩm Y Vệ truyền đến thì lần này Thịnh Quốc tập kết tới gần năm mươi vạn binh lực, bao gồm gần như toàn bộ quân chủ lực trong nước, có thể nói là đã dốc toàn bộ lực lượng.

Động Quốc và Thịnh Quốc, khí thế rất lớn ah.

Dựa theo tình huống như vậy, phỏng chừng mấy ngày nữa Thương Quốc sẽ phải tác chiến trên hai tuyến, Quận Nhạc Nguyên và Quận Lâm Thủy sắp phải đối mặt một trận đại chiến.

Hai mươi vạn đánh với chín mươi vạn, binh lực cách biệt rất lớn.

- Tả Tướng đại nhân, đối với trận chiến này khanh có thượng sách gì không?

Dương Mộc hỏi Khổng Thượng Hiền.

- Thần cho rằng, Thương Quốc ta nếu như muốn chống đỡ hai tràng chiến sự sợ là không thể, không bằng trước tiên lựa chọn đánh tan, như vậy mới có thể đình chiến.

- Đình chiến? Ái khanh cho rằng mục tiêu của Thương Quốc ta là chống đỡ đến khi hai nước lui binh?

Dương Mộc nhíu mày, nói:

- Dân cư và nông canh của Thương Quốc ta đều không bằng hai nước này, dù hai nước có đình chiến, khó tránh khỏi sau khi chỉnh đốn lại sẽ xuất kích lần nữa, chung quy cũng không phải kế sách lâu dài. Huống hồ Thương Quốc ta sống đều nhờ vào việc buôn bán, nếu như tây cảnh và bắc cảnh đều bị ngăn trở, vậy cũng chỉ có một cái thương đạo ở phía nam, thế cục vô cùng bất lợi.

- Vậy cũng chỉ có một sách, trọng điểm đọ sức với một quốc gia, đánh tới khi cầu hoà mới thôi.

- Uhm? Không ngại nói một chút.

- Thần cho rằng, vị trí của Động Quốc có lợi đối với Thương Quốc ta, một khi đánh bại nó là có thể duy trì việc buôn bán trong nước, Thịnh Quốc cũng không thể làm gì.

Động Quốc...

Nghe vậy, Dương Mộc gõ gõ bàn. Đúng là từ vị trí địa lý thì Quận Nhạc Nguyên tiếp giáp với Động Quốc, Quận Lâm Thủy cũng tiếp giáp với Động Quốc, mạch máu kinh tế của Thương Quốc lại nằm chủ yếu ở tại Quận Nhạc Nguyên.

Nhưng mà, trận chiến này phải đánh thế nào đây?

- Bệ hạ, thần cho rằng trận chiến này nên phái hai đại quân đoàn là Chu Tước và Huyền Vũ phụ trách phòng thủ tại Quận Lâm Thủy, hai đại quân đoàn Thanh Long và Bạch Hổ sẽ phụ trách chiến lược tiến công, Kỳ Lân Quân hiệp trợ quyết chiến.

Khổng Thượng Hiền lại nói.

Lại là hai đại quân đoàn Thanh Long và Bạch Hổ?

Dương Mộc cảm thấy là lạ, nhưng lại không thể không tán đồng.

Đúng vậy! Nếu xét các trận chiến tranh to nhỏ ở trong quá khứ cỏ thể thấy, hai đại quân đoàn Thanh Long và Bạch Hổ thích hợp để tiến công hơn, quân đoàn Chu Tước và Huyền Vũ càng thích hợp đấu pháp bình ổn, cũng có thể nói là phòng thủ.

Điều này chủ yếu là liên quan đến tính cách của chủ tướng hai bên quân đoàn.

Vệ Trung Toàn là một lão tướng quân mang binh nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, có thể ứng phó các loại chiến sự lớn nhỏ.

Bản thân Tư Mã Hoành là một người thô thiển, ở trên chiến trường dũng mãnh vô song, đặc biệt thích hợp với việc đọ sức chính diện, để cho hắn thủ thành thì chẳng khác nào là lấy dây thừng trói buộc hắn.

Hai người Hàn Đồng và Chu Hi đều là người vô cùng bình ổn, biết tiến biết lùi, trong việc dẫn binh đánh trận quả thật có chỗ hơn người, bằng không năm đó cũng sẽ không bộc lộ tài năng từ trong đông đảo thân vệ, có hai người bọn họ mang binh trấn thủ biên cương, Dương Mộc cũng yên tâm.

Lại nói, vị trí đóng giữ của tứ đại quân đoàn bây giờ cũng vừa vặn đối ứng, không cần phải di chuyển.

