Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 386: Muốn Bắt Nữ Đế Vào Cung

Chương 386: Muốn Bắt Nữ Đế Vào Cung

=== oOo ===


- Chà... Một đối thủ đáng gờm.

Dương Mộc lầm bầm mấy từ này. Từ xưa tới nay, Quân vương luôn cao cao tại thượng, chỉ cần hạ một đạo thánh chỉ xuống là như sấm nổ vang trời rồi, còn Nữ đế này lại tự mình đến nhà một quan viên nhỏ để thu nạp hắn, chuyện này đúng thật là hiếm thấy trên đời.

Nếu một quốc gia có vị quân chủ như vậy, thì ngày vươn lên cũng không còn xa nữa.

- Bệ hạ, chuyện này nên xử lý như thế nào, chẳng lẽ để mặc cho binh thư bị trộm mất sao?

Dương Nhị Nha xin ý kiến, thấy Dương Mộc im lặng, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy. Bởi vì Dương Mộc sáng sớm đã cảnh báo chuyện này với hắn, chính do Cẩm Y Vệ không làm tròn bổn phận, mới dẫn đến chuyện này xảy ra.

Bây giờ Nữ đế của một quốc gia đích thân tới viếng thăm một quan viên nhỏ, vì quốc thể và quan hệ bang giao giữa hai nước, Cẩm Y Vệ tuyệt nhiên không thể thô lỗ đến cửa ngăn lại, sau đó lại khiến mình bị lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

- Không cần phải lo lắng, trẫm đoán chừng hắn nhất định sẽ không có ý định phản bội Đại Thương ta. Coi như có ý định này đi chăng nữa, hắn cũng nên hiểu rõ rằng thứ Nữ đế Nguyễn Quốc muốn hắn không thể cho được, sau khi đến Nguyễn Quốc, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.

Dương Mộc nhàn nhạt nói, tựa như đang lầu bầu vậy.

Đúng như theo lời đã nói, trong lòng hắn không hề vội một chút nào.

Nhưng dẫu sao chuyện này cũng liên quan đến quốc thể, hơn nữa loại chuyện này đã lặp đi lặp lại nhiều lần, căn bản không cách nào chấp nhận được!

Xem ra, cái tát ngày đó không có tiếng vang, bằng không làm sao dễ bị quên đi như vậy.

Dương Mộc cúi đầu nhẹ giọng nỉ non, trong lòng âm thầm quyết định, không thể dung túng cho loại hành vi như thế này nữa.

Nữ đế Nguyễn Quốc thân là người đứng đầu một nước, quan hệ đồng minh giữa Nguyễn Quốc và Thương Quốc lại vô cùng trọng yếu, ở bề ngoài thì là không câu nệ tiểu tiết, trong âm thầm thì lại dựa vào việc hai người có một chút tư giao, đào chân tường khắp nơi, hiển nhiên là lá gan càng lúc càng lớn, nếu không ngăn lại kịp thời sẽ xuất hiện chuyện bất lợi không thể kiểm soát được.

- Đi thôi, cùng đi xem một chút, nàng ta rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì.

Dương Mộc phủ thêm một cái áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.

- Bệ hạ muốn xuất cung sao?

Lúc này, Thẩm An ở bên cạnh cả kinh, vội vàng đi theo phía sau khuyên nhủ:

- Bệ hạ bình tĩnh một chút! Bây giờ sắc trời đã tối, lại thêm Hoàng đế các nước đang tề tụ ngoài thành, vì thế không thiếu cao thủ. Ngày mai lại là lúc đại điển Hội minh sẽ diễn ra, xin bệ hạ nghĩ lại.

- Bệ hạ nghĩ lại!

Dương Nhị Nha cũng kịp phản ứng lại. Hoàng đế Bệ hạ tự mình xuất cung, hơn nữa còn là lúc cung cấm vào buổi tối, chưa kể đến ảnh hưởng, chuyện an toàn của Hoàng đế cũng là vấn đề vô cùng lớn.

Nhất là vào mấy năm trước đã có một tiền lệ như vậy, Bệ hạ vi hành một mình thiếu chút nữa bỏ mạng, chuyện này để lại ấn tượng sâu sắc với mọi người, thậm chí bây giờ vừa nghe nói Hoàng đế Bệ hạ muốn đích thân xuất cung, trong lòng các cung nữ và thị vệ theo bản năng dâng lên lo lắng.

- Bệ hạ nhất định phải xuất cung sao?

Lúc này, một giọng nói mềm mại truyền tới, chỉ thấy Hoàng hậu từ bên điện chậm rãi đi tới, còn dắt theo tiểu Dương Quân. Phong thái đoan lệ, thân hình uyển chuyển, nhìn thẳng vào mắt Dương Mộc, mơ hồ mang theo vẻ hỏi thăm.

Dương Mộc không nói, hắn biết Hoàng hậu cũng đang lo lắng cho hắn. Dẫu sao Hoàng hậu từng thấy tận mắt những thị nữ bên cạnh Nữ đế Nguyễn Quốc kia, trong đó có một lão ma ma, còn được đánh giá rất cao.

Đang muốn bảo Hoàng hậu đừng lo lắng, đột nhiên hắn lại nghĩ tới một chủ ý, vì vậy nói:

- Trẫm muốn xuất cung một chuyến để làm một vài chuyện, Hoàng hậu có muốn đi cùng không?

- Đi tìm vị Nữ đế kia sao?

Hai mắt của Hoàng hậu khẽ chuyển, hơi cau mày nói:

- Thần thiếp không biết chuyện triều đình, nhưng cũng biết nếu như bệ hạ đi đến trước mặt đối chất, cũng không giúp ích được gì, mà lại không thể làm tổn hại quan hệ bang giao giữa hai nước, hà tất phải thử?

- Cái này... có vẻ cũng đúng! Cũng không thể vì nhanh chóng mà gây ra động tĩnh gì được, bên ngoài cung có nhiều tai mắt.

Dương Mộc cũng có chút không biết làm sao, nói:

- Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho nàng ta sao? Người phụ nữ kia cũng không phải là loại biết thân biết phận hiểu đạo lý, không chừng lại đang suy tính những ý xấu khác... Không được, trẫm không thể không dạy dỗ nàng ta.

- Vậy... Thần thiếp ngược lại có một kế, sao không bắt nàng ta vào trong cung?

- Bắt vào trong cung?

- Đúng vậy, Nguyễn Quốc là một quốc gia lớn, ở bên ngoài làm ảnh hưởng tới mặt mũi của bọn họ sẽ không tốt, sẽ làm tổn thương tình nghĩa bang giao giữa hai nước. Không bằng mời vào trong cung, nếu bệ hạ lấy tình cảm và lý lẽ thuyết phục, chắc hẳn Nữ đế sẽ biết quay lại khi lầm đường lạc lối.

- Nhưng mà, đêm hôm khuya khoắt...

- Dục Linh cung của thần thiếp cũng không tệ. Nếu Nữ đế thấy ngại, tẩm cung của Diệu Hi muội muội cũng được, chung quy cũng không đến nỗi bạc đãi thân phận nàng ta là được.

- Nàng…

Dương Mộc đột nhiên mở mắt, có chút không tưởng tượng nổi, vỗ tay cảm thán:

- Hoàng hậu à hoàng hậu, trước kia trẫm cũng không phát hiện ra nàng có ưu điểm này. Ha ha ha, đúng! Lấy tình cảm và lý lẽ thuyết phục, chính là phải lấy tình cảm và lý lẽ thuyết phục!

Vừa nói xong lại nhớ ra cái gì đó, nói:

- Nhưng bên cạnh Nữ đế Nguyễn quốc có một đám cao thủ bảo vệ, không dễ mời lắm.

Hoàng hậu yên lặng nhìn Hoàng đế, có chút dở khóc dở cười, nhăn mặt nói:

- Sự việc trọng đại, chuyện này thiếp sẽ cùng Diệu Hi đi làm, mang theo thêm mấy vị sư muội, đề phòng không có sơ hở nào.

- Vậy... Tốt! Mọi người đi nhanh rồi sớm quay về, trẫm sẽ không đi, ở chỗ này chờ mọi người. Không, hay là đến Dục Linh cung chờ đi.

Hoàng hậu nói với mấy thị nữ ở sau lưng:

- Các ngươi đưa Thái tử đến Nhị Châu cung đi, nhắc nhở Nặc Phi nương nương sáng mai nhất định phải nấu thuốc cho Thái tử điện hạ.

Nói xong, quay sang Dương Nhị Nha đứng bên cạnh nói:

- Dẫn đường cho Bổn cung.

Dương Nhị Nha lúc này mới tỉnh lại, vội vàng hành lễ cáo lui với Dương Mộc, cùng Lý Hưng Nghiệp ra khỏi cung, vội vàng đi chuẩn bị.

Có thể nhìn ra, bọn họ vô cùng khẩn trương.

Được rồi, không khẩn trương không được đâu, Hoàng đế Bệ hạ không xuất cung, nhưng Hoàng hậu nương nương lại muốn xuất cung đó!

So với chuyện Hoàng đế Bệ hạ xuất cung, thì càng không tưởng tượng nổi!

Theo mọi người biết, nhiều năm qua số lần Hoàng hậu nương nương xuất cung dùng một tay cũng có thể đếm được.

Vào buổi tối hôm nay lại dẫn một đám người xuất cung làm việc.

Chính xác mà nói, từ dẫn này dùng không đúng lắm, chuẩn xác phải nói là tập hợp.

Có thể không đúng sao, mới vừa rồi trong cuộc đối thoại có thể nghe ra, Hoàng hậu chỉ huy Hi Phi và một đám phi tần trong hậu cung, cùng đi bắt Nữ đế Nguyễn Quốc vào cung!

Cũng không phải lo lắng Hoàng hậu nương nương sẽ gặp nguy hiểm gì, dẫu sao võ công của Dương Nhị Nha cũng là do Hoàng hậu dạy dỗ, hắn biết rõ thành tựu của Hoàng hậu nương nương trong võ thuật chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, cho dù bên cạnh Nữ đế Nguyễn Quốc có cao thủ lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào là đối thủ của Hoàng hậu nương nương.

Chủ yếu là bởi vì chuyện nghe được quá mức kinh người!

Bọn họ trừ việc phải cố gắng phối hợp ra, thật sự cũng không cần phải làm gì khác nữa.

- Phụ hoàng, mẫu hậu đi đâu vậy, làm sao không cho Quân nhi đi cùng?

Tiểu Dương Quân đi tới bên người Dương Mộc, nắm chặt ống tay long bào rồi lay mạnh, ánh mắt đầy sự khó hiểu.

- Mẫu hậu đi bắt người xấu.

Dương Mộc sờ đầu tiểu Dương Quân một cái, nói:

- Quân nhi đang bị thương hàn, có khá hơn chút nào không, có uống thuốc đúng giờ hay không.

- Phụ hoàng cũng đừng coi thường nhi thần, Quân nhi rất dũng cảm, mỗi lần uống thuốc đều một hớp uống hết! Nhưng mà... Nhưng mà...Con muốn đi cùng mẫu hậu...

- À? Quân nhi uống thuốc rất dũng cảm sao? Tới đây, phụ hoàng kiểm tra bài tập của con một chút, những ngày qua có tiến bộ gì không.

Dương Mộc cười nói.

- Không được, Quân nhi phải đi uống thuốc, mẫu phi còn đang đợi.

Tiểu Dương Quân rụt đầu một cái, nhấc đôi chân ngắn nhanh chóng chạy ra ngoài. Mấy cung nữ bị dọa sợ vội vàng theo phía sau, rất sợ ngưỡng cửa quá cao khiến Thái tử bị vấp chân té.

- Ài, mình thật sự không hợp làm một người cha!

Dương Mộc ngửa đầu thở dài một cái. Mấy ngày nay Dương Quân nhiễm phong hàn, hắn còn chưa bao giờ thăm hỏi một câu, đã trễ thế này còn bị Hoàng hậu mang đến Tử thần điện, nhất định là tới để gặp mình.


Bạn cần đăng nhập để bình luận