Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 524: Lễ Thành

Chương 524: Lễ Thành

=== oOo ===


Vận mệnh Vương triều Đại Hoành, ít nhiều cũng có chút liên quan với Vương triều Đại Lễ.

Tuy rằng, giữa hai Vương triều cách nhau một sa mạc rộng lớn, giống như hai đoạn của quả hồ lô.

Thế nhưng, dù sao mấy trăm năm trước đây cũng là do con người, tương tự với phương thức bế quan toả cảng, lúc này mới tạo thành cục diện hai đại Vương triều không giao lưu nhiều với nhau.

Nếu như Vương triều Đại Hoành diệt vong, mà Vương triều Đại Thống và Vương triều Quốc Khánh cũng có tâm tư chiếm đoạt Vương triều Đại Lễ, như vậy Vương triều Đại Lễ sẽ gặp phải nguy hiểm lớn.

Đây cũng không phải chuyện giật gân, bởi vì trước mắt Vương triều Đại Lễ quá rối loạn, đối mặt với một Vương triều thống nhất, thực sự không có bao nhiêu sức chống cự.

Khó có thể đảm bảo rằng hai đại Vương triều không động tâm.

- Như vậy đi, tối nay liền để hai người bọn họ thị tẩm, trẫm cũng tranh thủ hỏi các nàng một số công việc cụ thể.

Dương Mộc nói rằng.

- Số phận các nàng cũng không tốt, hiện tại bám vào Thương Quốc chúng ta, chỉ có thể dựa vào tin tức mấy tháng một lần để tìm hiểu hoàn cảnh quốc gia mình.

Hoàng Hậu nói.

Dương Mộc gật gật đầu, không nói thêm gì.



Ở vùng biên giới Vân Quốc, bên trong phủ tướng quân.

Điều khiến cho Mạnh Hỏa lo lắng, chung quy vẫn đã xảy ra.

Dự tính ban đầu, trong mấy ngày nay có thể nhận được tiền lương, nhưng bị ảnh hưởng bởi tiết trời mưa xối xả, nên chậm lại mấy ngày tiền lương mới có thể đến.

Như vậy, dựa theo tốc độ quân đội hành quân, mọi việc đều thuận lợi, tiền lương sẽ đến kịp trong một hai ngày tới.

Không nghĩ tới, vừa mới nhận được tin tức này không tới hai ngày, lời đồn "Triều đình không phát lương" đã nhanh chóng lan truyền.

Ngay từ lúc sáng sớm, trong quân doanh bỗng nhiên bạo phát một trận rối loạn quy mô lớn, đám binh sĩ lo lắng bồn chồn, từng người từng người tập trung ở ngoài quân doanh, dồn dập yêu cầu phân phát quân lương.

Ở trong quân doanh Vân Quốc, ngoại trừ lúc giao chiến, quân lương vẫn luôn được phân phát một lần mỗi tháng.

Lúc này, mới vừa qua ngày phát lương hàng tháng, các tướng sĩ đã vội vàng không nhịn nổi giục trả quân lương.

Đặt ở hoàn cảnh bình thường, chỉ cần tướng soái đi ra làm chứng, nói khất nợ mấy ngày, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình trạng nghiêm trọng như vậy.

Đúng dịp, đây là thời kỳ không bình thường, các tướng sĩ theo bản năng có một loại cảm giác không an toàn.

Thứ hai, là do nội gián đổ thêm dầu vào lửa.

Hiện tại trong quân đội, hầu như tất cả tướng lĩnh cao tầng đều có một nhận thức chung: Ở trong số bọn họ, nhất định có nội gián!

Có điều, nội gián đến cùng là ai thì không biết được.

Cũng không có ai cố gắng đi điều tra.

Dù sao, mọi người là quan hệ đồng cấp, chuyện này chỉ có Mạnh Hỏa mới có tư cách đi làm.

Chỉ có hắn, mới có thể điều tra ra một ít manh mối.

Nhưng mà, Mạnh Hỏa đã sớm đánh mất kiểm soát với quân tâm, bị làm cho sứt đầu mẻ trán, đâu còn tinh lực đi lo chuyện điều tra nội gián trong quân?

Quân lương bị khuất nợ, còn rất có thể không có. Sau khi lời đồn này không thể nào chứng minh là giả, sẽ bị xem là chuyện chân thực.

Các tướng sĩ nổi giận là điều có thể tưởng tượng được.

Vốn dĩ, mọi người ở ngoài tiền tuyến liều lĩnh đối mặt với nguy hiểm sinh tử, cũng đã không quá dễ dàng.

Còn bị hủy tiền lương!

Không bằng trực tiếp đầu hàng đại quân Thương Quốc cho xong!

Đối mặt với nỗi sợ hãi tử vong, đối mặt với tương lai kinh hoảng, lại còn luôn ngóng trông về phía Thương Quốc, thêm vào chuyện tiền lương này, lập tức trở thành dây dẫn lửa.

Trong quân đội, đột nhiên bạo phát rối loạn quy mô lớn!

Bất đắc dĩ, Mạnh Hỏa chỉ có thể đứng ra hứa hẹn trước mặt mọi người, quân lương sẽ lập tức đến, hơn nữa sẽ phát nhiều hơn một nửa.

Cuối cùng, cũng coi như xoa dịu lửa giận của các tướng sĩ.

Nhưng mà, chính câu hứa hẹn này đã chặt đứt cọng cỏ hy vọng cuối cùng của hắn. Sau khi triều đình biết việc này, lập tức chỉ trích hành vi của hắn rồi dùng ngòi bút làm vũ khí.

Bốn ngày sau, thánh chỉ được đưa đến, Mạnh Hỏa bị cách chức điều tra, Phó tướng Tào Vô Thương tiếp nhận chức vị Đại Tướng quân.

Đồng thời, rất nhiều tướng lĩnh tâm phúc của Mạnh Hỏa cũng bị luân chuyển, triều đình lần nữa phái người khác đến tiếp quản chức vị.

Nhất thời, nội bộ Vân Quốc trở nên hỗn loạn.

Nhân cơ hội này, quân đoàn Chu Tước và ba mươi vạn quân Thanh Long lần thứ hai tiến sát, chiếm đoạt thêm hơn mười tòa thành trì.

...

Hầu như cùng lúc đó, Tấn Quốc đột nhiên dụng binh đối với Thương Quốc!

Lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, phát động tập kích vùng biên cảnh Thương Quốc.

Bắt đầu một cuộc chiến không báo trước!

Trên một chiến tuyến khác, Khang Quốc cũng bị tấn công. Dưới tình cảnh Tấn Quốc vừa đấm vừa xoa, Hoàng đế Khang Quốc sợ hãi đối mặt với mấy chục vạn quân Tấn áp sát biên giới, lại e sợ chọc giận liên quân khiến cho đất nước tan nát, nên đối ngoại ban bố chiếu cáo với thiên hạ, ngưng hẳn minh ước với Thương Quốc, cũng thuận theo đại nghĩa gia nhập vào liên quân các nước, cùng thảo phạt Thương Quốc.

Sau khi lướt qua vùng biên cảnh Thương Quốc, Tấn Quốc dứt khoát tuyên bố tuyên chiến với Thương Quốc!

Đến lúc, ngoại trừ Vũ Quốc ra, sáu đại quốc của Vương triều Đại Lễ đều đã tuyên chiến với Thương Quốc.

Ngày 12 tháng 8, tướng lĩnh Tấn Quốc chỉ huy đại quân đánh vào Lễ Thành đã từng là Vương kỳ.

Lễ Thành chính là kinh đô Vương triều Đại Lễ ngày xưa, cho dù từ khi khởi binh đến giờ Tấn Quốc đã liên tục chiến thắng, cũng sẽ không xem thường toà thành trì này.

Huống chi, Tấn Quốc càng hi vọng thông qua cưỡng bức, khiến cho dân chúng và quan chức ở trong thành tự động mở cửa đầu hàng. Dù sao toà thành trì này cũng có ý nghĩa không nhỏ đối với Tấn Quốc, nếu có thể khiến cho bách tính và quan chức trong thành đầu hàng, sẽ càng thêm đả khích tinh thần Thương Quốc, còn hơn so với mạnh mẽ công hãm thành trì.

Vì thế, Đại Tướng quân Đường Mục của quân Tấn phái ra một tên sứ giả đi vào trong thành, hy vọng có thể khiến dân chúng Lễ Thành đầu hàng.

Nhưng không nghĩ tới, người sứ giả kia còn chưa vào thành, mới chỉ ở dưới chân thành cao giọng hét lên, hy vọng gặp mặt thành chủ trong thành, đã bị một mũi tên bắn chết.

- Thật không biết lý lẽ!

Nghe nói lúc đó Đường Mục rất giận dữ, lập tức hạ lệnh ba mươi vạn đại quân dưới trướng chia quân thành nhiều đường, chỉ huy quân đội chuẩn bị tấn công thành trì, xây dựng doanh trại ở vị trí cách Lễ Thành khoảng mười dặm.

Không thể không nói, Lễ Thành từng là Kinh đô ngày xưa của Vương triều Đại Lễ, hệ thống phòng ngự của nó vượt trội so với những tòa thành trì mà quân Tấn đánh hạ trước kia.

Chỉ thấy ở trên tường thành, mỗi hai mươi bước liền dựng một tháp quan sát, bên trong tháp đều lắp đặt liên nỏ hiện đại nhất của Thương Quốc.

Còn có các loại máy bắn đá.

Không thể không nói, lúc Thương Quốc lắp đặt những chiếc liên nỏ này, kỳ thực chỉ theo hình thức tượng trưng hoặc là để trang trí. Dù sao tòa thành này có khoảng cách khá xa với biên cảnh, khói lửa chiến tranh rất khó thiêu đốt tới tận đây.

Bởi vậy, phàm là binh khí chiến tranh hiện đại nhất được Bộ Khoa học kỹ thuật nghiên cứu thay đổi, đầu tiên đều sẽ không trang bị cho Lễ Thành phòng thủ. Cho nên, lúc đó phần lớn mọi người đều cảm thấy, những vũ khí chiến tranh trước mặt này đều là loại tiên tiến nhất.

Khả năng cả đời này, nó cũng khó có thể sử dụng đến.

Nhưng không nghĩ tới chính là, lúc này thực sự đã phát huy tác dụng, hơn nữa vừa mới bắt đầu đã khiến cho quân Tấn mặt mày xám xịt.

Không chỉ thể, vào lúc quân Tấn tiến công mạnh mẽ, liên nỏ ở trên tường thành bắt đầu phát huy uy lực, chuyên môn ngắm bắn những tướng lĩnh ngồi trên chiến mã bên ngoài thành, từng người bị điểm danh bắn phá.

Vẻn vẹn chỉ mất thời gian một nén nhang, trong quân Tấn đã có ba mươi mấy danh tướng lĩnh bị bắn giết, không một ai may mắn thoát khỏi.

Điều này làm cho quân Tấn vẫn luôn hành quân như giẫm trên đất bằng, lập tức bị thiệt thòi lớn.

Không thể không nhìn thẳng vào sức mạnh của Thương Quốc.

Cùng lúc đó, Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc dường như nhìn thấy cơ hội, cảm thấy Thương Quốc cũng không khó đối phó như trong truyền thuyết, dồn dập phái ra thêm binh mã, di chuyển về phía lãnh thổ Vương kỳ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận