Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 254: Quân Dự Bị

Chương 254: Quân Dự Bị

=== oOo ===


Khổng Thượng Hiền nói mấy câu, phân tích rất có đạo lý.

Quốc lực và nhân khẩu Thương Quốc chưa hoàn toàn đạt đến cực hạn, nhưng cũng gần đạt đến mức bão hòa.

Với ba mươi triệu nhân khẩu, nuôi một triệu quân đội, đây là một trạng thái bình thường, nếu như vượt qua cái giới hạn này, sẽ mang đến cho quốc gia gánh nặng to lớn. Trong tình trạng có chiến sự thì còn tốt, nếu như mười năm tám năm không ra chiến trường, vậy thì chẳng phải là một mực nuôi không nhóm người này?

Như vậy, sẽ cản trở nghiêm trọng đến sự phát triển của Thương Quốc, liên lụy bách tính, lâu dài xuống sẽ biến thành chỗ tệ hại..

- Ái khanh cho rằng, Thương Quốc ta thực hành chế độ quân dự bị thì sao?

- Quân dự bị? Bệ hạ từng nói, có giống như các nước khác hay không?

Khổng Thượng Hiền kinh ngạc nói.

- Không!

Dương Mộc ngắt lời hắn, nói:

- Quân dự bị Thương Quốc nhất định không thể chỉ là một câu nói suông. Chúng ta sẽ hiệu triệu dân chúng toàn quốc, cũng giống như việc đọc sách viết chữ, từ nhỏ đã bắt đầu cường thân kiện thể, hiểu được một ít kỹ năng võ nghệ vật lộn và tri thức Quân Trận, mỗi một dân chúng ít nhất phải tiếp thu một năm huấn luyện trở lên, đợi đến khi chiêu mộ binh lính mới là có thể cầm vũ khí, hơi chút huấn luyện là có thể ra trận giết địch.

Toàn dân đều là quân dự bị?

Đây không phải là nông dân binh sao?

Chỉ có điều, là huấn luyện qua nông dân binh mà thôi.

Hai vị Thừa Tướng quay mặt nhìn nhau, cẩn thận suy tư một hồi, lại cảm thấy rất có đạo lý.

Từ sau khi thiết lập mười hai bộ, thêm vào việc thay máu các cấp bên trong hàng ngũ quan chức triều đình, việc thực thi phổ biến chính lệnh ở Thương Quốc luôn có hiệu suất và khả năng thực thi cao, vì thế loại phương pháp mới này cũng có thể được.

Dương Mộc không nói lời nào, thế nhưng trong lòng đã quyết định phải làm như vậy.

Giống như huấn luyện quân sự ở trường đại học kiếp trước, trải qua rèn luyện mười mấy ngày, mọi người sẽ phát hiện trước và sau đợt huấn luyện quân sự hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau. Nếu như tổ chức huấn luyện quân sự như thế cho dân chúng Thương Quốc, lấy hương trấn làm đơn vị, tổ chức ra các lớp quân huấn, có thể tạo ra hiệu quả vô cùng tốt.

Tương lai một khi phát sinh tình huống đột ngột gì đó cần lâm thời chiêu mộ binh lính mới, cũng sẽ không quá chật vật, chẳng khác gì là một cách cứu vãn tính mạng của bọn họ.

Quân thần ba người cùng thương nghị một lúc, quyết định đem chuyện này giao cho Binh Bộ đi làm, sẽ do Phạm Hoành Tể, người luôn luôn làm việc vững chắc ổn thỏa đảm nhận vai trò giám sát thi hành chính lệnh.

Nhiều ngày trôi qua, đảo mắt đã đến ngày đông tuyết rơi.

Ở trong mắt Dương Mộc, trong suốt năm năm qua thì đây là một năm yên bình nhất.

Trong năm ấy, cuộc chiến phạt Ngụy chính thức kết thúc, Ngụy Quốc bị mất hai phần ba lãnh thổ, kết thành liên minh với kẻ địch ngày xưa là Nguyễn Quốc, kéo dài hơi tàn liếm láp vết thương, cuối cùng cũng coi như bảo vệ được quốc gia.

Tấn Quốc cũng thành công đạt được mục đích chiến lược của mình, có điều lại hơi khác biệt so với dự đoán, Nguyễn Quốc quật khởi và sự trỗi dậy mạnh mẽ của Sở Quốc phía nam, thêm vào Thương Quốc mềm không được cứng không xong, cũng làm cho Tấn Quốc cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ họng.

Lại nhìn xa hơn một chút, Ngô quốc, Vân Quốc và Mãng quốc đều là đối thủ cạnh tranh vô cùng mạnh mẽ.

Theo cách nói của Dương Mộc thì chính là một cục diện căng thẳng đang hình thành.

Trong đó, Thương Quốc cũng thành một nhân tố ảnh hưởng rất mạnh, nhưng chỉ vì thiếu hụt một hồi đại chiến then chốt, tạm thời còn không cách nào chứng minh thực lực của chính mình mà thôi.

- Bệ hạ, trời lạnh rồi, vào trong phòng nghỉ ngơi đi.

Hoàng Hậu từ bên trong điện đi ra, cầm một tấm áo choàng lông cáo, dịu dàng phủ lên vai hắn.

- Không cần! Không biết tại sao, trong khoảng thời gian này trẫm luôn cảm thấy cả người tràn ngập khí lực, trong lồng ngực có nhiệt lưu đang cuộn trào, không hề có một chút cảm giác lạnh nào.

Dương Mộc cầm lấy tay nàng rồi nói.

Nhiệt lưu cuộn trào?