- Cát đại nhân có cao kiến gì không?

Dương Mộc nhìn về phía Thượng thư Binh bộ Cát Liệt đứng ở một bên. Hai ngày nay Binh bộ cũng đã nhiệt liệt thảo luận, đưa ra các chiến pháp khác nhau, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Cát Liệt thì hẳn là có lời muốn nói.

Cát liệt chắp tay:

- Mấy ngày nay, lão thần đã thảo luận với Binh bộ, có một vấn đề rơi vào bế tắc. Binh bộ thần cho rằng, Động Quốc lần này hưng sư động chúng mà đến, nếu như binh lực phân tán, từng cái đánh với quân ta, hoặc là chiến sự xuất hiện bất lợi, lui về giữ quốc nội, phong tỏa biên cảnh thì Thương Quốc ta phải làm làm sao? Lẽ nào, phải kéo dài cuộc chiến này hay sao?

Nghe vậy, chúng thần đều cả kinh.

Ngay cả Dương Mộc, cũng phải trao đổi ánh mắt với Khổng Thượng Hiền một chút.

Đây đúng là một vấn đề rất khó.

- Xin hỏi Cát đại nhân, các vị đại nhân trong Binh bộ có thương nghị ra đối sách gì không?

Khổng Thượng Hiền hỏi.

- Có hai kế sách đưa lên cho các vị đại nhân. Một là tại thời điểm chiến sự rơi vào giằng co, Thương Quốc ta chủ động bế quan, giằng co cùng với Động Quốc, Thái Tử Động Quốc dù sao cũng không phải là Hoàng Đế, tất nhiên sẽ không cam lòng, sẽ tụ tập binh lực giao chiến với quân ta.

Chúng thần gật gật đầu, đây quả thật là một biện pháp khả thi, chí ít có thể khiến cho Thương Quốc không đến nỗi quá bị động.

- Biện pháp thứ hai đâu?

Trong lòng Dương Mộc sinh chờ mong, Binh bộ vẫn bị hắn lơ là lại dâng lên một kế sách khả thi, điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.

- Thứ hai, chính là một trận chiến định càn khôn.

Cát Liệt nói xong, chắp tay nói tiếp:

- Bệ hạ minh giám, hơn một năm nay Thương Quốc ta phát triển mạnh về khí giới quân đội. Tứ đại quân đoàn đều chọn dùng liên nỏ cải tiến, những vậy này số lượng nhiều đến vạn chiếc, đồng thời đã thay toàn bộ chiến xa thành xe liên nỏ, lại sắp xếp lượng lớn máy bắn đá và xe công thành, cùng với giáp trụ và binh khí cho binh sĩ… Như vậy, tất cả binh sĩ Thương Quốc ta đều là tinh nhuệ, nói là thiên hạ vô song cũng không quá đáng, tình thế như vậy thì hoàn toàn có năng lực quyết một trận tử chiến với đại quân Động Quốc.

Một trận chiến định càn khôn?

Chúng thần tử đều không nói một lời.

Đang ngồi ở đây hầu hết là văn thần, nếu so với võ tướng về chuyện hành quân đánh giặc thì họ đều thiếu một phần quyết đoán.

Làm đâu chắc đấy là tư duy cố hữu của bọn họ, lập tức liền nói quyết chiến, khiến tư duy của bọn họ không thể lập tức thay đổi.

- Cát đại nhân, quân đội Thương Quốc ta thật sự có thể đánh một trận mà thắng sao?

Thượng thư Lễ bộ Vương Ưng hỏi.

- Đúng vậy, dụng cụ là do Công bộ ta chế tạo ra, những chiến giới kia thật sự có thể phát huy được tác dụng lớn như vậy? Coi như là ba mũi tên bắn trúng một kẻ địch, vậy cũng phải cần một trăm năm mươi vạn mũi tên, còn phải bắn trước khi đánh giáp lá cà, căn bản là chuyện không thể nào.

Thượng thư Công bộ Trần Hữu nghi ngờ nói.

- Chuyện này rất mạo hiểm! Nếu như thua, chính là tai họa vong quốc.

Thượng thư Bộ Công thương Tần Trường Phong bổ sung.

Chúng thần đều phát biểu cái nhìn của chính mình, vô cùng nghi ngờ đề nghị này của Cát Liệt.

Dù sao, mở đầu chính là quyết chiến, đây là chuyện rất hiếm gặp ở các trận chiến tranh điển hình của quốc gia, tính nguy hiểm vô cùng lớn, không cẩn thận thì Thương Quốc sẽ có nguy cơ mất nước…


Bạn cần đăng nhập để bình luận