Hoàng Hậu hơi kinh ngạc, sau đó cười nói:

- Nói như vậy, Bệ hạ đã tu luyện ra nội tức rồi.

- Nội tức? Trẫm cũng không tập võ mà, sao vậy? Lẽ nào là Trường Xuân Công?

Dương Mộc vô cùng kinh ngạc.

Hoàng Hậu gật gù, nói:

- Hẳn là như vậy! Trường Xuân Công vốn là đạo song tu của Đế vương, một năm qua Bệ hạ chưa từng thái bổ nô tì, đã xem như là tương đối chậm.

Dương Mộc bỗng nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, kinh ngạc nói:

- Như vậy có phải là, trẫm có thể như Trường Xuân Đại Đế, sống tới mấy trăm tuổi?

- Điều này thì nô tì cũng không biết.

Hoàng Hậu lắc đầu, hơi hơi ngượng ngùng nói:

- Lúc trước Trường Xuân Đại Đế hàng đêm đều giao hoan, Bệ hạ muốn so sánh với hắn, vẫn còn thua kém một chút.

- Nàng cảm thấy trẫm không làm được như hắn?

Dương Mộc giả vờ không thích, trầm giọng nói:

- Xem ra nàng khuyết thiếu giáo huấn rồi, tối hôm nay sẽ để nàng cẩn thận lãnh giáo một chút, xin tha thế nào cũng đều vô dụng.

- Đừng!

Hoàng Hậu theo bản năng lên tiếng. Nàng đương nhiên biết Dương Mộc nói tới chính là cái gì, liền dùng giọng điệu chịu thua nói:

- Nô tì cảm thấy, Bệ hạ vất vả vì việc nước, không có sa vào tửu sắc, chính là đang ca tụng bệ hạ đó.

- Ồ, thật vậy sao?

Dương Mộc nháy mắt một cái, lắc mũi của nàng một cái, trêu ghẹo nói:

- Có điều, trẫm ngôn xuất pháp tùy, lời đã nói ra sẽ không nuốt trở về.

- Vậy thì đêm nay nô tì gọi Diệu Hi cùng đến đây, lí do là chúng ta đã rất lâu không có cùng nhau đánh bài.

Ánh mắt Hoàng Hậu né tránh, tiện thể kéo Diệu Hi vào.

- Ngày hôm trước không phải còn cùng nhau chơi cờ tỉ phú sao? Mà Diệu Hi lại còn thắng hơn một trăm cái Ngân trù tử.

- Dù sao, dù sao thì cũng rất lâu rồi, nô tì rất muốn đánh bài.

Hoàng Hậu dùng phấn quyền đập tới hai cái, xấu hổ không ngớt, xoay người trở lại trong cung điện, chỉ để lại một mình Dương Mộc đứng ở bên ngoài thưởng thức cảnh tuyết rơi.

Dương Mộc cười cười, đem áo choàng lông cáo kéo cao lên trên vai.

Có câu nói, thụy tuyết triệu năm báo hiệu được mùa. Phỏng chừng đến sang năm, dân chúng Thương Quốc sẽ được mùa, lương thực bên trong quốc khố dư đủ, có niềm tin chống đỡ cho cuộc chiến mới.

Đối với lời của Hoàng Hậu, hắn đúng là không quá để ở trong lòng.

Trường Xuân Đại Đế người ta là ai? Mình có thể so với hắn sao?

Muốn sa vào tửu sắc? Được thôi, trước tiên thống nhất ngũ đại vương triều rồi nói sau. Không nói thống nhất ngũ đại vương triều, ít nhất phải để Thương Quốc trở thành cường quốc bá chủ, đến mức không ai dám xâm phạm.

Còn một chặng đường dài vất vả để đi, hiện giờ chưa cần nghĩ đến đại mộng trường sinh. Bên trong thư viện trong đầu còn có một đống lớn sách chờ đợi mình đi sao chép đây, việc này không thể một lần là xong, cần mỗi ngày sao chép một chút mới được, mau chóng thích ứng với sự phát triển của Thương Quốc, tranh thủ sớm ngày làm một vị Hoàng Đế nhàn nhã.

Nhưng mà, ngay khi Dương Mộc xuất hiện loại ý nghĩ này, không tới mấy ngày đã có một đám người từ dị vực xa xôi đi tới.

Những người này tất cả đều là nữ tử, trong tay cầm theo một thanh kiếm, trên đầu đội đấu bồng, đeo lụa trắng che mặt, từ tư thái thướt tha mà xem thì từng người từng người giống như tiên nữ hạ phàm, khí chất lạnh lùng như băng giống với Hoàng Hậu trước đây, tựa như mới từ trên núi tuyết hạ xuống.

Một đám nữ tử như vậy đi ở trên đường phố, muốn không làm người khác chú ý cũng khó.

Nếu như đặt ở trong quá khứ, nhất định sẽ bị trêu hoa ghẹo nguyệt, không thoát khỏi một đám con cháu quý tộc dây dưa. Thế nhưng trải qua mấy năm gần đây kiên quyết chấp hành ( Pháp lệnh Đại Thương ) , ở trước mặt mọi người, coi như là Phạm gia, Vương gia và Trần gia cũng vậy, đám con cháu đại gia tộc đều không dám làm ra loại hành vi trái pháp luật này.

Dưới sự quan sát chăm chú của tất cả mọi người, đám nữ tử kia vừa mới vào thành không lâu liền tiến vào trong một khách sạn.

Xem ra là ở trọ.

Trên đường phố, tất cả đàn ông đều như bị quỷ thần xui khiến, từng cái từng cái đi theo vào khách sạn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận